• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau

Lam Sương tỉnh dậy trong tình trạng đau đầu và ê ẩm, người cô mềm nhũn không muốn ra ngoài, người hầu đi vào phòng thay quần áo cho cô.

Thính giác của cô rất tốt,nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào nên cô hỏi:"Dưới lầu có chuyện gì thế"người hầu cúi đầu nói:"Bộ trưởng cục cảnh sát đến đây ạ"tưởng như nào hoá ra là tên khốn Từ Lân đó,nghĩ đến chuyện cũ cô chỉ muốn chạy xuống dưới lầu đánh hắn một trận tơi tả, nhưng vừa đứng dậy cô liền ngã khụy xuống, đêm qua anh hành hạ cô suốt 5h đồng hồ làm cho cả người cô không thể cử động mạnh thậm chí là xuống giường.

Cô quay sang người hầu đang kéo rèm cửa lại hỏi tiếp:"Vậy Bộ trưởng đó có đem theo ai không?"

"Dạ có,là một cô gái trẻ trung trang điểm đậm"

Cô cười nhẹ, thì ra là con quỷ cái đó nếu như cô ta đã nhổ hoa cướp chậu thì cô sẽ cho con ả đó biết thế nào là lễ hội.

"Nào cô qua đây!"

"Phu nhân có gì dặn dò"

"Cởi bộ đồ hầu gái của cô ra,cho tôi mượn"

Người hầu nghe vậy thì có chút hốt hoảng :"Phu nhân à không được đâu nếu như để thiếu gia biết chuyện thì tôi sẽ chết đó"

"Yên tâm đi, còn có ta mà,qua giúp ta thay đồ"

Người hầu cũng không dám cãi lời nên đành phải nghe theo lệnh cô.

Phía dưới, bầu không khí căng thẳng giữa hai bên phía cảnh sát thì cho là người của Lưu gia đi xe vượt quá tốc độ, còn Bạch Long, Tiểu Long, Hoắc Long lại phản kháng rằng không có chuyện này.

Lưu Trấn ngồi yên lặng một lúc lâu rồi lại cười nói :"Đi xe vượt quá tốc độ thì sao?đã đâm chết người chưa, tất cả người trong Lưu gia biết lái xe đều đứng trước mặt anh cả,anh nhìn xem là ai?"

Tiếng bước chân từ trên tầng hai đi xuống,hai cô gái một người thì mặc đồ người hầu được dìu xuống bởi một cô gái váy ngắn tím thương hiệu Dior đi đến, cô gái khoác lên mình bộ đồ hầu không ai khác là Lam Sương cô búi tóc cao không trang điểm son phấn nhưng trong ánh mắt của cô lại như con dao muốn đâm thẳng hai vợ chồng ân ái ngồi phía đối diện chồng cô, còn cô gái dìu cô thì chính là người hầu lúc nãy vì không có đồ mặc nên tạm thời mặc chiếc váy sang trọng này lên người,hai người từ từ đi đến chỗ ngồi dày đặc sát khí kia,cô ngồi chiếc ghế riêng mà Lưu Trấn anh hay ngồi, ung dung đáp.

"Cô gái hai lần đi xe vượt quá tốc độ hôm qua là tôi"

Tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng trừ Lưu Trấn anh ra,anh biết chỉ có cô mới dám cầm chiếc xe của mình phóng nhanh vượt ẩu mà chưa có sự cho phép của anh.

Người phụ nữ đi theo Từ Lân bất giác lên tiếng:"Ây da là chị sao chị gái, không ngờ chị có thể lái chiếc xe xịn xò như vậy chắc không phải được Lưu Tổng đây...."

Cô cắt lời chen ngang:"Nói hết câu đấy thì cô không có đường để về nữa đâu, còn nữa ai là chị gái cô,Lâm Sảng nhớ cho kỹ tôi đã cắt đứt quan hệ với Lâm gia rồi đừng nhận bừa"

"Ầy người như cô sao có thể trèo lên giường Lưu tổng được chứ, ăn mặc thấp hèn như vậy chắc chỉ là osin cho Lưu gia thôi ha"Lâm Sảng cười khiêu khích vừa nói công kích.

"Ồ osin , đúng tôi là người osin nhưng đứa nào nói xấu đến Lưu tổng thì đừng trách osin này đánh người.

"Hứ... người như cô chưa chắc hạ được vệ sĩ của Tư gia tôi bày đặt đánh ai cơ"

Cô cười cười rồi trực tiếp đứng lên kéo áo của Lâm Sảng tất cả mọi người không kịp phản ứng chỉ đứng chôn chân xem kịch,cô kéo cổ áo Lâm Sảng về phía mình tất cả đồ đạc trên bàn đều rơi xuống mặt sàn,cô vung tay cào ba vệt trên má trái của cô ta rồi tặng cho một bàn tay ở má phải,móng tay của cô như móng chân mèo chỉ trong phút chốc ba vết cào có đường đỏ hiện lên rồi máu tràn ra từ đó,đang đau nhức nên Lam Sương chỉ đánh cho cô ta đỏ mặt nhẹ, còn nếu như hôm qua không bị Lưu Trấn hành hạ thì cô ta đã sớm ngã xuống đất rồi,phong cách của cô là má trái ăn cào má phải ăn tát nên thủa học sinh chẳng có ai dám bắt nạt cô.

"Tôi bày đặt đánh cô đấy, giỏi thì đứng lên đánh tôi đi"cô khoanh tay nhìn xuống con ả trà xanh một cách khinh bỉ, nhưng cô ta trực tiếp đứng lên lấy khẩu súng từ người Từ Lân chĩa thẳng vào trán cô đang định bắn thì hai chân cô ta ngã khụy xuống, thì ra là Lưu Trấn đã ra tay trước bắn vào hai chân cô ta một cách dứt khoát.

Từ Lân đứng dậy nhìn sang Lam Sương hỏi :"Tiểu Sương em có làm sao không?"

anh ta không hỏi Lâm Sảng mà lại hỏi Lam Sương, cô lại quay sang nhìn Từ Lân giọng quát tháo:"Từ Lân anh không có tư cách gọi tôi như vậy, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa,quan tâm tôi làm gì,quan tâm con nhỏ ngã trước mặt tôi đây này"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK