• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Và bây giờ chúng ta sẽ được biết ngài Lục sẽ chọn mẫu thiết kế nào trong số những mẫu thiết kế ở đây. Hiệu trưởng thông báo.

- Mẫu thiết kế này tôi sẽ chọn và người thiết kế mẫu này sẽ đại diện trường tham gia buổi ra mắt dự án sắp tới. Tôi muốn biết chủ nhân của mẫu thiết kế này. Lục Thiên Ngạo lạnh lùng nói.

Ai cũng trầm trồ bởi mẫu thiết kế này, nó cực kì đẹp và đặc biệt hơn là nó ẩn chứa một ý nghĩa vô cùng sâu sắc mà không phải ai cũng có thể nhìn ra. Lúc này phía 3 người Nhược Hi mới xôn xao lên tiếng.

- Diệc Phàm và Mặc Nhi bất ngờ la lớn lên. Hi Hi à mẫu của cậu đậu rồi kìa, đó bọn tớ nói mà đậu là đậu, trời ơi cậu xuất sắc quá đi moahmoah.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía ba người bọn họ, kể cả Lục Thiên Ngạo. Hiệu trưởng lúc này mới mời Hi Hi lên trên sân khấu để phát biểu cũng như trao giải chiến thắng mà Lục Thị đã chuẩn bị cho buổi giao lưu này.

- Sinh viên Nhược Hi mời em lên đây để nhận giải cũng như hợp tác cho buổi dự án đá quý sắp tới.

Nhược Hi buớc lên với bao con mắt ngưỡng mộ của nam sinh viên trường và có những đôi mắt ghen ghét và ganh tị của sinh viên nữ

- Dạ em xin được gửi lời chào đến quý thầy cô cùng tất cả sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa.

- Lục tổng chào anh, tôi là Nhược Hi sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa tôi rất hân hạnh khi mẫu thiết kế bắt nguồn từ cảm hứng ngẫu nhiên của tôi được ngài chọn cho buổi lễ ra mắt dự án đá quý sắp tới.

Anh chủ động đưa tay ra bắt tay với cô, khiến mọi người hết sức bất ngờ, đến cả hiệu trưởng trường cũng chưa từng được bắt tay với anh ta, mà cô gái này lại có được sự ưu tiên đó, điều này càng làm cho những nữ sinh trước đây ghét cô bây giờ lại thêm phần căm ghét.

- Chào cô Nhược, rất hân hạnh được cô đến tham gia buổi ra mắt dự án sắp tới, tôi thấy mẫu thiết kế ngẫu hứng này chắc cô phải tốn không ít tâm cơ và công sức.

Câu cuối cô bất ngờ khi bị anh kéo sát lại và nói nhỏ với cô.

Cô rút tay mình ra và dịch về phía sau một chút giữ khoảng cách với anh ta. Cô rủa thầm trong bụng anh là tên thần kinh lâu năm.

- Bây giờ tôi sẽ đi tham quan khuôn viên trường mà ba mẹ tôi đã đầu tư, và người sẽ đi cùng để hướng dẫn tôi sẽ là cô Nhược Hi đây, hiệu trưởng thấy vậy được chứ.

- Dạ được, Nhược Hi luôn là người đại diện trường để tham gia những cuộc gặp gỡ như này, cảm ơn Lục tổng đã cho chúng tôi cơ hội đón tiếp ngài và hợp tác dự án ra mắt đá quý, cảm ơn ngài.

- Nhược Hi à, em hãy dẫn Lục tổng đi tham quan trường nha, vẫn như những buổi hợp tác lần trước, nhưng lần này là Lục tổng nên em cẩn thận giúp thầy nha Hi Hi.

- Dạ thầy.

Hi Hi lễ phép chào thầy và dẫn Lục tổng đi tham quan trường, nhưng lạ là anh ta không cho trợ lí và vệ sĩ của mình đi theo mà chỉ đi có một mình với cô.

- Lục tổng đây là khuôn viên mà Lục lão gia và Lục phu nhân đã cho người đến kiểm tra và chuẩn bị tiến hành cho việc xây dựng nó, còn khu phía dành cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn được Lục phu nhân đặc biệt dặn dò xây to hơn trước, và đảm bảo an ninh chắc chắn cho sinh viên nữ ở khu vực đó cũng như những khu vực khác.

- Cô chắc phải tốn không ít công sức cho mẫu thiết kế này nhỉ, muốn lọt vào mắt tôi đến như vậy sao.

Nhược Hi đang nói thì bất ngờ với câu nói của anh, cô quay sang nhìn anh. Anh ta nói cô như vậy là có ý gì, biểu cảm trên mặt anh ta như vậy là sao chứ.

- Lục tổng đây là có ý gì, muốn nói hay ám chỉ gì thì nói toẹt ra đi, đừng có mà vòng vo xiên xỏ, không ra dáng một người đàn ông đâu.

Cô cũng không phải dạng vừa, không phải muốn nói gì cô thì nói, muốn làm gì cô thì làm, cô phải mạnh mẽ thì mới bảo vệ được mình cũng như em trai mình.

- Miệng lưỡi cũng đanh đá lắm, để tôi cho cô thấy tôi có ra dáng đàn ông không.

Nói rồi anh kéo cô lại, một tay giữ gáy cô, tay còn lại siết lấy eo cô kéo sát vào người mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn không có gì gọi là nhẹ nhàng.

- Ưm..ưm...ưm,...bỏ tôi...ra...đồ khốn...phập.

Bốp.

Tay cô đập loạn xạ lung tung lên hết, cô đẩy anh ra nhưng không được nên cắn ăn một phát lúc này máu tươi chảy ra anh mới chịu buông cô ra, nào ngờ ăn chọn cú tát trời dáng của cô, đối với anh cái tát đó nó cũng không ăn thua gì, nhưng anh biết chắc cô đã dùng hết sức mình để vả anh cái bạt tai đó. Thấy cô thở hổn hển như vậy thì anh biết cô chưa từng hôn.

- Sao tôi hôn như vậy cô thấy giống đàn ông chưa, mới hôn thôi mà đã khóc rồi sao, thế thì làm sao phục vụ đàn ông trên giường được. À không phải nói là cô Nhược đây dùng nước mắt để dụ dỗ đàn ông mới phải.

- Tên khốn nạn, đừng tưởng mình có tiền thì muốn xúc phạm người khác là được, coi lại bản thân mình đi có hay ho hay tốt đẹp gì không mà đòi đi nói người khác.

- Ở trước mặt tôi thì không cần phải diễn vai một thiếu nữ trong trắng hiền lành làm gì, không phải cô chơi thân với Mặc Nhi và Diệc Phàm là muốn một tiếp cận họ một bước lên làm phượng hoàng sao, chứ không sao cô có thể nghĩ ra được ý tưởng cho mẫu thiết kế này để lọt vào mắt tôi. Bây giờ được tôi chú ý rồi thì giả bộ thanh cao làm gì. HẢ.

Anh bóp chặt cổ cô cùng với cơn tức giận của mình, chưa có ai dám chửi và đánh anh như cô ngoài ba mẹ anh ra, từ nãy đến giờ anh cố kiềm chế cơn giận của mình nhưng xem ra cô gái này không biết điều. Được, đã thế anh sẽ cho cô biết cuộc sống của giới hào môn là như thế nào, phải đánh đổi ra sao để leo lên.

- Buông...buông tôi... ra...khó thở.

- Khụ khụ...khụ.

Vừa được anh thả tay ra cô đã ho sặc sụa, cô không thèm nói với anh nữa, cô quay người chạy đi chỗ khác. Anh cũng không vì thế mà đuổi theo cô nữa, Lục Thiên Hạo anh là người rất ghét loại phụ nữ luôn muốn mồi chài và leo lên giường đàn ông như cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK