Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Hoà Thuận theo bọn họ ra khỏi đường Hoa Quang, đi tới một con ngõ nhỏ cách đó không xa rồi dừng lại trước một tiểu viện lát gạch xanh.
Trên đường, nhờ vị tiểu đạo sĩ đẹp trai kia mà nàng biết được Nguyên Chân đạo trưởng là sư phụ của bọn họ, còn đạo sĩ một mắt lại là sư huynh của hắn tên là Thành Côn Tử, mà hắn là đệ tử mới nhập môn không lâu - Tiêu Vân Tử.
Thành Côn Tử lấy một chiếc chìa khóa từ trong người ra, mở chiếc cổng gỉ sắt liền dùng sức đẩy vào. Chỉ nghe một tiếng vang lên, một nửa cánh cửa rơi khỏi tường đập vào trong sân, tung lên một đám bụi mù mịt.
Mấy người bị khói bụi bay lên mà ho sặc sụa, Nguyên Chân Tử liền vung ống tay áo rộng của mình tát Thành Côn Tử rồi chửi: "Thằng vô dụng, nhờ mày tìm người thì mày không tìm được, hiện tại chỉ nhờ mày mở cửa mà còn làm rụng cả một cánh, thật là làm tao tức chết!"
"Con căn bản không có dùng lực mà, con chỉ đẩy nhẹ một chút thôi." Thành Côn Tử nhìn nửa cánh cửa trên mặt đất, sắc mặt xanh tím, chỉ có thể khó chịu đáp.
"Thật là ngu xuẩn." Nguyên Chân Tử lại mắng hắn một câu rồi mới bước vào trong viện.
Hoà Thuận nhìn Thành Côn Tử bị Nguyên Chân Tử mắng như tiểu hài tử(1), lại trông qua khuôn mặt lão ta thì cảm thấy rất buồn cười. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như muốn giết người của Thành Côn Tử, nàng không thể nhịn được đi theo vào trong.
Sau khi vào trong viện, nàng lập tức hiểu tại sao cánh cửa lại sập khi Thành Côn Tử đẩy nó.
Nơi này không phải là nơi người có thể ở, chỉ sợ cũng gần bằng chỗ quỷ ở luôn ý chứ.
Trong sân cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối, bọn họ vừa vào đã đem mấy con chim hoang trốn trong bụi sợ hãi bay hết ra ngoài.
Phiến đá trước viện và thềm giếng bị rêu phủ dày đặc, cây thường xuân dưới chân đã leo lên tận mái nhà.
Giấy dán cửa sổ của bốn gian phòng trong sân đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại những ô cửa sổ trần trụi phủ kín mạng nhện. Lớp tro trắng trên tường thì loang lổ không thấy màu, lộ ra những vết bùn vàng bên trong. Gió vừa thổi qua, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.
"Được rồi, Hoà Thuận, ngươi thu dọn đi, từ giờ ngươi sẽ ở tạm chỗ này."Bốn người họ sửng sốt một lúc, Nguyên Chân Tử không ngại cái gì nam nữ thụ thụ bất thân vỗ vai Hoà Thuận.
"A? Chúng ta ở chỗ này? Nơi này chỉ sợ mấy chục năm cũng không có ai ở qua, có thể bị ma ám không?"
"Đây là sản nghiệp của môn phái ta, mới mười mấy năm mà nơi này đã đổ nát như vậy rồi, ngươi trước tạm ở nơi này đi, ba người bọn ta đều có nơi ở của mình, ngươi thu dọn một chút sau này còn có người khác tới. Sau một tháng tìm đủ người chúng ta sẽ rời đi."
Mùi ẩm mốc trong sân quá nồng khiến Nguyên Chân Tử không muốn nán lại lâu hơn một thời khắc nào.
Hoà Thuận thấp giọng: "Ở đây quá lộn xộn, mình ta sao làm hết được."
Nguyên Chân Tử không chút nghĩ ngợi, đứng ở một bên gọi Thành Côn Tử:"Thành Côn Tử ngươi ở lại giúp Hoà Thuận, dù sao ngươi đi cũng chỉ làm hỏng việc."
"A!" Hà Thuận xỉu ngang, nàng căn bản không muốn nhìn thấy cái bộ mặt của Thành Côn Tử, huống chi là còn cùng lão ta một mình ở cái phế viện này.
"Vâng." Thành Côn Tử thành thật đồng ý, Hoà Thuận tràn đầy tức giận.
Nàng nghĩ rằng Thành Côn Tử chắc chắn sẽ không đồng ý, và Tiêu Vân Tử sẽ ở lại thay thế cơ đấy.
Nguyên Chân Tử tiêu sái mang theo Tiêu Vân Tử rời đi, Thành Côn Tử liền tươi cười rạng rỡ với Hòa Thuận: "Lâm cô nương, nói như thế nào cũng là chúng ta lần đầu gặp mặt, ngươi như thế nào chỉ để ý mỗi sư đệ, mà không để ý đến ta?"
Thành Côn Tử mặc dù là tươi cười rạng rỡ, thế nhưng cười lên ngũ quan liền bắt đầu vặn vẹo, nhìn qua càng thêm đáng ghét.
Hòa Thuận hơi sợ hãi giữ chặt y phục mình hét lên: "Ngươi muốn làm gì! Ngươi không được qua đây nếu không ta sẽ gọi người!"
Nhìn đến động tác cùng vẻ mặt của Lâm Hoà Thuận, Thành Côn Tử tức giận mắng: "Các ngươi đều như vậy, ta không có làm gì cả, sao các ngươi lại sợ thế này, ta cũng không biết ăn thịt người. Không tìm được người, lại bị sư phụ mắng gần chết."
Hoà Thuận nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của hắn, đành phải nhẹ giọng nói: "Ai khiến bộ dạng ngươi trở nên đáng sợ như vậy, có trời mới biết ngươi có thật sự ăn thịt người hay không."
"Hừ, nữ nhân các ngươi thật đúng là phiền toái, ngươi tự mình làm đi, ta đi tìm sư phụ." Thành Côn Tử cả giận, vung tay một cái tính bỏ lại Lâm Hoà Thuận một mình.
Hoà Thuận thấy Thành Côn Tử muốn rời đi, lại nghĩ một mình thu dọn cả tiểu viện này đến khi nào? Nếu đắc tội với Nguyên Chân Tử còn thảm hơn, ngài ấy không chịu giúp mình nữa thì phải làm sao đây, liền tóm lấy đạo bào Thành Côn Tử.
"Ngươi làm gì vậy!" Thành Côn Tử vội vàng kéo lại đạo bào.
"Ngươi đi rồi thì ta làm sao? Ngươi nói xem ở đây cái gì cũng không có, phải mua chút đồ ăn lót dạ đã. Mà ngươi xem, không có chổi, còn phải cắt cỏ nữa. Những chuyện này ta không làm được, ngươi phải giúp ta." Hoà Thuận chỉ vào đống cỏ dại trong sân.
Thành Côn Tử chỉ nhìn rồi vung tay phải lên, một cơn gió bất ngờ thổi qua, đám cỏ dại lập tức gãy hết đến cả gốc cũng chả còn.
Sau đó hắn quay đầu đi ra ngoài viện, cuối cùng nói: "Ta trên người một xu cũng không có, đồ vật gì đó ngươi tự đi mua đi, dù sao chúng ta cũng không ở nơi này."
Danh Sách Chương: