Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dực Dương vô thức thu lại sát khí trên gương mặt, đồng tử giãn ra. Cậu thu lại nắm đấm rồi quay đầu lại nhìn Mộc Khuyết.

"Sao cậu lại ở đây?"

Mộc Khuyết ngước nhìn cậu, đáy mắt chứa đầy sự bất an, miệng nói lắp bắp.

"Tớ... Tớ đến đem cơm cho cậu"

"Mau về nhà đi", Dực Dương gằn giọng.

Sự xuất hiện của Mộc Khuyết sớm đã thu hút ánh mắt của ba tên lưu manh. Bọn chúng thay nhau ra hiệu, A Đình liền hiểu ý, luôn miệng trêu chọc cô, thỉnh thoảng còn đảo mắt qua nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.

"Con bé này là bạn gái mày hả? Vừa nãy hỏi mày câm như hến, có phải là chơi nó rồi không, mùi vị thấy sao hả, ha ha ha"

"Chà, bạn gái mày nhỏ nhắn đáng yêu phết, da trắng nõn luôn này. Trời cho mày không đói hôm nay rồi A Mạt!", A Hạch cười đểu, cúi xuống nói tiếp, "Em gái nhỏ, tên gì vậy hả"

Gã chực giơ tay muốn chạm vào vai Mộc Khuyết liền bị lực tay Dực Dương gạt phăng đi, cái vẻ mặt giết chóc lúc nãy của cậu lại lần nữa bày ra.

"A, mẹ kiếp, mày động vào đâu đấy hả?"

Mộc Khuyết sống 17 năm cùng cậu lớn lên nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Dực Dương chửi thề.

Cô bất giác lùi ra sau, vô thức nép gọn vào người cậu, sợ hãi đến mức cả người run lẩy bẩy.

Dực Dương trừng mắt nhìn A Hạch rồi khom người ôm lấy gương mặt bé xíu của cô, giọng nói trầm đều như mặt hồ tĩnh lặng.

"Tiếng chó sủa rất ồn, cậu bịt tai lại nhé. Tránh đi chỗ khác một chút chờ tôi được không?"

Mộc Khuyết gật gật đầu, đưa tay bịt kín hai tai, đôi mắt có chút ngấn lệ.

Dực Dương đứng thẳng người dịu dàng xoa đầu cô một cái.

"Đừng khóc một mình. Đợi tôi rọ mõm chúng xong sẽ quay lại dỗ cậu"

Mộc Khuyết cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Cô lén lút nhìn ba tên bất hảo phía sau, suy nghĩ một chút cân nhắc tình hình. Cô gật đầu thoả thuận với Dực Dương, lập tức rời đi tìm người ứng cứu.

A Hạch trông thấy "tiểu bạch liên" chạy mất lập tức đuổi theo, chẳng ngờ vừa tiến một bước liền bị Dực Dương tung cú đấm khiến mặt giáng sát đất, máu trong miệng không ngừng ộc ra.

"Mẹ kiếp, thằng chó này"

A Hạch trợn mắt, rít lên mấy câu chửi thề giơ tay lên cao chực đánh trả.

Dực Dương vốn dĩ đã rất cao lớn, cộng thêm công việc tay chân ngày đêm nên thể lực đi lên đáng kể. Ngay cả cậu cũng không ý thức được uy lực của mình cho đến khi tung nắm đấm. Phản xạ của cậu rất tốt, thân thủ nhanh nhẹn, rõ ràng cậu thiếu niên này rất có năng khiếu đánh nhau.

Quả nhiên, A Hạch bị Dực Dương chặn lại, tay bị cậu bẻ gãy đau đớn đến mức rên ư ử dưới nền đất ẩm ướt.

Dực Dương cảm thấy vẫn chưa trút được giận. Cậu giơ chân lên cao rồi giáng xuống, liên tục đạp vào hạ bộ A Hạch, sau đó là dẫm nát cánh tay, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"A, tao đã muốn nhịn rồi. Sao mày cứ thích chạm vào Mộc Khuyết thế hả"

Ánh mắt đầy phẫn nộ của cậu dường như đã đánh mất đi lí trí, nhất thời không nhận ra nắm đấm to lớn của A Mạt đã dí sát vào mặt mình.

Dực Dương bị đánh lùi về sau mấy bước, đầu choáng váng, chân đứng không vững, bước đi lảo đảo như sắp ngã, răng cắn vào môi khiến máu rướm chảy. Chưa kịp định hình, gã A Mạt lần nữa vồ tới đạp mạnh vào bụng khiến cậu ngã xuống đất. Hắn châm lửa, rít một hơi rồi thả mồi thuốc xuống tay cậu, giẫm đạp chung với tàn thuốc lá.

Dực Dương cảm thấy đau đớn cực độ, không kiềm được liền rên lên một tiếng. Cậu quằn quại, ra sức thở dốc, mắt lờ đờ.

A Mạt ngồi xổm xuống vỗ vào mặt Dực Dương mấy cái, giở giọng tiểu nhân.

"Mày bảo con bé đó quay lại đây thì tao không đánh mày nữa, thế nào"

"Để làm gì?", Dực Dương mơ màng choàng mở mắt.

A Mạt nhếch môi, hắn vốn không biết là cậu ngu hay cố tình không hiểu.

"Thiệt tình, đương nhiên là chơi đùa với nó chút rồi thả ra thôi, không chết đâu mà mày lo"

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hắn đột nhiên ngẫu hứng nói thêm.

"Tao vào tù ba năm vì tội cưỡng hiếp không thành. Tao thật không hiểu sao bọn người đần độn đó lại gọi là cưỡng hiếp, chẳng phải cả hai đều vui vẻ sao"

A Mạt ngay từ đầu đã rất ưng ý dáng vẻ xinh xắn của Mộc Khuyết, gương mặt không tì vết đó đúng kiểu thiếu nữ thuần thiết mà hắn hằng đêm nghĩ tới.

Dực Dương im lặng ngước nhìn bầu trời, ánh đèn đường chớp tắt, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Cuối cùng cậu quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này bằng giọng nói lạnh lùng của mình.

"Lần đầu tiên trong đời tao phải ghen tị với người khiếm thính đấy. Lời mày nói như tiếng sủa của chó hoang chết chủ vậy"

Sắc mặt A Mạt tối đen. Không đợi cho hắn tức giận, Dực Dương liền nhếch môi cười thương hại, bày ra bộ mặt vô cùng khiêu khích.

"Ha, loại chó rách như mày xuống địa ngục Diêm Vương cũng phải xấu hổ thay"

"Mẹ kiếp"

A Mạt bị khích đến phát điên chực ra tay hạ sát, không ngờ bị Dực Dương đập thẳng vào đầu một viên gạch thủ sẵn trong tay từ bao giờ.

Hắn ôm đầu lảo đảo ngã xuống vách tường, vết rách lớn khiến máu chảy không ngừng.

Dực Dương đứng dậy, trong chớp mắt đã lấy lại thế thượng phong.

Cậu loạng choạng bước về phía hắn, ánh mắt không một chút do dự liền tung nắm đấm từ dưới lên trực diện cằm.

"Ở cằm là yếu điểm đấy, mày sắp ngất rồi à?"

Dực Dương thở dài, cậu ghì chặt tóc A Mạt kéo hắn lên, không nhân nhượng liên tục lên gối vào hạ bộ hắn.

"Đàn ông có hai đầu, đầu trên của mày không quản nổi đầu dưới thì tao phế nó luôn nhé"

Càng nói càng hăng, cậu thậm chí còn không thèm để ý rằng A Mạt đã sớm ngất lịm từ cú knock-out lên cằm rồi.

"Dực Dương đừng đánh nữa..."

Giọng nói Mộc Khuyết cất lên. Dực Dương bừng tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn vào bàn tay rướm đầy máu của mình, cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Phía sau đang chạy tới là hai người đàn ông lạ mặt, hai người họ trông thấy cảnh tượng liền có chút rùng mình.

"Cháu gái, cháu nói bạn mình bị lưu manh bắt nạt, là ai trong đây vậy?"

Mộc Khuyết nắm chặt lấy tay Dực Dương giơ lên, quay mặt về phía họ tỏ vẻ vô cùng uất ức đáng thương.

"Chính là cậu ấy, cậu ấy bị ba tên này đánh đấy ạ"

"Đúng vậy, cháu bị đánh nhiều lắm ạ", Dực Dương nghe vậy liền hảo hảo hợp tác cùng cô.

Hai người đàn ông kia nhìn nhau một cái, vẻ mặt vô cùng ngờ vực. Nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy người bị đánh nhừ tử chính là ba tên đang rên ư ử kia. May thay bọn họ nhận ra A Mạt là tên cầm đầu đám lưu manh lẩn quẩn khu chợ này nên không làm khó hai thiếu niên này nữa.

"Được rồi, hai cháu mau về với bố mẹ đi. Bọn chú sẽ giải quyết cho"

"Vâng ạ, cảm ơn các chú ạ"

Mộc Khuyết giảo hoạt đáp lời, nói xong liền kéo bạn học Dực Dương nhanh chóng rời đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK