Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân lúc nắng ấm, Dạ Thuần Phong đẩy cửa rời khỏi phòng, vốn muốn dạo một vòng nhưng chợt bị tiếng cười khúc khích của Vũ Khang Y quấy nhiễu. Y men theo hành lang đi thẳng tới, thấy Vũ Khang Y và Cổ Tịch Vân ngồi ở chiếc bàn đá. Cổ Tịch Vân dạy tiêu cho Vũ Khang Y, dáng vẻ rất chăm chú. Vũ Khang Y cũng là người học trò ngoan, chỉ là thỉnh thoảng bị Cổ Tịch Vân cầm tay nắn nắn, hơi nhột mà bật cười.

“Ta nói này, Khanh Phượng mà nhìn thấy cảnh chúng ta thân mật thế này, thì chắc nàng ta giết ta luôn.”

Cổ Tịch Vân mặt không dao động hỏi lại: “Chúng ta thân mật thế nào?”

Vũ Khang Y chỉ nói đùa nhưng Cổ Tịch Vân ấy vậy mà chút năng khiếu hài hước cũng không có. Hắn tiu nghỉu nhìn Cổ Tịch Vân: “Tịch Vân, ngươi có đẹp như thiên tiên giáng trần cũng uổng phí, cái tính cách này thiệt là…”

Cổ Tịch Vân lấy ống tiêu gõ nhẹ lên đầu Vũ Khang Y: “Lúc học thì tập trung vào.”

“Tịch Vân, Tịch Vân…” Vũ Khang Y làm ra dáng vẻ nghiêm túc: “Ngươi không thích nữ nhân à?”

Cổ Tịch Vân hít sâu, đáp: “Đều rất phiền.”

“Vậy ngươi thích nam nhân à?” Vũ Khang Y gãi cằm kết luận.

“Cũng không đến lượt ngươi.” Cổ Tịch Vân hừ lạnh.

Vũ Khang Y lèm bèm trong miệng: “Ta cũng đâu có thèm.”

Dạ Thuần Phong bấu bàn tay vào cây cột chống mái hiên, ánh mắt thâm sâu từ từ tối lại, sau đó lặng lẽ quay về phòng. Tầm trưa, Cô Tô Lăng đến nói chuyện với Dạ Thuần Phong một lúc, tiếp đó Cổ Tịch Vân mang thuốc vào cho y, nhằm lúc y đang lau chùi thanh kiếm tùy thân. Dạ Thuần Phong uống thuốc xong, bèn nói: “Cửu cửu muốn đưa ta tới Hàn Phong Đàm, mượn hàn khí của nơi đó trấn áp phần độc tính còn lại.”

“Trước mắt thì đó là cách tốt nhất.” Cổ Tịch Vân đánh giá.

“Ngày mai ta sẽ khởi hành. Hôm nay chúng ta đấu một trận, thế nào?”

Cổ Tịch Vân không hỏi dài dòng, gật đầu đồng ý.

Cả hai cầm kiếm ra sân, kết quả đánh ngang tài ngang sức. Dạ Thuần Phong hẹn lần sau khi quay lại sẽ phân rõ thắng bại. Cổ Tịch Vân cũng hào sảng nhận lời.

Vũ Khang Y ở thôn Thiềm Ngưu lân cận tổng đà Bái Tử Giáo chơi suốt một ngày một đêm, lúc đem cá tươi trở về định bảo người hầm tẩm bổ cho Dạ Thuần Phong mới hay tin Cô Tô Lăng đã đưa Dạ Thuần Phong rời khỏi. Hắn không cam tâm gào lên với Cổ Tịch Vân:

“Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể vừa về chưa bao lâu lại đi nữa? Lần này sư phụ đưa y đi đâu?”

“Hắn đến Hàn Phong Đàm chữa bệnh chứ không phải du ngoạn sông nước, lẽ nào còn phải đợi ngươi về đi cùng?” Cổ Tịch Vân hỏi lại.

Vũ Khang Y càng nghe càng bực bội: “Vẫn biết là vậy, nhưng không chào tạm biệt ta lời nào đã đi, ta thật sự rất giận. Sau này ta không thèm nhìn mặt y nữa.”

“Mong được như ngươi nói.” Cổ Tịch Vân không mấy chú tâm đến, chỉ đáp lại cho có.

Vũ Khang Y khoanh tay ngạo nghễ: “Ta cũng không thèm nhìn mặt ngươi luôn.”

Nửa năm sau, Cô Tô Lăng một mình quay về, nói rằng tình hình của Dạ Thuần Phong đã ổn định hơn, bất quá y vẫn muốn ở lại đó. Cách vài tháng, Cô Tô Lăng sẽ quay lại Hàn Phong Đàm thăm Dạ Thuần Phong, nhưng bởi vì đường xa lại hiểm trở, thường cũng không tiện dẫn theo Cổ Tịch Vân và Vũ Khang Y.

Mười năm trôi qua như một giấc mơ, chớp mắt liền tỉnh. Trong mười năm đó, giang hồ xảy ra không ít biến động. Độc Sa Môn thành danh nhất thời, đương hồi phong quang đắc ý, lại cậy Cô Tô Lăng nay đã già yếu, liền rêu rao muốn đem Bái Tử Giáo triệt hạ. Không ngờ tới vì lời lẽ ngông cuồng mà bị chấp pháp trưởng lão Cổ Tịch Vân diệt sạch tổng đà, đem thủ cấp môn chủ về làm chiến phẩm.

Tuy nhiên, chính nhờ lần tái xuất hiếm hoi này của Cổ Tịch Vân, giang hồ mới bắt đầu bàn luận về cái tên Bái Tử Giáo luôn im hơi lặng tiếng bấy lâu. Nếu đã lỡ nhắc đến tuyệt đại mỹ nam lạnh lùng thành tính Cổ Tịch Vân, thì cũng không thể nào bỏ qua quốc sắc thiên hương mị hoặc câu nhân, được xem là “song hùng” với Cổ Tịch Vân, Chu Tước đường chủ Vũ Khang Y. Người đời đều nói, kể cả nam nhân nhìn thấy Vũ Khang Y cũng say như uống phải rượu cất ba năm, càng không cần nói đến số nữ nhân mến mộ hắn. Mỗi lần hắn ra đường đều giống như Vệ Giới nhận được cả núi hoa quả từ những người theo đuổi. Có điều, Vũ Khang Y cũng không thích lộ diện nhiều, số người có thể gặp qua hắn chỉ tính trên đầu ngón tay.

Một ngày cuối Xuân, Cổ Tịch Vân vừa thổi dứt khúc tiêu thì nghe tiếng Kinh Vận từ xa hốt hoảng gọi to: “Không xong rồi! Không xong rồi!”

Kinh Vận chạy đến cửa, thấy Cổ Tịch Vân gác tiêu xuống, tự biết là đã làm phiền nhã hứng của y, sắc mặt bất đắc sĩ nói: “Chấp pháp trưởng lão, ta cũng không phải cố tình quấy rối ngài. Chỉ là…”

Cổ Tịch Vân đặt tiêu lên bàn: “Vũ Khang Y lại trốn ra ngoài chơi?”

Kinh Vận lấy hết dũng khí gật đầu, bồi thêm: “Ta rất nghe lời ngài đi theo canh chừng đường chủ nhà ta, bảo đảm y sẽ có mặt trong hội Thanh Đàn ba ngày sau. Đêm qua ta chỉ ngủ quên một lúc, sáng ra đã thấy y biến mất rồi. Giờ phải làm sao đây? Giáo chủ nói trong hội Thanh Đàn sẽ giới thiệu Bạch Hổ đường chủ tân nhiệm với toàn thể giáo chúng, nếu đường chủ nhà ta mà vắng mặt thì chẳng khác nào nói ngài ấy phản đối vị đường chủ tân nhiệm kia.”

“Ngươi đi tìm hắn về.” Cổ Tịch Vân thản nhiên nói.

Kinh Vận giật mình: “Ta sao? Một mình ta đâu có năng lực đó.”

“Nếu như không thể tìm được hắn về thì ngươi nên vĩnh viễn biến mất cùng hắn.”

Kinh Vận sa sầm mặt. Cổ Tịch Vân trước nay không phải người thích nói đùa, càng không nói một chuyện đến lần thứ hai. Y nói xong liền ngồi xuống uống trà, bỏ mặc Kinh Vận lủi thủi đi ra ngoài. Tìm? Trời đất rộng lớn, đường chủ nhà y lại có tay có chân chạy nhảy, một thân cao thủ ra đấy, bảo y tìm bằng cách nào?

Cùng lúc đó, trên thuyền hoa trôi lênh đênh tại Thái Hồ, ca yến đang rộn ràng đến mức người qua lại hai bên bờ sông cũng nghe thấy. Một vị nhân sĩ giang hồ mặc áo xanh trong lúc đợi mua màn thầu, hỏi chủ quầy: “Chiếc thuyền kia xa hoa thế, không biết là của vị danh môn thế tộc nào?”

Chủ quầy đáp: “Cái này ta cũng không rõ, chỉ nghe đồn là hôm trước có một vị công tử ngọc thụ lâm phong đến kỹ viện lớn nhất vùng này Phong Mãn Lâu thuê hết hoa khôi ở đó bầu bạn cùng hắn trong ba ngày ba đêm. Nói ra sợ ngươi không tin. Phong Mãn Lâu có năm vị hoa khôi đều trầm ngư lạc nhạn, vô song thiên hạ, muốn mua được một đêm tiếp rượu đơn thuần thôi của mỗi người cũng tốn hơn cả ngàn vàng, huống hồ là năm người, nếu không có mười mấy rương vàng thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Nhân sĩ giang hồ tắc lưỡi: “Không rõ thần thánh phương nào mà lại giàu có đến mức ấy?”

Vị nhân sĩ khác đứng cạnh nghe thế bèn nói: “Chuyện lạ khắp thiên hạ này có thiếu gì? Các ngươi có nghe nói tới Thiên Cao quốc không? Tháng trước ta vừa từ nơi ấy về. Nghe đồn là do vị hoàng đế đầu tiên của Thiên Cao Quốc xúc phạm thần thánh, bị nguyền rủa mỗi đời chỉ có một hậu nhân duy nhất. Mười mấy năm trước đại hoàng tử của nước này vì bạch phát toàn thân mà bị xem là quái vật, suýt bị thiêu chết, may mà được người khác cứu đi. Giờ lão hoàng đế bạo bệnh sắp chết, không có người kế vị, lại vô sỉ đăng tin tìm y khắp nơi.”

“Chuyện như vậy cũng có được sao?” Chủ quầy lắc đầu. “Đúng là thời thế loạn lạc. Ta mà là vị hoàng tử đó thì có ngu mới trở về, biết đâu lại bị thiêu chết lần nữa.”

Nhân sĩ giang hồ áo xanh lại cảm thấy chưa chừng là chuyện có lợi: “Các ngươi nghĩ xem giờ là chuyện kế vị một nước mà, đâu giống như đi chợ mua rau mà chọn lựa được. Lão hoàng đế kia chỉ có duy nhất một hoàng tử, dù ghét thấu xương thì cũng chẳng thể làm khác hơn. Ta nói chứ, chuyến này vị hoàng tử kia mà về là ôm cả giang sơn, còn sợ không đủ hời sao?”

Trên bờ vẫn tiếp tục bàn tán náo nhiệt, con thuyền lại mặc kệ tất cả mà trôi dần về phía hạ nguồn. Đương lúc rượu thịt dâng tới tấp, chợt có thuyền phu hối hả chạy vào, mặt mày sợ hãi nói: “Dạ công tử, phía trước có cái xác trôi tới vô cùng khiếp đảm. Chúng ta phải làm sao? Có nên dừng thuyền lại?”

“Có chuyện vậy sao?” Dạ Thuần Phong cười cười buông Ngân Hàm đang ôm trong tay, phủi tay áo đứng lên. “Đưa ta đi xem.”

Quả nhiên, ở cách mũi thuyền không xa có một cỗ thân thể đang lội ngược dòng nước mà lướt tới. Dạ Thuần Phong nhìn kỹ, là một đứa bé nam tầm mười mấy tuổi. Y cởi áo choàng ngoài giao lại cho thuyền phu, nhảy xuống nước vớt đứa bé lên, phát hiện đứa bé vẫn còn thở.

“Đừng sợ, không phải là xác người.” Y lên tiếng trấn an mọi người trên thuyền. Bích Hạnh nhìn lồng ngực đứa bé phập phồng, kéo tay các tỷ muội khác lại gần: “Đúng là vẫn còn sống.”

Dạ Thuần Phong vén mớ tóc rối phủ quanh mặt đứa bé, thập phần kinh ngạc thốt lên: “Đứa bé này…”

Vụ Hương thấy y thất thần, tò mò hỏi: “Dạ công tử quen đứa bé này sao?”

Đôi mắt Dạ Thuần Phong sáng lên nhưng rất nhanh che giấu đi cảm xúc của chính mình, cười như không cười nói: “Không quen.”

Y bế đứa bé lên, hướng năm vị hoa khôi nói: “Các nàng giúp ta chuẩn bị nước ấm, à còn…” lại hướng thuyền phu, nói thêm: “Neo thuyền gần bờ, ngươi lên bờ mua cho ta vài bộ y phục nam hài sạch sẽ.”

Thuyền phu gật đầu, lập tức làm theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK