Hiện giờ, Thịnh Chiêu chỉ cảm thấy có lẽ Hình Ứng Chúc là một bậc cao nhân sống ẩn dật lánh đời gì đó —— chính là kiểu người mà bất cứ lúc nào cũng có thể rút từ trong áo ra một xấp bùa hộ mệnh, hay là chỉ cần nhìn người một cái là có thể xem bói được ngay.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cậu đã hối hận đến ba lần. Đáng ra cậu nên nghe lời Hình Ứng Chúc, đóng cửa ở nhà làm một trạch nam chết dí, chứ không phải lặn lội đường xa tới dự đám cưới của mẹ ruột mình thế này.
Nếu thế, ít nhất hiện tại cậu cũng không cần phải kéo một cái vali đầy chân giò hun khói Kim Hoa nặng ba kí, hùng hục đi một thân một mình ở khu đất hoang vu, phía trước chẳng có thôn phía sau chẳng có xóm nào thế này.
Một tiếng đồng hồ trước, Lý Vũ đưa cậu tới sân bay quốc tế Thượng Hải theo sự ủy thác của mẹ cậu. Vốn dĩ Thịnh Chiêu muốn đi giống như khi tới đây, đi vòng tránh khu Trường Ninh, thế nhưng Lý Vũ lại vội vội vàng vàng muốn quay về chơi game, không chịu cho tài xế đi vòng đường xa.
“Bây giờ đang là giờ cao điểm, trên đường có bao nhiêu là đèn đỏ, đi vòng thế biết đến bao giờ?” Lý Vũ nhìn chằm chằm trò chơi trong điện thoại, bực bội nói. “Chỉ là đi ngang qua thôi, anh nhát cáy quá vậy?”
Tài xế dù gì cũng là tài xế nhà họ Lý, không thể giống với tài xế taxi hành nghề phục vụ muốn đi đường xa chỉ cần đưa thêm tiền là được. Thế là Thịnh Chiêu nghĩ qua nghĩ lại cũng không ý kiến gì thêm nữa.
Được cái đường này không xa. Nếu không bị kẹt xe, đi qua cũng chỉ mất hai mươi phút.
Thế nhưng khoảng bảy giờ tối ở Thượng Hải chính là giờ cao điểm, lại cộng thêm việc hôm nay là Chủ Nhật, xe từ các thành phố gần đây tới chơi cuối tuần cũng trên đường rục rịch quay về, dõi mắt nhìn đi gần như chỉ thấy một mảng đỏ rực, tốc độ xe đi còn chẳng bằng đạp xe đạp.
Thịnh Chiêu không có thiên phú dị bẩm như Lý Vũ, có thể ngồi cắm mặt chơi điện thoại trên suốt cả chuyến xe. Cùng lắm cậu cũng chỉ có thể cúi đầu xem chút tin tức trên Weibo thôi là đã thấy say xe mắc ói rồi, vậy nên chỉ đành cất điện thoại, chán nản nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Kênh thông tin địa phương mà cậu gửi tin nhắn cho hồi sáng đã hồi âm lại nửa tiếng trước, bảo rằng đã báo tin cho người nhà của người mất tích, người nhà bên đó muốn hỏi ý cậu để gặp mặt trao đổi cụ thể hơn, liệu cậu có tiện không.
Thịnh Chiêu lựa lời từ chối, bảo rằng mình biết gì đã nói cả rồi, dù có gặp cũng không có thêm thông tin gì, thế là coi như xong.
May sao người nhà bên kia cũng coi như là thấu tình đạt lý, không đeo bám đòi gặp. Kênh tin tức một lần nữa thay mặt người nhà họ gửi lời cảm ơn, gửi thông một hồng bao 100 tệ, bảo đấy là phí cung cấp tin tức.
Thịnh Chiêu không muốn số tiền này, gửi lại, chỉ bảo đây là việc mình nên làm thôi.
Cậu tưởng rằng chuyện này rồi cũng sẽ trôi tuột qua như mớ tin tức lướt qua trên màn hình điện thoại của mình mà thôi. Chuyện qua rồi thì qua, cũng chỉ còn lại tiếng thở dài. Nhưng ai mà ngờ chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, Thịnh Chiêu lại thật sự gặp được “Trương Khai Thắng”.
Lúc đó cậu đang đi qua một ngã ba đường. Con đường này hẹp dài, chỉ có hai làn xe. Thế nhưng tất cả các đường tới sân bay đều tụ lại ở đây, chỉ có một cái ngã tư đèn xanh đỏ mà chờ đèn đổi màu hai lượt rồi vẫn chưa đi qua nổi.
Thịnh Chiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vực này mới được đưa vào khu quy hoạch phát triển chưa tới hai ngày, nhà cửa hai bên đều bị đập phá cả nhưng vẫn chưa được thi công, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảng đen thui, bám đầy bụi.
Chỉ trong một thoáng qua ấy, Thịnh Chiêu chợt nhìn thấy ven đường cách đó vài chục mét có một người đàn ông mặc âu phục rộng thùng thình đang chậm chạp lê bước dưới đèn đường, đi sâu về phía bãi đất hoang.
Nét mặt người đàn ông thẫn thờ, ánh nhìn trống rỗng, cả người khom xuống, kẹp túi tài liệu dưới cánh tay, động tác cứng ngắc chậm chạp.
“Dừng xe!” Thịnh Chiêu đột nhiên kêu lên.
Tài xế bị cậu làm cho giật cả mình, theo bản năng đạp phanh xe, Lý Vũ không kịp phòng bị nên ngã dúi về phía trước, đâm thẳng vào hàng ghế trước, điện thoại cũng suýt thì rớt khỏi tay.
“Cái quái gì!?” Lý Vũ bực mình hô.
Thịnh Chiêu không có thời gian nhiều lời, cậu hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra, hét lên gọi Trương Khai Thắng.
Nhưng người đàn ông kia không có vẻ gì là nghe thấy giọng cậu hét gọi, vẫn giữ tư thế hệt như trước, lặng lẽ và vững vàng đi về phía bóng tối.
Các xe phía sau đồng loạt bấm còi inh ỏi. Đoạn đường vốn đã tắc nghẽn, vừa đúng lúc đó là đèn xanh thì xe của Thịnh Chiêu lại dừng khựng lại, phía sau đã có người bắt đầu chửi rủa.
“Anh làm cái gì thế?” Lý Vũ giận trừng cả mắt, “Còn không đi, nhanh nhanh còn về à?”
Thịnh Chiêu đang đứng giữa cuộc chiến ngắn ngủi giữa số trời và ý người, chần chừ giữa “chuyện này nhìn cứ ma quỷ thế nào ý, tránh xa ra thì hơn” và “dù gì cũng là một mạng người”, tất cả diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.
Bản năng tìm kiếm lợi ích và tránh xa điều không đem đến lợi lộc gì cho mình của con người thúc giục cậu rời ánh mắt đi, vờ như đã quên mất chuyện xảy ra. Hồi sau cậu đã cung cấp manh mối tìm kiếm cho người thân của gia đình đó, cũng coi như đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Thế nhưng nhớ lại tấm hình hai mẹ con nhà đó, có thế nào cậu cũng vẫn cảm thấy không nỡ, không cách nào thuyết phục mình quay người đi được.
“Anh nhanh lên coi,” Lý Vũ giục giã, “Không nghe thấy phía sau người ta bấm còi ầm lên à?”
Thịnh Chiêu hạ quyết tâm, như sấm sét chặt đá, “Cậu dừng xe lại phía trước chờ đi, tôi vừa thấy một người quen.”
“Tôi không có thời gian rảnh rỗi đâu,” Lý Vũ từ chối, “Hoặc là anh mau kéo cửa kính xe lên, hoặc là anh muốn tìm người quen thì đi đi, lát tự mà gọi xe ra sân bay.”
Thịnh Chiêu cắn răng, cuối cùng dứt khoát xách vali của mình, mở cửa xuống xe.
Tiếng còi xe phía sau vang inh ỏi. Thịnh Chiêu quay đầu lại, áy náy khom lưng xin lỗi họ, sau đó vội vã rảo bước kéo vali hành lý đuổi theo về phía Trương Khai Thắng vừa đi.
Ban nãy ngồi trong xe nhìn ra thấy Trương Khai Thắng cứ như một người máy rỉ sét cũ kĩ, mỗi bước đi như mất đến hai giây, vậy mà tới khi cậu đuổi theo mới phát hiện ra anh ta đi nhanh hơn cậu tưởng nhiều.
Cậu chỉ đi từ chỗ xe dừng lại tới lề đường thôi, vài bước ngắn ngủi, vậy mà Trương Khai Thắng đã biến mất khỏi tầm mắt cậu, cứ như thế đã hòa vào làm một với đêm đen vậy.
Thịnh Chiêu sợ run cả người. Chút ít dũng cảm có được trong khoảnh khắc nhất thời nhiệt huyết trào dâng đã biến mất chẳng còn dấu vết, bắt đầu thấy muốn rụt đầu co đuôi.
Nhưng lúc cậu quay đầu lại nhìn thì dòng xe đã chuyển động, Lý Vũ có vẻ thật sự không hề có ý định chờ cậu, cứ thế đi luôn chẳng chút quan tâm.
Ý trời, tất cả đều là ý trời. Thịnh Chiêu thầm tự cổ vũ bản thân như thế, lẩm nhẩm tự bảo mình rằng cũng chẳng có gì thần bí đâu, người theo chủ nghĩa duy vật không cần phải sợ hãi.
Xuống xe thì cũng đã xuống rồi, cùng lắm thì đi qua xem một cái cũng không mất gì đâu ha.
Nghĩ thế, cậu lấy điện thoại ra cầm ở tay thay đèn pin, chiếu về phía trước.
Ở một góc mà ánh sáng chiếu tới được, Thịnh Chiêu loáng thoáng thấy bóng lưng của Trương Khai Thắng. Cậu hì hục lôi theo vali của mình đuổi theo, vừa run rẩy mở phần tin nhắn ra, muốn báo tin về Trương Khai Thắng.
Thế nhưng dưới chân Trương Khai Thắng cứ như đang cưỡi Phong Hỏa Luân của Natra Thái tử vậy, trông thì đờ đẫn mà đi còn nhanh hơn cả Thịnh Chiêu chạy. Thịnh Chiêu thì xách theo vali, vừa chạy vừa đuổi vừa hét gọi tên phía sau, muốn hụt cả hơi nhưng Trương Khai Thắng chẳng có phản ứng gì, đến thời gian dừng bước để nhìn vào điện thoại cũng không có.
Vốn nghĩ rằng chờ bắt kịp anh ta rồi báo tin cũng không muộn, nhưng dần dần Thịnh Chiêu cũng phát hiện ra tình huống này có gì đó không đúng lắm.
Cậu đuổi theo Trương Khai Thắng chừng hai mươi phút, giờ quay đầu lại thì ánh đèn hắt ra từ đường lớn và dòng xe chạy cũng đã cách cậu rất xa, đến mức chỉ còn thấy mấy vệt sáng nhòe nhòe.
Vậy là hiện tại, Thịnh Chiêu một thân một mình giữa mảnh đất hoang, phía trước không có làng phía sau chẳng có xóm, phạm vi tầm nhìn gói gọn trong vòng sáng của đèn pin từ điện thoại. Cậu thất thểu đi về phía trước, vali hành lý càng kéo càng khó đi, nhưng Trương Khai Thắng vẫn cứ mãi ở rìa của luồng sáng, cách cậu không xa cũng không gần, không có cậu thấy rõ nhưng cũng không vuột khỏi tầm mắt cậu.
Nhìn cứ như là… đang cố ý dẫn cậu đi về phía nào đó.
Suy nghĩ ấy vừa lướt qua đã khiến tóc gáy và lông tơ khắp người Thịnh Chiêu dựng đứng, mồ hôi lạnh túa ra.
Cậu dừng khựng lại, hô lên gọi Trương Khai Thắng ở phía trước, “Trương Khai Thắng! Anh có nghe tôi nói gì không?”
Bóng lưng phía trước vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế đi thẳng về trước. Thịnh Chiêu mím môi, không tiếp tục đuổi theo nữa mà bắc tay lên miệng thành cái loa để hô tiếp, “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi báo cảnh sát đây!”
Không biết là vì ba chữ “báo cảnh sát” gây tác động đến anh ta, hay là bởi vì Thịnh Chiêu đã dừng lại, nhưng dù là vì cái nào thì bóng lưng phía trước cuối cùng lảo đảo dừng lại.
Lòng Thịnh Chiêu hơi mừng, đang chuẩn bị tới chào hỏi, nhưng chưa kịp nói ra lời đã nghe một tiếng vang nhỏ kì lạ.
Âm thanh đó vừa rõ ràng lại vừa mềm mại, liên tục không dứt, không hiểu sao lại thấy quen thuộc.
… Giống như tiếng nước chảy trong đường ống nước của một tòa nhà cũ.
Trương Khai Thắng ở phía trước chậm rãi xoay người lại. Sắc mặt anh ta xanh xao vàng vọt, ánh mắt trống rỗng, trông như đang nhìn Thịnh Chiêu nhưng lại như không đang nhìn gì cả.
Vẻ mặt anh ta cứng đơ như một tượng sáp được đẽo gọt bởi thợ dỏm, đầu nghiêng sang một bên, giống như đang cố gắng dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ trạng thái cảm xúc ‘nghi ngờ’.
Thịnh Chiêu bị ánh mắt kì lạ của anh ta làm cho sợ, theo bản năng cảm thấy người trước mặt không phải người sống —— thoạt trông anh ta chỉ như một con rối bằng da người, chỉ có thể thực hiện những động tác cứng ngắc đơn giản theo sự điểu khiển của kẻ giật dây.
Tiếng nước chảy róc rách kia vẫn chưa ngừng lại. Thịnh Chiêu ngờ vực nghe ngóng một lát, chỉ cảm thấy âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, như thể có rất nhiều dòng chảy đang tụ hội về đây, nghe càng giống tiếng nước đổ hơn.
Cuối cùng cậu mới đột ngột phát hiện ra, nguồn gốc của ấm thanh kia không phải ở xung quanh cậu mà là từ dưới chân!
Cậu vô thức muốn lùi bước lại nhưng chỉ vừa bước lùi một bước, mảnh đất dưới chân đã trũng xuống, một cái hố chừng hai mét bất chợt xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.
Cái hố sụt càng lúc càng lan rộng, trông như sắp kéo sập Thịnh Chiêu xuống theo đến nơi.
Tiếng nước chảy vốn còn đang văng vẳng đâu đó chợt trở nên rõ hơn hẳn. Thịnh Chiêu lia đèn pin tới, phát hiện ra bên dưới hố sụp chính là một con sông ngầm cuồn cuộn.
Tim Thịnh Chiêu đập thùm thụp, tay chân thoắt cái mềm nhũn cả đi vì sợ. Cậu run rẩy không nói ra lời, lảo đảo vấp phải hố đất ngã nhào nhưng không dám dừng lại dù chỉ một khắc, luống cuống tay chân bò dậy, chỉ muốn nhanh nhanh chạy thoát khỏi khu đất lắm điều đồn thổi này thật xa.
Trước khi cậu kịp cất bước, một sợi dây xích đột nhiên vung ra từ cái hố sụp, nồng mùi tanh của cá và máu, ướt át quấn quanh eo Thịnh Chiêu, muốn kéo cậu xuống nước.
Sợi xích như có sức của một ngàn người kéo. Một thanh niên trẻ tuổi khí lực dồi dào như Thịnh Chiêu bị nó kéo đi dễ dàng như kéo một con diều bằng giấy, Thịnh Chiêu mất thăng bằng cả người dúi về phía trước, bên tai nghe tiếng gió xé vùn vụt.
—— xong rồi.
Giữa lúc cấp bách, đầu óc Thịnh Chiêu trống rỗng, sự sợ hãi và hối hận trong chốc lát đã bị rút khỏi cơ thể, trong đầu cậu chỉ còn lại một suy nghĩ tỉnh táo nhất.
—— muốn khai báo.
Thế rồi, chỉ trong một cái chớp mắt, đột nhiên Thịnh Chiêu cảm nhận được trên vai trái mình có một bàn tay đặt lên. Bàn tay vừa lạnh lại vừa mạnh mẽ, ấn lên vai cậu, thế nên trong hai giây ngắn ngủi cậu mới có thể cầm cự được trước sức mạnh kinh khủng của sợi xích kia.
Thế nhưng đối phương cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng cơ thể Thịnh Chiêu không đủ sức chống đỡ, lại lập tức buông tay ra.
Có điều cũng chỉ cần hai giây ngắn ngủi vậy thôi cũng đã đủ để Thịnh Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy rõ chủ nhân của bàn tay kia.
Danh Sách Chương: