Đã đi trễ thì không nên chọc cho sếp giận, Cố Như tỏ vẻ hối lỗi giải thích lý do:
- Xe máy em bị bể bánh nên mới đi trễ chứ không phải cố ý đâu anh P...
Cố Như nói nhưng không dám nhìn thẳng mặt Huỳnh Nam Phú, do thiếu tự tin nên cô thường xuyên lảng tránh việc đối diện với anh ta.
Động tới là giải thích, Huỳnh Nam Phú nhận định trong đầu cô có hàng ngàn hàng vạn câu để đối phó với anh ta mỗi khi xảy ra vấn đề vậy. Huỳnh Nam Phú vừa nhắm mắt, hạ mi vừa nói vì cố gắng ngăn chặn những điều mình không muốn nghe:
- Thôi lý do ngay đi! Không phải do kỹ năng quản lý thời gian kém nên mới đi trễ sao? Đừng đổ lỗi cho thời gian! Do tính cách của cô vô trách nhiệm, thiếu nghiêm túc khi làm việc nên mới xem nhẹ việc đi trễ.
Đang phê bình Cố Như đột nhiên bị gián đoạn bởi một người. Chị Vân từ thang máy bước ra, đi ngang qua Cố Như và Huỳnh Nam Phú vào phòng trưng bày của mình mà không bị gọi lại nhắc nhở. Cố Như thẫn thờ nhìn theo bóng lưng chị Vân tự hỏi có phải chị ấy đang tàn hình không? Tại sao có điều kỳ diệu đó xảy ra?
Đang mải nhìn theo, bỗng dưng bị tiếng hét của Huỳnh Nam Phú làm giật mình:
- Quần áo lôi thôi, tóc tai bù xù. Cô biết ngoại hình của nhân viên phòng trưng bày nghệ thuật rất quan trọng không?
- Dạ biết, nhân viên trưng bày chính là đại diện hình ảnh của trung tâm.
- Cô đã biết như vậy rồi tại sao còn xuất hiện ở đây với bộ dạng này? Đâu rồi dáng vẻ chỉn chu, quần áo chỉnh tề, tác phong chuyên nghiệp, nét mặt vui vẻ, niềm nở? Tôi từng nói với cô điều này rồi mà? Đó có phải yêu cầu vô lý không? Tôi chỉ muốn khách hàng có cái nhìn hảo cảm với cô ngay từ lần đầu lướt qua, từ đó cũng mang đến hiệu ứng tích cực cho sản phẩm của trung tâm, như vậy là tốt cho ai?
Cố Như im lặng không nói, cô ấy chỉ mắc sai lầm lần đầu nhưng bị Huỳnh Nam Phú nói cứ như cô thường xuyên đến nơi làm việc với bộ dạng này vậy. Những lúc cô dụng tâm làm việc có kết quả tốt thì không nghe anh ta khen một câu, lúc lỡ phạm lỗi anh ta lập tức lao vào xỉa xói.
Huỳnh Nam Phú càng nhìn càng tức giận chỉ tay vào phòng trưng to tiếng:
- Cho cô 5 phút để chuẩn bị, 5 phút sau có đoàn khách du lịch ghé thăm phòng trưng bày tầng lầu của mình, họ sẽ chọn ngẫu nhiên một phòng của ai, do đó không được để xảy ra chuyện gì. Nếu để khách phàn nàn về thái độ phục vụ của cô thì đừng có trách!
Cố Như lẳng lặng rời đi vào phòng chuẩn bị, Huỳnh Nam Phú đứng chắp tay phía sau liếc nhìn Cố Như, ánh mắt đầy lửa giận, theo sau cô ấy là những lời mắng chửi:
- Thật không hiểu cô đã hai mươi tuổi đầu rồi tại sao vẫn cứ trẻ con như vậy, làm gì cũng để người khác nhắc nhở, đôi khi tôi luôn tự hỏi cô có phải bị thiểu năng hay khiếm khuyết trí tuệ gì không nữa.
Cố Như ngạc nhiên khi đi qua góc hành lang nhìn thấy chị Vân vẫn đứng ở đây mà không về phòng. Cô không dám nhìn chị Vân vì xấu hổ, bị sếp chửi mắng thậm tệ khiến cô tự ti, không dám liên lạc hay giao tiếp với đồng nghiệp.
- Chị nói có sai đâu, phải hồi nãy em chịu nghe lời chị dừng lại sửa bộ dáng, thì có bị chửi tơi bời vậy đâu.
Cố Như cười khổ nói:
- Không phải vì trang phục đâu chị! Anh Phú không thích em nên em làm gì ảnh cũng chửi, ảnh cũng thấy không vừa lòng.
- Sao em nói anh Phú như vậy? Chị thấy ảnh đối xử với ai cũng công bằng hết đó, em nên xem lại mình! Hôm nay em đi trễ là sai nên anh Phú mới la, chứ em thử đi đúng giờ coi ổng lấy cứ gì la mắng?
Làm như chị đi đúng giờ lắm vậy. Cố Như mở miệng định nói gì rồi lại thôi, chị Vân quay người đi trước.
- Thôi em chuẩn bị đi, có 5 phút thôi đó, chị đi trước!
Cố Như mơ hồ đoán được nguyên nhân tại sao đàn chị đến muộn vẫn tránh cơn thịnh nộ của Huỳnh Nam Phú. Chị không xinh nhưng ăn nói có duyên, giọng nhẹ nhàng, chưa bao giờ tỏ vẻ giận dỗi, cau có, ngoài ra không còn gì đặc biệt. Trong công việc, chị không hoàn hảo nhưng được sếp quý vì dẻo miệng.
Chị Vân làm việc ở đây từ khi thành lập trung tâm đến nay. Thời gian Huỳnh Nam Phú vừa vào chính chị là người dìu dắt anh ta, chỉ bảo anh ta từ khi còn là một nhân viên trưng bày sản phẩm không chút tiếng tăm cho đến khi trở thành ông chủ. Chị ta luôn biết nói những lời tâng bốc khiến Huỳnh Nam Phú hài lòng, trái lại vì Cố Như ngây thơ và non nớt, chỉ biết phấn đấu hết mình cho công việc nên sếp rất ghét.
...…o0o…...
Tuần vừa qua phòng trưng bày của Cố Như thành công bán được năm bức tranh cỡ lớn trường phái ấn tượng của một họa sĩ Miến Điện. Cố Như bận liên hệ với tác giả và giúp khách hàng làm hợp đồng, giấy chuyển nhượng và chứng nhận quyền sở hữu, nên chưa đem tranh mới lên phòng trưng bày được.
Huỳnh Nam Phú đọc báo cáo thấy tranh tồn kho còn nhiều, trong khi phòng tranh của Cố Như đã bán được không ít tranh, liền đứng lên đến tìm cô ấy.
Vừa liên hệ với khách hàng xong, khi tắt máy nhìn lên thấy Huỳnh Nam Phú trước mặt.
- Sếp Phú...
- Trên tường vẫn còn nhiều chỗ trống sao cô không treo tranh lên? Cô đợi ai làm, đợi tôi giúp cô treo lên hả? Làm việc phải biết tự giác chứ, sao cứ để người khác nhắc nhỡ hoài vậy? Ý thức trách nhiệm của cô ở đâu?
Không đợi cô ấy giải thích, Huỳnh Nam Phú vừa bước vào đã mắng một tràng, Cố Như khó xử xoa gáy nói:
- Xin lỗi, em bận chuẩn bị hợp đồng cho khách hàng nên chậm trễ.
Đột nhiên Hùynh Nam Phú lớn giọng khiển trách:
- Cô đừng có đem nó ra làm bình phong! Nhân viên trưng bày nào cũng như vậy thôi, người ta làm được thì mình cũng phải làm được! Ai cũng có hai chân hai tay hết chứ ai có nhiều tay nhiều chân đâu cô chỉ tôi coi!
Huỳnh Nam Phú tay chống nạnh tay chỉ về phía cô ấy buông thả cho câu tức giận của mình bùng nổ, lời nói nặng hơn. Từng câu từng chữ nói ra đều muốn hạ danh dự của cô ấy, những câu nói vô cùng tổn thương mà cô “hân hạnh” được trải qua nhiều nhất trong số những nhân viên.
- Cô nên học cách sắp xếp thời gian và cân bằng công việc lại! Còn nếu không muốn làm nữa thì nghỉ việc đi! Công ty “chỉ giữ người muốn ở lại”, nếu cô muốn ra đi, sẽ không có ai giữ cả. Tôi rảnh quá cả ngày theo sau cô nhắc nhở từng chút, làm mấy tháng rồi chứ có phải mới vô đâu mà cái gì cũng không biết.
Sếp là một người ngang ngược, tốt nhất là im lặng để tránh xảy ra tranh cãi, nên hạ mình một tí, Cố Như cúi đầu nuốt xuống những xót xa nhằm xoa dịu sếp:
- Anh nói đúng, em xin lỗi, em sẽ làm ngay.
Ở đây, cô bị la mắng rất nhiều nên đã quen, sức chịu đựng cũng tốt hơn trước. Huỳnh Nam Phú liếc mắt nhìn Cố Như tức giận quay người, vừa đi nói toàn những lời cay nghiệt gây tổn thương:
- Nhìn cái mặt là thấy ghét, làm việc không ra gì, thua cả mấy đứa mới vào làm.
Huỳnh Nam Phú sẵn sàng nổi điên lên, to tiếng bất cứ lúc nào nhất là đối với Cố Như, cô ấy không biết mình đã đắc tội gì với sếp để trở thành cái gai trong mắt anh ta. Có thể như Huỳnh Nam Phú nói, chẳng qua là do không thuận mắt, hoặc cô nhẫn nhịn nhiều nên hắn mới được nước lấn tới, thấy cô hiền nên càng bắt nạt.
Sự việc nhỏ không nghiêm trọng gì, nếu anh ta cho thời gian, cô sẽ giải quyết nhanh gọn chứ anh ta không cần làm quá lên tìm cách đánh đổ lòng tự trọng của cô như vậy!
Huỳnh Nam Phú cầu toàn nhưng thử hỏi trên thế gian có ai cả đời chưa mắc phải sai lầm? Trong công việc hắn cũng sai sót rất nhiều, Cố Như luôn lặng lẽ sửa sai hộ để hắn không bị bẽ mặt với mọi người. Không hiểu tại sao anh ta vẫn không biết điều như thế?
Nếu cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ nghỉ việc.
...…o0o…...
Đầu giờ chiều kết thúc giờ nghỉ trưa, Cố Như vào phòng Pantry nghe mọi người than thở việc không hoàn thành kịp concept.
- Như vậy cũng chưa vừa ý nữa sao? Cũng phải có tháng này, tháng khác chứ. Thôi ráng vậy!
- Lại chuẩn bị mắng nữa rồi, áp lực.
- Chán quá mày ơi, bị mắng hoài mệt quá.
Cuộc hội thoại của các thành viên chung team chỉ quanh quẩn việc đối phó với sếp, không hoàn thành concept làm thế nào để không bị sếp mắng.
- Hay để em phụ mấy anh chị nha?
Cố Như đã hoàn thành việc sắp xếp tranh, chiều nay cũng không có đoàn khách nào ghé thăm, vẫn còn trống nhiều thời gian nên quyết định giúp họ một tay để kịp hoàn thành concept đối phó với Huỳnh Nam Phú.
Họ lập tức chú ý đến Cố Như phía bên này.
- Thôi anh chị tự làm được rồi, em đang bị anh Phú chú ý tốt nhất đừng nên để ảnh có cớ để bắt lỗi!
Cố Như cười tự tin nói:
- Em hoàn thành rồi, để em phụ anh chị đi!
- Thiệt hả như? Sao em giỏi quá, làm nhanh vậy?
Họ nhìn nhau một lúc, không phải lúc nào cũng có thể sẵn sàng đảm đương được công việc của mình tốt nhất. Sự giúp đỡ của Cố Như lúc này rất cần thiết, họ vui vẻ đồng ý, chị đồng nghiệp bước tới kéo tay cô ấy.
- Vậy đi thôi, có bé Như nữa mình sẽ kịp hoàn thành thôi.
- Đúng rồi đó, cảm ơn em nhiều nha.
Cố Như cười khách khí nói:
- Có gì đâu, lúc trước em mới vô anh chị ai cũng giúp em hoàn thành concept, chỉ dạy em nhiều thứ giờ là lúc em phải trả ơn.
- Khà khà, ơn nghĩa gì, điều nên làm thôi mà!
...…o0o…...
Cố Như may mắn được làm việc chung với nhiều người giỏi, nhiều kinh nghiệm hơn mình. Dù ít dù nhiều, họ đều có những điều hay cho cô học hỏi, giúp cô nâng cao khả năng trưng bày, nhận ra những điều quan trọng trong ngành.
Trong lúc phụ họ sắp xếp bố trí, cô thấy có người treo tranh dọc theo lối cầu thang, cũng có người treo tranh phong cách tự do, treo tranh nghệ thuật theo đường thẳng. Khi hỏi họ giải thích:
- Lối đi dọc cầu thang là một trong những vị trí đặc biệt để treo tranh. Chúng ra là nhân viên trưng bày sản phẩm, phải tận dụng hết các khoảng trống trong trung tâm. Thị giác (tầm nhìn) chiếm tới 83%, thính giác (âm thanh) 11%, súc giác (động chạm)3,5% mùi hương (khứu giác) 1,5%, trải nghiệm sản phẩm 1%. Trưng bày sản phẩm bắt mắt, sáng tạo sẽ kích thích hành vi mua hàng của khách hàng nhiều hơn. Còn treo tranh nghệ thuật theo đường thẳng là một kiểu treo tranh truyền thống nhưng vẫn luôn được ưa chuộng. Với cách làm đơn giản, mọi bức tranh sẽ dễ dàng được chiêm ngắm.
Cố Như biết mình yếu kém nên rất chăm chỉ học hỏi, trau dồi thêm kiến thức, tích lũy kinh nghiệm từ những anh chị làm việc lâu năm ở đây. Cố gắng hết sức để công việc trở nên tốt hơn, để sếp không còn phiền lòng về mình nữa.
Lúc phụ anh Nam treo tranh lên tường Huỳnh Nam Phú đi ngang qua vô tình nhìn thấy, chuyện sẽ không là gì nếu không thấy Cố Như xuất hiện bên trong. Anh ta đút hai tay vào túi quần chau mày bước vào.
- Sếp Phú kìa!
- Chết rồi, nói 02.00 giờ chiều mới tới kiểm tra, sao tới sớm quá vậy?
Huỳnh Nam Phú không để tâm đến bọn họ, bước về phía Cố Như không biết gì, vẫn đang sắp xếp tranh bên góc kia.
- Cô làm gì ở đây vậy?
Cố Như giật mình quay ra sau nhìn anh ta.
- Em phụ mấy anh chị xếp tranh.
Chỉ đơn giản là giúp đỡ người khác thôi Huỳnh Nam Phú cũng có thành kiến, anh ta tức đỏ mặt hét lớn lộ cả gân cổ, mắt trừng nhìn cô ấy:
- Ai kêu cô làm vậy? Việc của ai nấy làm!
Đang mắng Cố Như đột nhiên chuyển hướng sang mấy anh chị bên đây quát:
- Cả ngày hôm nay mấy người làm gì mà giờ chưa kịp hoàn thành hả? Tháng này còn muốn nhận lương không? Lương trễ một ngày than trời than đất, vậy mà làm việc lúc nào cũng không đạt chỉ tiêu... Có bao giờ mấy người cầm đồng tiền trên tay mà thấy hổ thẹn không?
Cố Như căng thẳng vội giải thích:
- Vì buổi chiều không có khách tham quan nên em mới...
- Không có khách tham quan là cô có thể buông thả vậy hả? Tính kỷ luật của cô đâu? Phòng trưng bày của mình chuẩn bị xong chưa?
- Dạ xong rồi.
- Làm qua loa ứng phó chứ gì? Qua đây!
Huỳnh Nam Phú xoay người bỏ đi trước, Cố Như đáng thương lủi thủi theo sau. Những người khác căng thẳng nhìn theo, người lo lắng nói:
- Tội bé Như quá, sếp mình làm gì cứ nhắm vào nó hoài vậy?
- Ghét người đâu cần lý do, tại con bé xuôi thôi, nhưng cũng tại tụi mình nên nó mới bị chửi. Đáng ra ngay từ đầu nên cứng rắn một chút.
Huỳnh Nam Phú bước vào phòng liếc mắt nhìn xung quanh, tranh treo rải rác khắp phòng. Có thể thấy Cố Như chuộng phong cách tranh nối dài tranh và tranh to ở bên trái hoặc dưới cùng. Khi treo nhiều bức tranh một chỗ thì việc cân bằng thị giác giữa chúng rất quan trọng. Khi xếp tranh theo nhóm, nó sẽ giúp tạo sự cân bằng vì mắt thường bắt đầu nhìn từ bên trái. Nếu số tranh có là chẵn thì cô sẽ đặt bức tranh lớn nhất ở giữa.
Khung tranh, khung kính và một số vật dũng tiểu cảnh khác tô điểm cho căn phòng được cô lau chùi sạch sẽ, cứ tưởng hoàn hảo như thế thì êm chuyện, nhưng Huỳnh Nam Phú có một điểm rất giống Đường Trạch. Dưới đôi mắt của người cầu toàn hoàn hảo đến mấy cũng có khuyết điểm. Vừa nói Huỳnh Nam Phú vừa bước đến cửa sổ.
- Cô đúng là làm qua loa thiệt mà, ngoài năm bức tranh kia ra tôi chẳng thấy được gì mới mẻ thêm. Những tấm tranh trường phái khác nhau chẳng có liên quan gì với nhau lại đặt chung một khu vực.
Anh ta vươn tay kéo màng ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn khắp phòng khiến không gian trở nên sáng sủa hơn.
- Sử dụng sai ánh sáng! Dù cách bày biện sắp xếp của cô logic cỡ nào, mà ánh sáng không hợp lý thì tất cả nỗ lực cũng đổ xuống sông xuống bể!
- Xin lỗi, em nghĩ dùng đèn âm trần là đủ.
- Độ cao treo tranh không hợp lý, chỗ thì quá cao, chỗ thì quá thấp khiến khách hàng khó quan sát.
Anh ta chắp tay sau lưng đi xung quanh, vừa đi vừa chỉ ra những lỗi sai:
- Tranh không có nguyên tắc về màu sắc để đạt được hiệu quả trang trí cao nhất!
Huỳnh Nam Phú dừng bước quay lại nhìn Cố Như nói tiếp:
- Khi treo tranh, cô có thể lựa chọn theo hai hướng bao gồm màu sắc tương hợp và tương phản với không gian tổng thể. Màu sắc tranh cùng tông với màu sắc chủ đạo trong không gian sẽ tạo nên cảm giác hài hòa. Màu sắc tranh tương phản với tổng thể không gian sẽ giúp tạo được điểm nhấn!
Danh Sách Chương: