Trần Khẩn cho rằng buổi nay được luyện súng rồi, hơn nữa hôm nay ở trong căn cứ Thẩm Mặc Tâm sẽ không tiến hành huấn luyện thực chiến. Kết quả là không ngờ nàng bầm lầm nói thầm, chọc giận Thẩm Mặc Tâm, Thẩm Mặc Tâm đã quyết định buổi tối phải dạy dỗ nàng xong mới có thể nghỉ ngơi.
Hai người ra khỏi phòng luyện súng, Trần Khẩn bị Thẩm Mặc Tâm đưa đến phòng luyện võ. Hôm nay Trần Khẩn rất thảm, bị đánh quá thê thảm, người đẹp Thẩm không cho nàng cơ hội phản kích. Trần Khẩn thật đáng thương, hôm nay chỉ có phần bị đánh, ngay cả góc áo của người ta cũng không đụng được.
Trần Khẩn ngã xuống nệm lót của phòng luyện võ, toàn thân đau đớn không đứng dậy được. Thẩm Mặc Tâm cố ý mang giày quân nhân tại bên cạnh nàng, lúc đứng dậy còn vỗ nhẹ lên đầu Trần Khẩn một chút.
"Lần sau còn dám ở sau lưng lén lén lút lút nói tôi hẹp hòi, cẩn thận tôi cho em trực tiếp nằm viện."
Trần Khẩn rất vô tội mà nhìn Thẩm Mặc Tâm rời khỏi phòng với tâm trạng khoan khoái dễ chịu, nếu em thật sự lén lút thì làm sao chị biết em nói chị hẹp hòi cơ chứ. Không đúng, lúc đó cô đeo tai nghe mà, sao có thể nghe được mình nói gì. Chẳng lẽ là... giáo quan có thể đọc được khẩu hình? Trời ạ, oan uổng quá, cái này cũng gọi là ở sau lưng sao, rõ ràng là nói trước mặt chị mà.
Mặc dù hôm nay Thẩm Mặc Tâm không nặng tay nhưng mà cô không ngờ đối với người mới tập võ như Trần Khẩn mà nói, lực đạo hôm nay của mình vẫn là hơi nặng chút. Cũng may là thân thể Trần Khẩn rất khỏe mạnh, nếu không thì thật sự giống như cô nói, trực tiếp đi nằm viện.
Thẩm Mặc Tâm đợi cả buổi, như thế nào Trần Khẩn vẫn chưa về, cô vẫn chờ Trần Khẩn cùng đế nhà tắm của căn cứ để tắm rửa. Cô xách hai cái ba lô mà Trần Khẩn mang về lên, chuẩn bị đến phòng luyện võ nhìn xem vì sao Trần Khẩn vẫn chưa trở lại. Còn chưa đi đến cửa phòng, từ xa xa đã nhìn thấy Trần Khẩn tập tễnh đi ra.
Đây là lần thứ nhất Thẩm Mặc Tâm nhìn thấy thân ảnh của Trần Khẩn như vậy, chẳng lẽ vừa rồi mình vẫn ra tay quá nặng sao? Ừm... Phương hướng của nàng không phải trở về lều, nàng muốn đi nơi nào?
Thẩm Mặc Tâm không hề gọi Trần Khẩn đang chậm chạp di chuyển lại, cô muốn biết Trần Khẩn muốn đi làm cái gì.
Trước mắt lâm vào trạng thái lờ mờ, Trần Khẩn không phát hiện Thẩm Mặc Tâm đi theo sau lưng mình, nàng cũng không ngờ Thẩm Mặc Tâm sẽ trở lại tìm mình. Nàng đi vào trong rừng cây, dựa vào cây cổ thụ, khó khăn ngồi xuống.
"Haiz, Trần Khẩn ơi là Trần Khẩn, sao mày lại đáng thương như vậy chứ."
Ách... Lén lút chạy vào rừng cây một mình, lại còn ở chỗ này lầm bầm lầu bầu tự an ủi mình? Thẩm Mặc Tâm xoay người muốn rời đi thì bị lời nói tiếp theo của Trần Khẩn giữ chân lại.
"Xét về võ thuật thì đánh không lại người ta. So kỹ thuật bắn súng thì cũng không sánh bằng người ta. Trần Khẩn, mày thật vô dụng."
Ách... Hai thứ này em đều là lính mới, làm sao so được với tôi?
"Haiz, nhìn giáo quan người ta đi, xinh đẹp như vậy, một đứa nhóc hoang dã như mày, muốn bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu xấu. Giáo quan cao hơn mày, tướng mạo đẹp hơn mày, văn hóa cũng giỏi hơn mày. Người ta đọc sách, mày cũng đọc sách, người ta có thể đọc một buổi tối, mày đọc không được hai hàng chữ là đã ở chỗ đó ngủ gà ngủ gật."
Trong lòng Thẩm Mặc Tâm thầm cười trộm, hiếm khi em cũng biết mình không có văn hóa, bảo em đọc sách thì giống như cho em uống thuốc ngủ vậy. Đọc chưa nổi một phút đồng hồ, em đã trực tiếp úp sấp ở trên bàn đi ngủ.
"Vượt qua chị ấy, làm thế nào mới có thể vượt qua chị ấy đây? Lẽ nào thật sự phải chờ tới khi giáo quan tuổi già sức yếu, mình mới có khả năng chân chính vượt qua chị ấy sao? Đây không phải điều mình hy vọng thấy, mình muốn vượt qua giáo quan của hiện tại."
Trần Khẩn không nghĩ tới một câu vô tình của mình lại bị Thẩm Mặc Tâm nghe vào trong lòng. Đúng vậy, mình lớn hơn nàng tám tuổi, nàng còn trẻ như vậy, còn mình lại...
Võ thuật của Thẩm Mặc Tâm có mạnh mẽ hơn nữa thì cô cũng là một người phụ nữ, số tuổi là điểm yếu chết người của phụ nữ. Lời nói ngây thơ của Trần Khẩn đã làm trái tim của Thẩm Mặc Tâm tổn thương. Tuy rằng thân là người luyện võ, thân thể của cô không dễ dàng già yếu như những người phụ nữ bình thường, nhưng sẽ có một ngày vẫn sẽ...
Thẩm Mặc Tâm cầm theo hai cái ba lô trở về trong lều trại, tâm tình của cô thoáng cái trở nên rất kém, đều do bị một câu tuổi già sức yếu của Trần Khẩn làm hỏng đấy. Haiz, cô nhóc Trần Khẩn này, nói chuyện thật là không dùng não. Nhưng nàng cũng không nghĩ tới Thẩm Mặc Tâm sẽ ở phía sau mình, sẽ nghe được những lời này của mình.
Trần Khẩn vẫn còn ở dưới đại thụ, đột nhiên nghĩ đến mình còn chưa tắm rửa, nhất định giáo quan cũng sẽ đợi nàng ở lều bạt. Nàng đã nghỉ ngơi ở dưới đại thụ được một hồi lâu rồi, cộng thêm vừa rồi cũng nằm thật lâu trên nệm êm của phòng luyện võ, thân thể đã khôi phục được chút ít. Nàng nhanh chóng đứng lên muốn chạy về lều bạt, nhưng không biết tại sao vẫn chạy không nổi, chỉ có thể từ từ đi trở về.
Thẩm Mặc Tâm biết rõ câu nói kia của Trần Khẩn kỳ thật không có dụng ý xấu, nhưng khi thấy nàng trở lại lều bạt, trong lòng vẫn không muốn để ý đến nàng.
"Giáo quan, chúng ta đi tắm rửa đi, chị đi vào tắm rửa trước, em ở bên ngoài giúp chị canh chừng, phòng ngừa có người nhìn lén."
Giáo quan xinh đẹp như vậy, nói không chừng ai có ý đồ đen tối, lén lút chạy tới nhìn lén thì làm sao bây giờ. Thật không biết nên nói với Trần Khẩn như thế nào mới tốt, Thẩm Mặc Tâm tắm rửa, ai dám đến nhìn lén?
"Nhìn lén? Ai dám?"
Vốn đang tức giận, Thẩm Mặc Tâm nghe được những lời này của Trần Khẩn, thoáng cái nở nụ cười. Trước không phải nói bối cảnh gia đình mình, chỉ với thân thủ của mình thì sẽ không có người nào dám làm loại chuyện xấu xa này. Bởi vì nếu bị mình bắt được, là không còn đường sống để đi, nhất định bị mình đánh chết ngay tại chỗ.
Nhìn Trần Khẩn vuốt vuốt tóc không biết nên nói cái gì cho phải, Thẩm Mặc Tâm thoáng cái hết tức giận, cần gì so đo với trẻ con chứ. Cô mới mười tám tuổi, cô cái gì cũng đều không hiểu, hừ, chờ đến lúc em hiểu, tôi lại tính sổ với em.
Ách... Hóa ra cô chủ nhà họ Thẩm cũng sẽ thù dai, đáng thương lại thật đáng buồn cho Trần Khẩn. Thẩm Mặc Tâm sẽ mang thù sao? Sẽ không, cô chưa bao giờ mang thù, chỉ là không biết vì cái gì cô sẽ so đo với Trần khẩn như vậy. Lời nói của Trần Khẩn, so với bất luận lời nói của kẻ nào đều có thể tiến vào nội tâm của cô.
Đây là lần đầu Trần Khẩn tắm rửa cùng Thẩm Mặc Tâm, cũng là lần thứ nhất nàng tắm rửa cùng một người phụ nữ. Nhà tắm của bộ đội cũng là kiểu mở rộng, như vậy mới có thể cho phép rất nhiều người tắm rửa cùng một lúc.
Thẩm Mặc Tâm rất không quen, siêu cấp không quen, cũng may là bên cạnh có thêm Trần Khẩn. Bằng không thì cô tình nguyện không tắm, cũng không nguyện ý để cho người khác nhìn thấy thân thể.
Trần Khẩn cũng là lần đầu tiên tắm rửa tại nhà tắm bộ đội, nàng bình thường đều tắm rửa trong nhà tại nơi trú quân. Nàng không dám tắm rửa ở bên cạnh giáo quan, Thẩm Mặc Tâm tắm ở chỗ này, nàng bèn tắm ở sau lưng Thẩm Mặc Tâm. Hai người đưa lưng về phía nhau, ai cũng không nhìn thấy ai, ai có người ấy tắm.
Tắm rửa là nhìn không tới đối phương, vậy cũng nên mặc quần áo nhỉ? Còn không phải như vậy đều nhìn thấy thân thể của đối phương?
Trần Khẩn nhìn đường cong xinh đẹp khêu gợi của Thẩm Mặc Tâm, màu da trắng nõn sáng bóng, phối hợp với gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia. Suy nghĩ đầu tiên của Trần Khẩn là tự ti, nàng thật sự rất tự ti. Nhìn thân thể bằng phẳng của mình, ngoại trừ hai khối bắp thịt nhỏ trên cánh tay còn có thể so sánh với Thẩm Mặc Tâm ra, thì nàng chỉ có bờ mông nhỏ vểnh lên. Quanh năm ở dưới ánh mặt trời nắng gắt, tuy nói là nước da nâu khỏe mạnh, nhưng nàng vẫn hâm mộ màu da trắng nõn kia của giáo quan. Mình thì muốn ngực không có ngực, nhìn độ cao ngất ngưởng kia của giáo quan, thật là người so với người, giận điên người.
Haiz, Trần Khẩn lấy cơ thể vẫn chưa hoàn toàn trổ mã của mình so sánh với cơ thể thành thục kia của Thẩm Mặc Tâm. Bốn chữ, tự làm mất mặt, lại thêm bốn chữ, tự rước lấy nhục.
Nàng ở một bên âm thầm tổn thương, trước kia không có so sánh, cho đến giờ nàng đều không để ý cơ thể của mình như thế nào. Tốt rồi, hôm nay vừa so sánh với Thẩm Mặc Tâm, nàng tự ti tới cực điểm.
Thẩm Mặc Tâm nhìn màu da mạch nha khỏe mạnh của Trần Khẩn, cô hâm mộ vô cùng. Cô cũng muốn màu da như vậy, nhưng mà cô trời sinh phơi nắng không đen. Còn có bộ ngực xinh xắn kia nữa, haiz, nếu như mình cũng như vậy thì tốt rồi, không cần cả ngày phải mặc cái áo ba lỗ quân dụng kia.
Từng người mặc đồ lót rồi đến trang phục ngụy trang, một người âm thầm tự ti, một người âm thầm hâm mộ, hai người thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Hai người mặc chỉnh tề trở lại lều bạt, từng người lấy chăn đệm ra, chuẩn bị đi ngủ.
"Tiểu Khẩn, tôi không hề bảo em mang đồ võ thuật đến cho tôi, sao em lại mang?"
Thẩm Mặc Tâm bỗng nhiên nhìn thấy có đồ võ ở trong ba lô, mình không hề bảo Trần Khẩn mang đến mà.
"Em sợ lúc ngủ chị muốn mặc, đồ võ khá dễ chịu."
Trần Khẩn đã cởi đồ, chỉ còn lại quần cộc cùng áo ba lỗ, nàng chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.
"Vậy em thì sao?"
Nhìn không ra nàng còn rất cẩn thận, còn biết quan tâm mình, Thẩm Mặc Tâm vẫn rất hưởng thụ đối với sự hiếu kính của người học trò này.
"Em da dày thịt béo, không quan tâm."
"Vậy ý của em là nói tôi da mịn thịt mềm?"
Tốt rồi, nói nhiều sai nhiều, Trần Khẩn lập tức giả bộ ngủ. Nếu tiếp tục trả lời nữa thì không biết một hồi lại nói câu gì đắc tội cô, mình lại phải bị đánh. Người giáo quan này đối với người khác đều là lạnh như băng, cũng không phản ứng người. Sao lại nóng nảy với mình như vậy, hôm nay chỉ nói cô hẹp hòi mà mình đã bị đánh.
Thẩm Mặc Tâm thay đồ võ xong mới nằm xuống đi ngủ. Không phải cô thật sự da mịn thịt mềm mà là cô không làm được giống như Trần Khẩn, chỉ mặc ít như vậy đi ngủ. Nếu như Trần Khẩn không giúp cô cầm đồ võ đến, cô khẳng định mặc trang phục ngụy trang đi ngủ.
Đứa bé này chưa từng chịu cảnh màn trời chiếu đất ở bên ngoài, hôm nay để cho nàng như vậy đi, lần sau lại sửa thói quen của nàng. Xem ra hôm nay Trần Khẩn bị đánh không có phí công, ít nhất hôm nay Thẩm Mặc Tâm thông cảm cho nàng, không có uốn nắn hành vi sai lầm của nàng, dù biết rõ nàng giả bộ ngủ..
Ngày hôm sau Trần Khẩn còn muốn tiếp tục duy trì tập súng, bị Thẩm Mặc Tâm trừng mắt, lập tức ngoan ngoan lên xe ngồi xuống, không dám lắm miệng.
Nhưng Thẩm Mặc Tâm vừa về tới nơi đóng quân, nàng thật sự đến phòng đoàn trưởng xin Trần Uyên Bác một phòng luyện súng riêng. Trần Khẩn bị Thẩm Mặc Tâm ngăn cản ở ngoài cửa, cái kia nha, đi tới đi qua tại cửa ra vào, trong lòng lo lắng giống như kiến bò trên chảo.
Trần Uyên Bác đồng ý, bất kể là Thẩm Mặc Tâm tự mình muốn hay là xin giúp Trần Khẩn, Trần Uyên Bác đều không từ chối. Nhưng dụng cụ được cấp là đồ mà căn cứ lính đặc chủng đã xài qua, ông còn chưa kịp thanh lý hết.
Thẩm Mặc Tâm không tham lam, có thể xin được đã rất tốt rồi, hơn nữa thiết bị tốt hơn rất nhiều so với binh lính bình thường. Cô biết rõ khẳng định Trần Khẩn ở bên ngoài rất sốt ruột muốn biết kết quả, cô lại cố ý không đi ra ngoài, uống trà nói chuyện phiếm cùng Trần Uyên Bác tại phòng đoàn trưởng.
Thẩm Mặc Tâm còn xin một khẩu súng, đưa cho Trần Khẩn luyện tập, chính cô cũng có súng lục chuyên dụng.
Phòng luyện súng được chuẩn bị xong, cuộc sống về sau của Trần Khẩn càng bận rộn, nhưng mà nàng lại rất thích thú. Bởi vì những thứ này đều là nàng ưa thích, vô luận mệt bao nhiêu, nàng đều rất vui vẻ.
Danh Sách Chương: