• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng Nghiêm Kỷ, hai người ngồi cạnh bàn trà.

Nghiêm Kỷ cầm xìa chầm chậm đút cháo cho Mộc Trạch Tây, thậm chí anh còn thổi nguội trước khi đưa đến bên miệng Mộc Trạch Tây. Anh nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, người không ngẩng đầu lên nhìn một cái và không kêu một tiếng, cô không muốn ăn cháo, anh biết rằng cô đang hờn dỗi.

Ăn cháo khẳng định ngon miệng, ước chừng có thể ăn ba bát. Không muốn là không muốn đến đây.

Mộc Trạch Tây tức giận nhưng vẫn muốn ăn cơm. Sao hôm nay cô có thể chịu được khi phải chạy nhanh liên tục như chạy nước rút 100 mét, sau đó lại bị Nghiêm Kỷ giày vò lâu như vậy, Mộc Trạch Tây thật sự đói đến nỗi hoảng sợ.

Cô rất thích món cháo hải sản nấm hương bắp ngô, cô không muốn tiếp tục tranh cãi với Nghiêm Kỷ về vấn đề cô có tay và có thể tự ăn, anh thích phục vụ người khác thì cứ cho anh làm, Mộc Trạch Tây chỉ muốn ăn cơm để bổ sung năng lượng.

“Muốn ăn gì nữa không? Mấy món này ngon không?” Nghiêm Kỷ đặt thìa xuống, ngón tay thon dài bóc vỏ tôm, chấm nước sốt rồi đút cho Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây cũng ăn từng miếng một, kiềm chế mấy lần vẫn còn hơi bực bội, cô chế nhạo, “Cậu ấm Nghiêm vẫn còn thời gian để chăm sóc người khác.”

Nghiêm Kỷ tiếp tục bóc tôm, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Mộc Trạch Tây lúc này.

Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây mà Nghiêm Kỷ thích, tuy chỉ là một loại vải mềm màu đen đơn giản nhưng trông cô thật quyến rũ và thuần khiết khi mặc nó. Làn da trắng như tuyết hiện ra sau váy ngủ vẫn còn đọng lại hơi nước ẩm ướt sau khi tắm, khuôn mặt cô quyến rũ.

Anh có thể nhìn thấy nửa vòng cung của bộ ngực sữa thấp thoáng lộ ra, vẫn còn in lại những dấu hôn nhỏ do lần làm tình vừa rồi trên xe, tất cả đều do anh để lại. Bộ dạng bị chà đạp thảm hại khiến cho khí thế bất bình của Mộc Trạch Tây lúc này càng tăng thêm vài phần uất ức.

Nghiêm Kỷ cực kỳ thỏa mãn, Mộc Trạch Tây chính là người phụ nữ của anh.

Nghiêm Kỷ phải bao vây Mộc Trạch Tây dưới thân rồi cắm vào, cắm cho đến khi cô khóc thút thít xin tha. Anh cũng muốn đặt cô trong lòng dỗ dành cô, anh tình nguyện dỗ dành cô. Nào có ai không phải chịu khổ chịu thiệt khi làm tình, chỉ cần dỗ dành cô là được.

Nghiêm Kỷ lại đưa tôm đến bên miệng Mộc Trạch Tây. “Lúc làm tình sung sướng thì khóc la gọi anh Nghiêm, bây giờ lại gọi cậu ấm Nghiêm?”

Nhắc đến vụ này, Mộc Trạch Tây lại nghẹn ngào, rốt cuộc là ai đã ép cô phải gọi, cô lắc đầu không cho anh đút, “Tớ phải về nhà.”

“Xem ra ăn no rồi. Chúng ta hãy làm tiếp.” Nghiêm Kỷ mặc kệ, anh lau tay, đứng dậy bế Mộc Trạch Tây lên, đi đến bên giường. Mộc Trạch Tây thấy giường thì đã biết anh lại muốn làm gì, bây giờ chân cô vẫn còn run, cô không muốn, cô la hét trên vai Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ mặc cô làm ầm, anh hơi thả lỏng tay, giả vờ tuột tay hù dọa cô.

Có hơi lắc lư, Mộc Trạch Tây hoảng sợ, lập tức ôm chặt lấy Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ rất cao, nếu ngã xuống có thể sẽ tàn phế. Mộc Trạch Tây lại khóc, ngay cả việc phản kháng nhỏ nhoi mà cô cũng không thể làm được.

Nghiêm Kỷ bật cười, vỗ vào cặp mông nhỏ mềm mại nảy lên, “Bốp —” Vang dội. Anh thích sự thức thời của cô.

Mộc Trạch Tây lại bị đè lên giường, Nghiêm Kỷ giơ tay kéo một bên dây váy của cô xuống. Bộ ngực sữa trắng sáng mềm mại lập tức lắc lư bật ra ngoài. Nghiêm Kỷ hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, liếm đôi môi ẩm ướt, liếm phần da thịt mềm mại dọc theo cổ cô đi xuống.

Cảm giác mịn màng của làn da trắng trẻo chảy giữa hai hàm răng, Nghiêm Kỷ càng hôn thì dương v*t càng cứng. Anh gặm nhẹ xương quai xanh của cô, ngậm lấy đầu v* cô, dùng cái lưỡi to ẩm ướt liếm láp cô.

Anh hôn đến khi toàn thân Mộc Trạch Tây rã rời, hàng mi dài không nhịn được run lên, mất sức run rẩy, ngửa đầu thở dốc. Cô rầu rĩ nói, “Nghiêm Kỷ, nếu tớ báo cảnh sát, cậu thật sự không sợ sao?”

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào giữa bộ ngực sữa thơm mềm, nghe tiếng cô nói mới miễn cưỡng buông tay ngẩng đầu lên, bật cười một tiếng. Đôi mắt u ám lấp lánh ánh đèn khiến Mộc Trạch Tây không thể nhìn rõ suy nghĩ thật của anh.

Nghiêm Kỷ cầm khuôn mặt nhỏ của cô, “Cậu cứ báo tuỳ thích, tôi sẽ không ngăn cậu, thậm chí còn có thể báo giúp cậu.”

Mộc Trạch Tây đứng hình trong giây lát, đúng là kiêu ngạo không biết sợ.

Nghiêm Kỷ nói tiếp, “Hoặc là cậu sẽ bị kết án vì tội vu cáo hãm hại, cậu sẽ bị giam trước vài ngày rồi sau đó mới hỏi đến Nghiêm gia. Nếu tôi nói cậu là người phụ nữ của tôi thì rất có thể cậu sẽ lập tức bị đưa về trước mặt tôi. Họ còn cho tôi ký nhận xem cậu có bị thương hay không.”

Ở thành phố Z, Nghiêm gia chính là luật.

Mộc Trạch Tây rùng mình, cô hít hà một hơi, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cô đã biết điều này từ lâu nhưng khi thật sự nhận thức được quyền thế của Nghiêm gia thì lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nghiêm gia quyền thế khiến cho Nghiêm Kỷ hoàn toàn không có bất kỳ sự cản trở nào, nếu cô báo cảnh sát thì đó mới là một trò cười lớn. Đến lúc đó, không chỉ mọi người trong thành phố đều biết mà thậm chí cô còn có khả năng bị đóng gói đưa đến miệng Nghiêm Kỷ.

Hơn nữa, Mộc Trạch Tây không dám và cũng không muốn nói cho gia đình cô biết, cô không có mặt mũi làm chuyện đó.

Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ kìm nước mắt không khóc của Mộc Trạch Tây, anh nghĩ về cô của ngày trước. Bất kể là lúc trước cô nhằm vào Lâm Thi Vũ, giở trò xấu làm chuyện mờ ám, còn kháng cự không chịu thừa nhận, anh ngại phiền phức không muốn đến gần cô, khi ấy trông cô cũng là dáng vẻ này.

Đôi khi anh mệt mỏi đối phó với cô, lạnh nhạt với cô, khi ấy trông cô cũng là dáng vẻ này.

Cẩn thận, uất ức, lại mang theo ngấm ngầm chịu đựng.

Mỗi lần nhìn vào làn sương mù chịu đựng trong mắt cô, trong lòng anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Anh không thích sự tâm cơ nào đó của cô nhưng nếu không để ý tới thì anh sẽ luôn bực bội khó hiểu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn cô nhiều thêm vài lần.

Bây giờ Nghiêm Kỷ hiểu rằng đó là sự thương hại không thể ngăn cản của anh dành cho cô. Thương hại? Nghiêm Kỷ biết rất rõ những từ như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trên người anh.

Nhưng Mộc Trạch Tây có thể khiến cho anh thương hại cô. Cô có chút tâm cơ và tâm kế, cô biết tỏ ra yếu thế và giả vờ ngoan ngoãn. Đều là những thủ đoạn mà phụ nữ sẽ dùng, nhưng anh lại bị trêu chọc đến nỗi ngứa tâm, anh cam tâm tình nguyện.

Nghiêm Kỷ cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, “Khóc cái gì?”

Cô thật sự yếu đuối, anh cũng chưa làm cô. Sau khi anh làm vài cái, cô mềm đến mức gần như hòa tan, sau khi anh tăng sức làm mạnh hơn vài cái, cô liền khóc sướt mướt. Anh còn chưa hung dữ với cô mà cô đã uất ức kìm nước mắt. Nhất thời không biết nên đối xử với cô như thế nào cho phải.

Mộc Trạch Tây khịt khịt cái mũi ửng hồng, cứng họng nói, “Cậu đã như vậy rồi còn uy hiếp tôi, tôi không thể khóc sao? Tôi không muốn, cậu còn… cậu còn giở trò phi pháp với tôi, chẳng lẽ tôi không thể khóc?”

Nghiêm Kỷ hừ cười một tiếng, dùng tay tách hai chân cô ra chơi đùa, làm cô chảy nước ướt át. “Bên trên nước mắt lưng tròng, bên dưới cũng nên ẩm ướt chảy nước mới đúng.”

Nghiêm Kỷ chống đỡ cơ thể Mộc Trạch Tây, để cho cô xem anh chơi đùa cô như thế nào.

“Sau khi cắm vài cái là âm đ*o trơn hồng này sẽ bị ép run rẩy.” Nghiêm Kỷ vừa nói vừa cố tình cắm ngón tay ra vào để phát ra tiếng nước ọc ọc, “Cắm vào thì lập tức kẹp chặt, mỗi lần kẹp đều làm dương v*t đau, tôi còn phải làm cậu một chút mới được. Sau khi làm xong nó lại còn hút chặt, hận không thể hút hết tinh dịch trong dương v*t. "Cô bé" nhỏ muốn tôi bắn hết tinh dịch vào trong tử cung có phải không?”

Bây giờ Nghiêm Kỷ đang dần hiện nguyên hình, khuôn mặt đẹp trai âm trầm nói những lời tục tĩu theo bản năng. Cũng không phải khiêu khích làm cho Mộc Trạch Tây cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt anh hờ hững, thờ ơ như thể đang nói hôm nay ăn món gì.

“Không phải đâu!” Mộc Trạch Tây không thể chịu được khi nghe những lời đáng xấu hổ này. Vừa thẹn vừa giận, cô lập tức kẹp chặt hai chân.

Nhưng cho dù Mộc Trạch Tây có kẹp chặt cỡ nào thì cô cũng không thể ngăn nơi riêng tư của mình bị Nghiêm Kỷ mơn trớn kích thích bằng kỹ xảo mang lại từng cơn khoái cảm của anh.

Ngay cả bản thân cô cũng cảm nhận được cảm giác âm đ*o đang không ngừng giãn nở đập liên hồi, bụng dưới nóng ran, trong âm đ*o giãn nở co rút lại từng đợt, nó rất trống rỗng, cô muốn cắm một thứ gì đó vào bên trong. Mật dịch càng chảy càng nhiều hơn.

Sau khi Nghiêm Kỷ nói không còn đường quay lại, Mộc Trạch Tây cũng hiểu mình đang bị Nghiêm Kỷ nắm chặt trong tay.

Và anh cũng nói rõ rằng anh sẽ không chỉ làm điều đó một lần mà anh sẽ còn làm tiếp trong tương lai. Thế thì cô và Nghiêm Kỷ không thể vượt qua vấn đề này. Cô không thể chống lại chính mình nên chỉ có thể giấu mình đi.

Mộc Trạch Tây dùng tay dụi mắt để lau nước mắt trong hốc mắt. Cô đã quyết định, cô quá yếu đuối, cô không quyền không thế, không thể mạnh mẽ chống lại.

Nghiêm Kỷ nhìn đôi lông mày dần giãn ra của Mộc Trạch Tây, tuy vẻ mặt lụn bại nhưng ánh mắt lại rất có thần.

Có thể thấy thân thể cô đã mềm đi nhưng trái tim cô vẫn cứng rắn. Không biết cô sẽ nghĩ ra ý tưởng gì, cô thật sự bướng bỉnh.

Nghiêm Kỷ giải phóng dương v*t dữ tợn đang gắng gượng, xé mở bộ váy của Mộc Trạch Tây.

Cầm dương v*t to lớn của mình, dùng thân gậy vỗ bạch bạch bạch vào âm đ*o trắng mịn béo phồng lên giống như bánh bao nhỏ.

Mộc Trạch Tây nhiều lần hoảng sợ đỏ mặt, hô hấp nặng nề, không dám nhúc nhích.

Nghiêm Kỷ mút đôi môi trơn bóng của cô, hôn lên trán cô, nghiêm mặt nói, “Không phải trước kia Tây Tây có mối quan hệ tốt nhất với anh Nghiêm hay sao, cả ngày vây quanh tôi gọi anh Nghiêm anh Nghiêm. Bây giờ làm tình với anh Nghiêm, cho anh Nghiêm cắm vào không phải cũng là đạo lý hiển nhiên à.”

Mộc Trạch Tây nhỏ giọng phản bác, “Mẹ ki*p đạo lý hiển nhiên…”

Đã yếu thế lại còn bướng bỉnh, Nghiêm Kỷ thản nhiên cười. Ngón tay dài cầm dương v*t của mình, dùng quy đầu cọ xát âm đ*o, bôi trơn âm đ*o bằng mật dịch, chọc vào khe lỗ nhỏ.

Anh không ưỡn thẳng lưng dùng sức đâm vào mà chỉ chọc chọc nhẹ, quy đầu to tròn cứ trượt lên trượt xuống ở cửa lỗ mãi không chịu đi vào.

Khiến cho Mộc Trạch Tây vẫn luôn treo trong cơn sợ sệt lo âu muốn được tiến vào nhưng lại không tiến vào. Giống như cảm giác sợ hãi khi đi tiêm, lau thuốc khử trùng, chờ đợi lỗ kim tiêm vào da.

“Hức ~~” ác muốn chết, khi còn nhỏ ác, bây giờ vẫn ác.

dương v*t dính mật dịch trơn trượt trực tiếp đâm vào âm đ*o ướt mềm khít khao. Nghiêm Kỷ thỏa mãn thở dài, trước tiên dùng nửa cây dương v*t nhẹ nhàng ra vào, cọ xát đến khi âm đ*o vốn đã đói khát ngứa ngáy tiết ra càng nhiều mật dịch hơn, sau đó nhắm vào điểm G ở nơi sâu thẳm làm mục tiêu hung hăng đánh tới.

Đẩy đùi của cô vào ngực anh tạo thành hình chữ M. Theo phương thức này, Nghiêm Kỷ ưỡn thẳng lưng co rút, đưa đẩy dương v*t vào trong âm đ*o, tha hồ cắm làm Mộc Trạch Tây.

Bất kể là quy đầu hay thân gậy thì đều hướng tới nơi nhạy cảm trí mạng mà đâm chọc, cọ xát. Lúc nãy nhiều lần đạt cực khoái ở trên xe, trong âm đ*o vốn đã rất nhạy cảm, chỉ là cắm ngón tay vào cũng đã làm Mộc Trạch Tây mất hồn.

Bây giờ bị dương v*t to dài mạnh mẽ cắm vào, cọ cắm khắp nơi trong âm đ*o căng nở, mỗi lần cắm vào âm đ*o co giật run rẩy là âm đ*o lại phun ra một ít. Toàn thân Mộc Trạch Tây run rẩy, không ngừng đạt cực khoái, dâm dịch phun tiết như nguồn suối.

Loại khoái cảm này giống như quả bom oanh tạc, nổ bay cơ thể Mộc Trạch Tây thành từng mảnh. Mộc Trạch Tây liên tục xin tha. “Hmm uhmm ~ ha ~! Đừng ~ tớ không thể ~!”

Cô ngẩng đầu, thân thể bị làm kích thích, nước miếng tràn ra khỏi miệng. Loại tình dục này được sử dụng như một phương tiện để xé nát tinh thần và ý chí con người bằng những cơn cực khoái không kiểm soát.

Thật sự quá đáng sợ… Mộc Trạch Tây hết chịu nổi.

Trong cổ họng Nghiêm Kỷ phát ra một tiếng hừm nặng nề sảng khoái, khoái cảm từ sống lưng truyền đến đỉnh đầu như một dòng điện cực nhanh.

Lớp thịt ướt át khẩn cấp co giật quấn hút, dương v*t muốn bắn bị siết lại vừa đau vừa sướng. Hô hấp Nghiêm Kỷ càng lúc càng nặng nề, thân thể căng chặt cứng ngắc, ngấm ngầm muốn bắn.

“Muốn ~! Muốn đi ~!” Mộc Trạch Tây nắm quần áo Nghiêm Kỷ, thân thể căng chặt, ê a khóc lớn.

Nghiêm Kỷ không đành lòng nhìn cô khóc quá nhiều, anh đặt chân cô xuống, vòng hai chân cô quanh eo anh, ôm cô đâm vào. Vừa hôn vừa dỗ cô, “Được được, không làm Tây Tây như vậy nữa. Bây giờ bắn, bắn ra cho Tây Tây được không?”

Mộc Trạch Tây khóc đến mức thở hổn hển, nghe xong ừ ừ gật đầu. Nguồn nhiệt nóng bỏng xông vào trong cơ thể, thân thể Mộc Trạch Tây run rẩy kịch liệt, cô lên đỉnh…

Mộc Trạch Tây nức nở trong lòng Nghiêm Kỷ, “Tớ đói bụng… Tớ muốn ăn cơm…Vừa rồi tớ vẫn chưa ăn no!”

Nghiêm Kỷ cực kỳ vui vẻ, trái lại cảm thấy là anh thiếu cô, anh bế cô đi vào phòng tắm. “Được. Ăn, muốn ăn gì cũng được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TVN
Thuy Vy Neko16 Tháng năm, 2023 20:27
hiiiii có truyện để hốt nữa rồi! Thanks dịch giả nhiều nha ❤️❤️❤️❤️
BÌNH LUẬN FACEBOOK