Hai cái tủ lùn cao nửa người, chú hai Vương lấy từ trên xe xuống bưng vào nhà.
Vương Vũ vừa giặt giày, vừa cười khanh khách nói: “A! Em gái nhỏ, em còn đặt đồ à!”
Lục Hướng Dương đi tới giúp đỡ, bưng hai tủ lùn đi vào.
Chỉ là ngăn tủ rất bình thường, một cái cao một cái lùn hơn một chút, cao thì tới bả vai Cố Thanh Thanh, lùn thì tới ngực.
Vóc dáng Lục Hướng Dương cao, rất dễ dàng di chuyển vào, dựa theo yêu cầu của Cố Thanh Thanh đặt song song dựa tường.
Một cái ở bên ngoài không quét sơn, nhưng đánh bóng cũng không tệ lắm, cái khác cao hơn một chút, mặt ngoài quét một lớp sơn màu nâu.
Lại lấy vào sáu cái lồng hấp to nhỏ, cao ba tầng, nhỏ cũng ba tầng.
To có thể đặt ở trên nồi sắt to bên ngoài hấp màn thầu, nhỏ có thể đặt ở bếp lò của mình nấu.
Những thứ này đều là Cố Thanh Thanh tìm ông ta làm, ngoài ra còn có hai cái rèm.
Rèm chính là cọc cao lương được đóng đinh vào nhau để đặt bánh bao hay sủi cảo, bình thường đều hình trong nhưng khi Cố Thanh Thanh biết sẽ tặng cái này thì muốn một cái hình tròn một cái hình chữ nhật.
Hình chữ nhật vừa vặn có thể bỏ vào ngăn tủ, kích cỡ đều được quy hoạch riêng rất tốt.
Một tệ, sáu quả trứng gà, ba phiếu công nghiệp, hai phiếu vải, là giá của mấy thứ này.
Cố Thanh Thanh đưa tiền giấy cho chú hai Vương, cười khanh khách nói lời cảm ơn với ông ta:
“Cảm ơn chú, chú hai Vương.”
Chú hai Vương nhận lấy đồ, rất vui vẻ cất vào trong lòng.
“Không cần phải khách sáo, vậy các cháu bận việc đi, chú đi trước.”
Chú hai Vương kéo xe đẩy tay của mình rời đi, Cố Thanh Thanh vuốt ve ngăn tủ của mình vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng trong nhà không cần lộn xộn nữa, cuối cùng đống lương thực kia cũng có chỗ để đặt.
Cô hài lòng nhét hết mấy thứ linh tinh trên đất vào trong ngăn tủ.
Lục Hướng Dương có chút ngây ngốc với số tiền vừa rồi!
“Mấy thứ vừa rồi, là em đã đưa tiền cọc sau đó thanh toán nốt sao?”
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Không có, tổng cộng chỉ có vậy, nếu không phải cần sơn tủ này, giá còn rẻ hơn nữa!”
Lục Hướng Dương: “…”
Anh có nhận thức mới đối với giá trị của món hàng.
“Nếu rẻ như vậy, vậy như thế đủ dùng không? Có cần làm thêm hai cái không?”
Cố Thanh Thanh thực sự yêu chết dáng vẻ hào phóng này của Lục Hướng Dương, nhỏ giọng nói:
“Khiêm tốn chút!”
Lục Hướng Dương lập tức bật cười.
“Chú hai Vương nói đống đồ gỗ chú ấy làm cho em đều là vật liệu thừa còn dư lại lúc trước, cho nên không tốn tiền lắm, thực ra chú ấy càng muốn đống phiếu kia hơn.”
Sau khi nói xong, Lục Hướng Dương thấy cô lấy ra một cái bình trong ngăn tủ nhỏ đầu giường đất, sau đó nhét vào tủ cao, cũng nhét gạo còn dư lại vào trong tủ cao.
Bột mì lúc trước cô nói không còn, nhưng thực ra còn khoảng một cân rưỡi, cũng được cô nhét vào.
Sau đó Lục Hướng Dương thấy cô lấy một cái rổ nhỏ trong một đống túi bao vây ra, bên trong là trứng gà, có khoảng hơn 40 quả.
Cô cầm lấy một cái sọt nhỏ, lấy ra 30 quả trứng bỏ vào, sau đó nhét vào tủ cao.
Lục Hướng Dương: “…”
Như vậy còn chưa xong, anh trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mang một bát thịt từ trong ngăn tủ nhỏ ở đầu giường đất tới.
Lục Hướng Dương trợn to mắt.
Là một miếng thịt to, còn chưa thái, trực tiếp đặt bên trong tô to, mỡ nhiều nạc ít, đây đã xem như là thịt đứng đầu ở thời đại này, rất khó mua được.
Miếng thịt này khoảng một cân rưỡi.
Cô gái nhỏ này khá lắm!
Nhìn cô nhanh chóng nhét thịt vào trong ngăn tủ, Lục Hướng Dương nhìn bình nhét vào lúc đầu kia, anh có chút tò mò trong bình là gì.
Không nhịn được vươn tay ra mở nắp bình nhìn một lát, cô nhóc này khá lắm, tràn ngập một bình mỡ heo.
Nhìn khoảng một cân rưỡi hai cân.
Lục Hướng Dương biết trong nhà còn không ít dầu, dù sao mới đầu anh mang theo không ít, sau đó anh lại thêm một chút vào, nhưng anh không nghĩ tới trong tay cô gái nhỏ này còn nhiều như vậy.
Bên bếp lò có một bình dầu, bên trong vốn dư lại một chút, đây là anh mang đến lúc ban đầu, hiện giờ phía trên có lớp mới, tóp mỡ ngày hôm qua ăn sủi cảo rán ra, vậy mà chỗ của cô vẫn còn nhiều như thế!
Danh Sách Chương: