Mục lục
Chiều Hư Vai Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bạch Du nhổ thịt nướng ra, lại được chủ của bàn tay ấy lau miệng cho.

Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô dường như vẫn còn cảm giác khăn ướt còn sót lại trên cằm, lấy tay chạm vào bên mép.

Giọng nam trong giấc mơ là giọng của “Tùy Khâm”.

Lâm Bạch Du nhìn giờ, đã là 7 giờ sáng.

Cô nhanh chóng xuống giường đi đánh răng rửa mặt, lúc sắp xếp đồ trước khi đi học, nhìn thấy quyển sổ nhỏ ghi chép lúc trước.

Hôm nay Lâm Bạch Du viết thêm một dòng mới.[Điểm không giống 1: Tùy Khâm biết nướng thịt]Nhưng hình như “Tùy Khâm” trong giấc mơ không biết.Đương nhiên rồi, có thể là vì “Tùy Khâm” trong giấc mơ không phải đi làm, tất nhiên không phải tự mình bắt tay vào nướng thịt, không biết là rất bình thường.

Làm thế nào để biết được một vài chi tiết giữa hai người họ nhanh hơn nhỉ?

Dĩ nhiên là hoặc bắt đầu từ tụi Phương Vân Kỳ, hoặc bắt đầu từ Tùy Khâm.

Cô muốn nghe ngóng sở thích của Tùy Khâm!

Ngay ngày hôm nay!-Hôm nay thứ 2 có lễ chào cờ, học ở ngoài sân trường.

Bữa sáng đều là Lâm Bạch Du tự mua, lúc đến quán ăn sáng ở ngoài cổng trường, trùng hợp gặp Tần Bắc Bắc.

Cô ấy đang bị một cậu nam sinh quấy rầy, cậu ta sắp khóc đến nơi: “Trước đó rõ ràng chúng ta vẫn tốt đẹp mà, sao lại nói chia tay…”

Tần Bắc Bắc đang bực mình, nhìn thấy Lâm Bạch Du như nhìn thấy cứu tinh, phi về phía cô như bươm bướm: “Bạch Du.”

“Cậu gọi tớ là Tinh Tinh đi.” Lâm Bạch Du nói: “Rất ít người gọi tớ là Bạch Du.”

Tần Bắc Bắc vuốt tóc: “Ồ, Tinh Tinh, nhũ danh dễ thương thế, tớ chỉ có tên Bắc Bắc thôi, nghe giống Bối Bối[*], quê một cục.”[*] Bắc Bắc và Bối Bối đều có âm đọc tiếng Trung là beibei.

“Cũng được mà.”

“Đừng có mà nói dối không chớp mắt.”

“Cậu nam sinh lúc nãy làm sao đấy?”

“Đeo bám không biết nhục.”

“Cậu mua nhiều thế này có ăn hết không?” Tần Bắc Bắc nghi ngờ.

Sữa đậu ở quán ăn sáng đều là đồ mới làm, đậm đà, Lâm Bạch Du uống một lần đã thích luôn, cô mua hai cốc sữa đậu đỏ, gói riêng.

“Cho người khác nữa.” Lâm Bạch Du không giấu giếm.

Dù sao lát nữa đưa cho Tùy Khâm, Tần Bắc Bắc cũng sẽ nhìn thấy.

Tần Bắc Bắc có hứng thú: “Nam hay nữ đấy, tớ có quen không?”

Lâm Bạch Du: “Có quen.”

Tần Bắc Bắc suy nghĩ một vòng, cuối cùng đặt mục tiêu nghi ngờ lên trên người Tùy Khâm: “Không phải chứ, cậu thích Tùy Khâm thật à? Cậu muốn theo đuổi cậu ấy.”

Lâm Bạch Du phủ nhận: “Không hề.”

“Không hề còn mua đồ ăn sáng?”

“Có chuyện hỏi cậu ấy.”

“Theo đuổi thì theo đuổi thôi, cậu ấy đẹp trai như thế vậy. Lúc trước tớ cũng từng nghĩ thế, nhưng tính khí không hợp, coi là bạn học còn được.”

Mái tóc ngắn của Tần Bắc Bắc theo gió bay bay: “Có gì mà phải ngại, tớ biết nhiều, tớ dạy cậu nhé?”

“... Không cần đâu.”

“Cơ mà, có khi Tùy Khâm sẽ không nhận đâu.”

Lâm Bạch Du nhớ lại cuộc nói chuyện với tụi Phương Vân Kỳ: “Thử xem.”

Tần Bắc Bắc thấy vẻ mặt chắc chắn không chùn bước của cô, thay đổi hoàn toàn ấn tượng về bạn cùng bàn mới của mình, hóa ra là người thuộc phái hành động.

“Tớ và Tùy Khâm làm bạn học hơn 1 năm, chưa từng thấy cậu ấy có lúc nào tâm trạng lên xuống, cũng chỉ thân thiết với tụi Phương Vân Kỳ.”

“Trong trường không ít người theo đuổi cậu ấy, hồi lớp 10 là nhiều nhất, về sau dần dần biết cậu ấy không quan tâm, ít hơn rồi.”-Lúc hai người đến lớp học, cách thời gian đọc buổi sáng[*] chỉ còn 5 phút.[2] Đọc buổi sáng: Là đọc sách lúc sáng sớm, có thể đọc nhẩm hoặc đọc to. Nhiều trường học đưa đọc sáng vào nhiệm vụ học tập buổi sáng.Đám nam sinh bàn cuối đang nhốn nháo không yên.

“Lẹ lẹ lẹ! Đề thi Vật lý đâu tao mượn chép phát! Quên làm rồi!”

“Đáp án trắc nghiệm môn Toán…”

“BCAA? Gì nữa?”

Lâm Bạch Du xách túi, hút một ngụm sữa đậu, phồng mặt, quay sang phía Phương Vân Kỳ đang “múa bút thành văn”: “Tùy Khâm đâu?”

“Chắc đang trên đường đến.”

“Đêm qua các cậu đóng cửa lúc nào?”

“Nửa đêm? Quên rồi, không nhìn giờ, dù sao cũng rất muộn.”

Khó khăn lắm mới chép hết bài trắc nghiệm và điền ô trống, còn mấy bài dài, chỉ viết bừa mấy công thức, Phương Vân Kỳ vứt bút đi.

Cậu cà lơ phất phơ nói: “Bạn học Lâm, cậu chắc chắn có ý đồ gì với anh Khâm của bọn tôi.”

Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc hiểu nhầm một lượt rồi, bây giờ cũng thản nhiên đối mặt: “Là bạn học, hỏi tí thì làm sao.”

“Chẳng sao, chẳng sao cả, cậu tự hỏi chính người đó đi.”

Vừa dứt lời, cửa sau đã bị đẩy ra.

Chính chủ xách áo đồng phục đi từ ngoài vào.Đợi anh ngồi xuống, Lâm Bạch Du để bánh bao sữa đậu lên bàn của anh.

Tùy Khâm liếc nhìn cô: “Cầm đi.”

Lâm Bạch Du liếc nhìn bánh mì trên tay anh, cong mắt cười, nhẹ giọng: “Tôi ăn không hết, vứt đi lãng phí.”

Lời này thoạt nghe rất giả tạo, dù sao tay cô cũng đang cầm một cốc sữa đậu đang uống dở.Ánh mắt của thiếu nữ trước mặt nhìn qua đây, bàn tay cầm bánh mì của Tùy Khâm không khỏi nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên chút gân xanh.

Dường như đang bày tỏ sự chật vật của chủ nhân.

Tùy Khâm không động vào đồ ăn sáng của cô.

Tuy Lâm Bạch Du đã biết trước, nhưng vẫn rất thất vọng.

Phương Vân Kỳ nhìn lúc lâu: “Không ăn thì uổng lắm, dạ dày của tiên nữ đều rất nhỏ, anh Khâm, anh giúp giải quyết đi.”

Tùy Khâm không nói lời nào.

Lâm Bạch Du thấy anh không định động vào thật, mím nhẹ môi nói: “Chỉ một lần này thôi.”

Tùy Khâm nâng mi nhìn cô, con ngươi đen láy thâm sâu khó dò.

Hồi lâu, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh mới cầm lấy cốc sữa đậu, “póc” một tiếng, ống hút đã được cắm vào, ngọt thanh trong miệng.

“Vị không tồi chứ?”

“...”

Lâm Bạch Du chuyển cho Phương Vân Kỳ một ánh mắt cảm ơn.

Phương Vân Kỳ vui vẻ tiếp nhận, rồi trả lại ánh mắt “Tiếp tục cố gắng”.

“Không phải cậu bị đứt tay à?”

Câu hỏi của nam sinh bất ngờ vang lên, ngón tay trắng nhợt đang miết ống hút của Lâm Bạch Du khựng lại.

Cô suýt chút nữa tưởng bí mật đặc biệt là vết thương biến mất của mình bị phát hiện, nhịp tim tăng nhanh.

Lâm Bạch Du ảo não, quên mất hôm qua Phương Vân Kỳ và Tề Thống đã thấy cô dán băng cá nhân, lẽ ra nên dán thêm hai hôm nữa.

“Chưa đứt, chỉ rạch vào một chút.”

Chuyện xảy đến bất ngờ, Lâm Bạch Du định bụng chuyển chủ đề, vừa khéo đưa ra mục đích của mình.Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào nam sinh: “Tùy Khâm, hình như tôi vẫn chưa có phương thức liên lạc của cậu, chúng ta cũng coi như đã giúp đỡ lẫn nhau có qua có lại mấy lần rồi, không bằng kết bạn Wechat đi?”

“...”

Phương Vân Kỳ dòm ngó cả buổi: Đù, tiên nữ thẳng thắn đấy.

Hóa ra mua đồ ăn sáng là chờ đợi cái này.

Trên đời quả nhiên không có bữa ăn nào là miễn phí.

Giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại, mấy lần.

Mấy từ này có ý nghĩa rõ ràng.

Tùy Khâm mỉm cười, có lẽ cô càng muốn nói là “Lần trước tôi đã vẽ tranh giúp cậu rồi, không kết bạn Wechat không nói rõ được đúng không.”Độ ngọt của sữa đậu trong tay ngay lập tức giảm 50%, có lẽ bánh mì hợp với anh hơn.*

“Là thích, hay có mục đích khác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK