Editor: Tử Mẫn (tuanh0906vnh)
"Lăng tiểu thư, cô khóc cái gì?"
Diệu Diệu bật cười, nhưng đôi mắt lại như vòi nước mất khống chế, dưới tác động của hệ thống vẫn còn ra sức rơi lệ. Nàng nỗ lực nở một nụ cười thật tươi, vừa khóc vừa cười, mặt đầy nước mắt nhìn hắn.
Mộ Thanh sửng sốt, rũ mắt nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì.
"Hức...... Cảm động quá......" Nàng dứt khoát che mắt lại, mặc kệ nước mắt như lũ tuôn trào.
Nụ cười trên mặt Mộ Thanh bỗng cứng đờ. Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Diệu Diệu thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Cặp mắt đen bóng nhìn nàng, toàn bộ đều viết "đầu óc có bệnh".
Mộ Thanh đứng yên, chờ nàng bỏ tay xuống. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú đến gần nàng, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông mi cong vút: "Cảm động?"
"Phải......" Diệu Diệu gật đầu hai cái, sau đó nhìn về phía hai người đang nắm tay nhìn nhau trên giường bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ: "Nếu ta cũng may mắn như Mộ tỷ tỷ, có người yêu như Liễu đại ca, thì thật là hạnh phúc...... Khi nào ta mới gặp được phu quân, hức hức......"
Nước mắt chảy ra từ kẽ tay, Lăng Diệu Diệu dùng đôi mắt thấm nước trộm quan sát hắn.
Mộ Thanh đa nghi. Đã tới nước này, so với việc che dấu khiến hắn nghi ngờ, chi bằng bất chấp tất cả để lộ toàn bộ.
Chỉ là khi nói chuyện, nàng lại bộc lộ ra một chút cảm xúc chân thật.
Nghĩ tới Lăng Diệu Diệu trong thế giới hiện thực, một thiếu nữ như hoa nở rộ, tươi tắn như quả trên cây, hai mươi tuổi vẫn không người hỏi thăm, bị hệ thống lựa chọn ghép cặp với đại ma vương, thật đáng buồn biết bao.
Mộ Thanh hơi nhíu mày, bởi vì khen Liễu Phất Y tức là chạm vào vảy ngược của hắn.
Nhưng sát khí lạnh lẽo trong mắt hắn như bị gió thổi bay, dần biến thành nụ cười bỡn cợt.
Hắn chậm rãi vươn ngón tay, cố ý chạm vào môi Diệu Diệu.
Mềm mại. Lạnh lẽo.
Diệu Diệu cả người cứng đờ như bị trúng thuật Định thân, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn từ khóe môi vuốt dọc cánh môi nàng cuối cùng dừng lại ở tâm môi, động tác nhẹ nhàng, tựa như trò đùa ái muội giữa hai người yêu nhau.
Lăng Diệu Diệu cả người lông tơ dựng ngược, nghĩ tới hành động trước khi giết người phanh thây.
"Lăng tiểu thư run cái gì?"
Hắn vô tội nhìn lên, đưa cho nàng xem đầu ngón tay đỏ rực: "Son của cô dính ra ngoài, như là trẻ con ăn vụng vậy."
Dứt lời, hắn mỉm cười, như một thiếu niên vừa trong sáng lại xấu xa đang đùa giỡn nàng.
Lăng Diệu Diệu lập tức đỏ mặt.
Liễu Phất Y chết tiệt, nhìn nàng xấu mặt mấy canh giờ, mà không biết nhắc nhở nàng sao?
Mộ Thanh trêu đùa đủ xong đứng dậy, nhìn nam nữ chính bằng ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó xoay người rời đi, đuôi tóc tràn ngập thanh xuân khẽ đung đưa.
Lần đầu tiên đối đầu với Hắc liên hoa, sau lưng Diệu Diệu đã đẫm mồ hôi.
Mục tiêu cuối cùng là chinh phục hắn?
Bỏ đi, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó.
Từ khi Lăng Diệu Diệu xuyên qua, nhất cử nhất động của nàng đều dễ khiến bọn nha hoàn vây xem.
Quận Thái Thương là quê hương của cá và gạo, sản xuất ra hạt gạo vừa to vừa chắc. Tiểu thư quận Thái Thương được đãi ngộ rất tốt, hạt gạo trong như pha lê được hấp chín vừa phải, phía trên rắc vừng, lạc giã nhỏ, thơm ngào ngạt.
Món phụ càng không cần phải nói. Lăng Ngu mới mười sáu tuổi nhưng đã có đầu bếp riêng, mỗi bữa đều có bốn món một canh, các món điểm tâm luân phiên thay đổi cách chế biến. Món cá chua ngọt làm bằng những con cá vược tươi và mềm nhất. Tôm xào Long Tĩnh lại càng tuyệt diệu, Trà Long Tỉnh trước và sau lễ Thanh minh có mùi thơm thanh khiết, được xếp bên dưới những con tôm đầy đặn, ăn bao nhiêu cũng không ngấy.
Diệu Diệu ăn vô cùng ngon miệng, bát cơm trước mặt nhanh chóng thấy đáy, lộ ra một đóa hồng mai tinh xảo phía dưới.
Nàng đẩy bát, kỳ quái phát hiện hai đại nha hoàn bên cạnh đang ngơ ngác nhìn nàng.
Diệu Diệu: "Nhìn ta làm gì? Mau lấy thêm cơm."
Nha hoàn Giáp cầm lấy chiếc chén sứ, vui mừng kề tai nha hoàn Ất nói nhỏ: "Tiểu thư ăn ngon miệng? Bình thường không phải chỉ ăn hai miệng đã chán rồi sao?"
Lăng Diệu Diệu tai thính, nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Đùa sao, hai miệng cơm làm sao mà đủ ăn."
Hai miệng cơm, là nửa muỗng canh của dì ở căng tin.
Lăng Diệu Diệu cuối cùng cũng biết vì sao Lăng Ngu lại gầy. Bữa trưa mà hai miệng cơm cũng không ăn hết, cứ thế mãi, không phải thành tiên sao?
Lúc không liên quan đến tình cảm của nam nữ chính hệ thống sẽ giả chết trong góc, nhắm một mắt mở một mắt, tùy nàng hành động.
Điểm này khiến nàng khá hài lòng. Mỗi ngày phải dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngay cả ăn cũng không đủ no thì thật sự là không sống nổi.
Nàng gọi nha hoàn Giáp tới, thân thiết đặt tay lên vai nàng: "Ừm...... Phòng bếp nấu cơm, có phải đều dùng cái kia......" Nàng cân nhắc từ ngữ, dùng tay miêu tả nói: "Một cái xửng?"
Nha hoàn Giáp sửng sốt một lát, sau đó cũng khoa tay: "Hình như là có...... một cái xửng."
Chủ tớ hai người nhìn nhau vài giây, Lăng Diệu Diệu vui vẻ cười: "Vậy thì tốt, lần sau ngươi mang cái xửng đó để lên bàn cho ta, để ta thêm cơm cho tiện, nhìn nó cũng thấy yên tâm hơn."
Nha hoàn Giáp: "......"
Bọn nha hoàn của tiểu thư quận thủ phát hiện tiểu thư nhà mình đã vi diệu thay đổi.
Tiểu thư trước đây luôn u sầu, tự buồn tự thương, ăn ít, ngủ không ngon, lại cực kỳ ít nói. Tính khí thất thường, luôn sợ hãi rụt rè khi gặp người lạ.
Tiểu thư hiện tại không chỉ ăn nhiều hơn, ngủ tới mặt trời lên cao, còn thích nói thích cười, đôi khi còn bật cười như ngựa hí, khi thấy người khác vẻ mặt hoảng sợ, lập tức che miệng ngồi nghiêm chỉnh.
Đốia với việc này tiểu thư giải thích như sau: sau khi trải qua ranh giới sinh tử ngươi sẽ phát hiện, thục nữ đoan trang, dáng vẻ chủ nhân và chút tình cảm thương xuân buồn thu đó chẳng có ích gì cả, sống tốt mới là tốt nhất.
Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng có vẻ rất có đạo lý.
Tóm lại, Hồ yêu phong ba qua đi, Lăng Ngu đột nhiên biến thành một vị tiểu thư cực kỳ quý trọng mạng sống, tích cực hướng về phía trước.
Sau khi Lăng Diệu Diệu dùng lý do số mệnh tẩy não thuyết phục nha hoàn xung quanh xong nàng lại có hành động lớn hơn, đó là bắt đầu chạy bộ vòng quanh hậu viện khi trời còn tờ mờ sáng.
Trời chưa sáng, sương mù mênh mông, những bụi cây dưới sân đen kịt, thấp thoáng trong màn sương trắng.
Lăng Diệu Diệu đang hồng hộc chạy, bỗng xuất hiện đâm trúng một bóng người màu đen, là quận thủ quận Thái Thương mơ màng dậy đi tiểu.
Lăng Diệu Diệu giật mình suýt nữa hét lên. Vị phụ thân mập mạp trước mắt quả nhiên mới ngủ dậy dễ cáu, ông xoa lồng ngựa bị đâm đau, rống lên: "Kẻ nào mới sáng ra đã chạy loạn?" Đến khi nheo mắt nhìn rõ người phía trước, kinh hãi lắp bắp nói: "Ui, con gái ngoan."
Quận thủ mới đó còn ra vẻ lão gia mắng chửi người lập tức dịu giọng, vỗ vai nàng, sờ đầu nàng, ngữ khí nôn nóng như muốn khóc: "Con ngoan, bị đâm đau không?"
Lăng Diệu Diệu dở khóc dở cười kéo tay ông xuống, kêu lên: "Cha."
Quận thủ lúc này mới bình tĩnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nóng rực của Diệu Diệu và chiếc quần lụa kiểu nam nàng đang mặc, giật mình nói:"Con gái, con làm gì vậy?"
"Cha, ta chạy bộ buổi sáng."
"Chạy bộ buổi sáng?" Quận thủ há hốc miệng như nuốt cả quả trứng.
"Phải...... Ta rèn luyện thân thể."
Quận thủ nghĩ một lát, cười cười vô cùng cẩn thận khuyên nhủ: "Con ngoan, thân thể con không tốt, buổi sáng ngủ nhiều một chút, chờ đến trưa thời tiết ấm áp, hãy để bọn nha hoàn chạy cùng con được không?"
"...... Không được." Diệu Diệu mỉm cười, thuần thục mở miệng lừa dối gia trưởng: "Cha, một ngày bắt dầu từ giờ Dần* ta hấp thu tinh hoa của trời đất, sẽ giúp bồi dưỡng cơ thể."
* nhất nhật kế tại vu thần.
"À." quận thủ cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ dễ bị con cái lừa, nghe vậy đã yên lòng, vẻ mặt đầy vui mừng tin tưởng đan xen: "Diệu Diệu, con chạy đi, phải kiên trì chạy."
Ông nhìn qua quần lụa của Diệu Diệu, khẳng định: "Đừng mặc cái này, ngày mai cha gọi người tới may quần mới cho con, có hoa nhí mới đẹp."
Diệu Diệu mặt như đưa đám: "Cảm ơn cha...... Nhưng mà hoa nhí thì thôi......"
Quận thủ cười lộ cả hai cằm, quanh mắt hiện đầy nếp nhăn: "Được rồi, vậy thì hoa to, hoa đỏ thật to, hợp với con gái ngoan nhà ta."
Diệu Diệu: "......"
Liễu Phất Y bận chăm sóc Mộ Dao, đôi uyên ương trốn ở trong phòng chàng chàng thiếp thiếp. Mộ Thanh thì bận ra ngoài hái thuốc. Nhất thời ba người đều không xuất hiện.
Hai ngày nay không có nhiệm vụ, Lăng Diệu Diệu vui vẻ thong dong tự tại. Buổi sang dậy sớm chạy bộ, buổi tối ngủ sớm. Sinh hoạt có quy luật hơn bất cứ lúc nào.
Hôm đó, dưới ánh nắng mai yếu ớt, Lăng Diệu Diệu gặp Mộ Thanh về sớm.
Sương sớm thấm vào ngọn tóc đen của hắn, biến thành hơi ẩm mơ hồ, đuôi tóc thiếu niên đung đưa, trên lưng đeo một cái sọt tre, cười rạng rợ vòng tới trước mặt nàng: "Lăng tiểu thư?"
"Hả?" Lăng Diệu Diệu thở hồng hộc dừng lại, đến khi thấy rõ người tới, hít mạnh một hơi khí lạnh vào phế phủ.
Đôi mắt hắn trong làn sương có vẻ ẩm ướt, như lưu li được rửa qua nước, phản chiếu một tia sáng nhạt. Hắn đứng đó, như một tia nắng mai phá tan màn đêm mà tới.
"Lăng tiểu thư đây là......" Ánh mắt hắn từ dời khỏi gương mặt nàng, dừng lại trên chiếc quần lụa hoa đỏ mới của nàng.
"À, chạy bộ buổi sáng." Nàng mặt không đổi sắc trả lời, có chút khẩn trương mà một hơi bối ra giải thích vô số biến từ: "Một ngày bắt dầu từ giờ Dần, ta hấp thu tinh hoa của trời đất......"
"Phụt."
Diệu Diệu lập tức cứng lưỡi.
Hắc liên hoa cười, Hắc liên hoa lại cười...
Nàng không biết làm sao, trong đầu chỉ còn một loạt bình luận spam.
Mộ Thanh khẽ ngước mắt, nghiêm tú nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của nàng: "Lăng tiểu thư không phải linh chi, mà có thể hấp thu tinh hoa của trời đất sao?"
Mộ Thanh cười, đó là yêu hoa nở rộ, đuôi mắt, khóe miệng, gò má đều đang phô trương vẻ đẹp, lại còn vui vẻ sung sướng tự đáy lòng, tích cực thể hiện mị lực.
Lăng Diệu Diệu xấu hổ giải thích: "Tóm lại là có chỗ tốt, ít nhất lần sau gặp yêu quái, ta có thể chạy trốn nhanh hơn."
Nhắc tới "yêu quái", thần sắc trong mắt Mộ Thanh nháy mắt lạnh xuống vài phần, nhưng trên mặt hắn vẫn tràn đầy ý cười: "Nói lên yêu quái, lại làm ta nhớ tới một chuyện. Lần A Tỷ gặp nạn, Liễu Phất Y dùng Thông tin phù liên lạc với ta......"
Hắn nhìn mặt Lăng Diệu Diệu, cười nói: "Lá bùa đó sao lại nằm trong tay Lăng tiểu thư?"
Lăng Diệu Diệu trong lòng kêu "lộp bộp".
Biết ngay là Hắc liên hoa sẽ không vô cớ tìm nàng nói chuyện, hắn chắc chắn có chuẩn bị mà đến, có chuyện muốn dụ nàng nói.
"Có gì kỳ lạ đâu, là ta bảo huynh ấy gọi ngươi."
"Ồ?" Mộ Thanh hơi rũ mắt: "Làm sao cô biết A Tỷ sẽ gặp nguy hiểm?"
Lăng Diệu Diệu nhìn vào mắt hắn, trong lòng run lên, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Ta không biết Mộ Dao sẽ gặp nguy hiểm, mà vì các ngươi để một cô nương đang bị thương ở trong phòng một mình, hoàn toàn là cho người khác cơ hội lợi dụng."
Nàng hạ thấp ngữ khí, cuối cùng biến thành ngượng ngùng lẩm bẩm: "Ta thấy không an tâm, bảo hyunh ấy đi xem mà huynh ấy không đi, đành phải bảo huynh ấy gọi ngươi......"
Vẻ mặt Mộ Thanh dịu xuống một chút. Diệu Diệu thậm chí còn nhìn thấy trong mắt hắn một tia mong đợi kỳ lạ: "A Tỷ không phải cô nương bình thường, nàng là đạo sĩ bắt yêu của Mộ gia......"
Lăng Diệu Diệu phản bác ngắt lời: "Thế thì làm sao, cho dù tỷ ấy có lợi hại, bị thương thì cũng cần người bảo vệ."
Vừa nói xong, nàng lập tức hối hận.
Lăng Ngu trước nay vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, dùng ngữ khí này có hơi cứng rắn quá không?
Chờ mãi chờ mãi, không thấy hệ thống nhắc nhở. Nàng đành phải quan sát sắc mặt Mộ Thanh, thấy hắn nghe vậy bỗng hơi xuất thần, hàng mi dài không nhúc nhích, trên mặt lại hiện ra vài phần có thể nói là ôn nhu.
Diệu Diệu hoàn toàn không biết cảm xúc của hắn biến đổi thế nào, chỉ cảm thấy không thể tin được, thẩm vấn thế là xong rồi sao?
Hắc liên hoa đúng là hỉ nộ vô thường.
Trong ánh nắng đang sáng dần, tầm mắt Mộ Thanh một lần nữa tập trung lên những đóa hoa to đỏ rực trên chân Diệu Diệu, nhụy hoa vàng lóa mắt, là kiểu dáng mấy bà cô ngoài chợ thích nhất - sống động, tươi đẹp.
Nàng đá đá chân như đang khoe khoang, đóa hoa buồn cười quê mùa cũng rung lên theo, ống quần bị vén cao, thấp thoáng lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Thiếu nữ mang vẻ hưng phấn nói: "Vải do cha ta chọn đó, đẹp không?"
Cá chua ngọt
Tôm xào Long Tỉnh
Danh Sách Chương: