• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không gian yên tĩnh tựa hồ nghe được cả tiếng gió, người kế bên vẫn như tượng không có động tĩnh, Long Đại liền cúi thấp.

-Sợ sao?

Anh hỏi nhỏ bên tai.

Như được giải phong ấn, cô hoàn hồn từ từ nhìn sang.

-Đừng sợ, từ từ rồi sẽ quen.

Nghe Long Đại nói, cô không dám lên tiếng. Không cần giải thích công việc của Long Đại cụ thể, cô đều ngầm hiểu, Long Đại cũng không muốn nói rõ bởi việc này đâu phải việc gì chính trực, đàng hoàng, không thể vô tư đề cập tới. Chị Tố Châu đã từng dặn cô như thế, xem ra chẳng thừa chút nào.

-Được rồi, vào nhà thôi.

Cô cố tỏ ra bình ổn, cùng Long Đại đi vào nhà nhưng trong đầu lại tràn ngập suy nghĩ.

-Long Đại!

-Hửm.

Anh đang ngồi trên ghế sofa, tay khẽ vuốt tóc cô, nghe cô gọi mình anh liền trả lời.

-Tôi có thể trồng cây và hoa trên vườn của anh được không?

-Được.

Anh trả lời không hề suy nghĩ, cô liền mỉm cười quay đầu nhìn anh.

-Anh sao lại đối xử tốt với tôi, chẳng phải anh luôn nghi ngờ tôi tiếp cận Mã Phi sao?

Cô không nhịn được hỏi cho rõ ràng.

-Em cho rằng đó là đối xử tốt sao? Đừng ngây thơ như thế, đừng nghĩ một chút sự dịu dàng của người khác cho em thì có thể gọi người đó là người tốt.

Cô nghe thế liền hiểu ra,mọi sự nghi ngờ của cô xem ra không dư thừa.

- Sao thế? Thất vọng sao?Đừng nói là em trông đợi vào tình cảm của tôi đấy chứ?

Thấy cô im lặng anh lại hỏi, tay vẫn vân vê vài lọn tóc của cô.

- Nếu tôi thật sự trông đợi vào tình cảm của anh thì sao?

Cô nhìn anh,ánh mắt hiện lên sự chân thành.

-Rất nhiều cô gái nói với tôi như thế, nhưng họ đều nhắm vào tiền và quyền của tôi, chẳng phải ban đầu khi trở thành người phụ nữ của tôi, em cũng là vì quyền sao?

Long Đại hỏi hỏi ngược lại cô.

Cô nghe thế thì cứng miệng không nói thành lời bởi sự thật là như thế kia mà.

-Được rồi đừng nói về chủ đề này nữa.

-Tại sao anh lại muốn tôi gọi anh là Hoàng Phi Long.

Cô vội chuyển chủ đề.

- Đó là tên thật của tôi.

-Còn cái tên Long Đại.

- Tên Long Đại để che đi những chuyện xấu xa mà tôi đã làm.

Long Đại mặt không biến sắc nói.

Cô nghe thế, trong lòng liền dậy sóng.

- Anh đã làm gì?

- Chẳng phải nhiều người ngoài kia đã nói rồi sao?

- Tôi muốn nghe anh nói.

- Buôn bán vũ khí...trái phép.

Chất giọng trầm ổn, những lời đen tối như thế nhưng khi phát ra từ miệng Long Đại lại bình thường đến lạ.Thái dương khẽ giật mạnh một cái, bàn tay cô vô thức siết chặt.

- Sợ sao? Yên tâm đi, ngày nào chưa bị bắt tôi vẫn có thể nuôi em mạnh khỏe.

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến anh chợt cười nhưng nếu anh biết người muốn tống anh vào tù nhất đang ngồi cạnh anh, được anh ôm trong lòng thì sẽ thế nào nhỉ?

- Anh có bao giờ nghĩ đến việc hoàn lương,quay về con đường chân chính chưa?

Câu hỏi bất chợt của cô khiến anh đứng hình mất vài giây.

- Đã từng, nhưng quá muộn rồi, quay đầu làm gì nữa chứ, chẳng phải cuộc sống bây giờ rất tốt sao?

Cô không quá bất ngờ với đáp án mình nhận được,cũng chẳng có thất vọng gì. Câu nói của anh càng thúc giục cô mau chóng thực hiện kế hoạch của mình, tìm ra bằng chứng để Long Đại vào tù,chịu sự trừng phạt vì những việc mình đã làm.

- Được rồi đừng nói chuyện của tôi nữa, thật nhạt nhẽo,nói chuyện của em đi.

Thấy cô định hỏi thêm gì đó, anh vội cắt ngang.

Cô nghe anh hỏi về chuyện của mình liền chột dạ.

-Tại sao lại chọn cái nghề này. Nhìn em chẳng có tí tham vọng hào quang lắm.

-Đơn giản mà, chút yêu thích vả lại làm diễn viên dễ đổi đời.

Cô lấy đại một lý do đại trà.

Anh nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì.

- Còn gia đình của em, hình như chưa bao giờ nghe em nhắc về.

Mai Hân cảm thấy hô hấp như đông cứng. Chẳng phải chính anh cùng Mã Phi cướp đi gia đình duy nhất của cô hay sao?

- Chúng ta quen nhau chưa bao lâu, anh làm sao biết tôi không nhắc về gia đình.

- Chỉ là chưa nghe qua nên hỏi thôi.

- Tôi không có gia đình, từ nhỏ đã sống ở trại mồ côi.

-Em...còn nhớ kí ức lúc đó không?

Câu hỏi nghe có vẻ bình thường nhưng trong hoàn cảnh này lại bất thường vô cùng.

- Không.

Cô trả lời cụt ngủn,chẳng mấy hứng thú với chủ đề này. Không gian chợt im lặng, không ai nói thêm câu nào, mỗi ngươi đều mang trong mình tâm tư riêng đầy phức tạp.

Ngày hôm đó là một ngày bình yên hiếm hoi của cả hai. Họ cùng nhau trò chuyện như những người bạn, chẳng có cuộc đấu khẩu nào, chẳng có gì bất ổn xảy ra. Nếu có bất ổn thì chỉ có cô Quế nhìn thấy.Lần đầu tiên bà thấy cậu chủ mình cười nhiều như thế,lần đầu thấy cậu trò chuyện với một cô gái mà chẳng phải là một cuộc lăn giường,chẳng có những lời nịnh nọt,gạ gẫm lố bịch, rẻ tiền.

- Gọi người tới bơm nước vào cái hồ bơi được chứ?

Cô đang lau mái tóc ướt của mình không nhịn được liền hỏi.

Long Đại vừa tắm xong,thân quấn chiếc áo choàng tắm nửa kín nửa hở để lộ xương quai xanh mị hoặc,mái tóc ướt còn đọng nước rủ xuống ngang tầm mắt.Long Đại mới đi ra khỏi phòng tắm, nghe cố nói không do dự liền gật đầu.

- Trồng thêm cây và hoa ở trong vườn được chứ?

- Chẳng phải lúc sáng em hỏi rồi sao.

Nghe anh nói, cô liền nhớ ra, miệng không nhịn được liền cười xấu hổ. Cô bĩu môi quay đầu tiếp tục lau mái tóc của mình.

Long Đại thấy phản ứng của cô liền phì cười, sau đó bước tới chỗ cô lấy đi chiếc khăn cô đang cầm từ từ lau tóc cho cô.Bất ngờ trước hành động có chút bất thường này, cô liền bất động, không nói gì để mặc cho anh lau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK