Đối mặt với sự khiêu khích của Trình Quý Hằng, khuôn mặt của Tô Yến càng thêm lãnh đạm đi mấy phần, đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn, phảng phất như một con dao phẫu thuật lạnh băng.
Trước giờ anh ấy chưa từng gặp qua Trình Quý Hằng, chỉ nghe Đào Tử kể qua, trong lời kể của cô Trình Quý Hằng là kẻ không có nhà để về. Là một người đáng thương, còn trẻ nhưng lại muốn phí hoài bản thân, tính tình ôn hòa, nhiệt tình, dễ gần. Nhưng có một phần nhạy cảm, phần nhạy cảm này đến từ sự thất bại trong sự nghiệp, bị cha mẹ bỏ rơi.
Tô Yến cũng không nghi ngờ Đào Tử sẽ nói dối anh ấy, nhưng người đàn ông kia, anh ấy không chắc là Trình Quý Hằng sẽ không lừa gạt Đào Tử.
Đào Tử vừa mới tốt nghiệp đại học, bước chân vào xã hội chưa lâu, khả năng phán đoán của cô đối với người khác vẫn ở trong phạm vi tiêu chuẩn, rất dễ dàng bị người khác lừa gạt, cho nên anh ấy mới muốn tự mình đi thăm dò Trình Quý Hằng.
Anh ấy nghĩ rằng khi thăm dò Trình Quý Hằng một lúc sẽ lộ rõ bản chất thật của anh, nhưng không ngờ, Trình Quý Hằng căn bản cũng không để anh ấy vào mắt —— Tô Yến vẫn chưa kịp thăm dò thì Trình Quý Hằng đã chủ động rút đi hết các lớp ngụy trang, không chút kiêng kỵ mà cùng anh ấy đối chọi gay gắt.
Trình Quý Hằng trước mặt anh ta không chỉ kiêu ngạo mà còn phách lối, anh hoàn toàn khác với những gì mà Đào Tử trong miêu tả: tính tình ôn hòa, thân thiết, là một người đàn ông mạnh mẽ.
Rõ ràng là Trình Quý Hằng đang lừa dối Đào Tử, đối với cô cũng không có ý tốt.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy". Tô Yến môi mỏng hơi hé mở, giọng nói cùng ánh mắt lạnh lùng, quyết đoán.
Edit: Mino Mũm Mĩm.
Giống như là đang nghe được trò cười, Trình Quý Hằng, cười khẩy: "Anh là cái gì?".
Câu này có hai nghĩa, không chỉ coi thường Tô Yến, mà cũng là đang chất vấn Tô Yến —— anh là gì của cô ấy?
Trong đôi mắt kiên quyết của Tô Yến như xẹt lên một tia vết nứt, mặc dù trong nháy mắt liền biến mất, nhưng Trình Quý Hằng vẫn nhìn ra vẻ mặt hoảng sợ của anh ấy, liền hỏi lại: "Hai người có quan hệ thế nào?" Giọng điệu cực kỳ nhu hòa, chậm rãi, phảng phất một chút tức giận như muốn lăn trì xẻo thịt của đối thủ.
Cùng lúc này, anh cũng chuyên tâm thưởng thức biểu cảm của Tô Yến.
Không sai, là thưởng thức.
Anh luôn thích nhìn tâm trạng suy sụp của đối thủ.
Câu hỏi này giống như một đòn trí mạng, vết nứt trong mắt Tô Yến càng mở rộng gấp mấy lần. Không có cách nào khác để trở nên sắc bén như vừa rồi, bởi vì không có đủ sức mạnh.
Anh ấy cũng không phải là gì của cô. Anh ấy và cô cũng không có bất cứ mối quan hệ gì.
Tô Yến không kìm được nắm chặt nắm đấm, cố gắng đè nén ý nghĩ muốn đánh nhau với Trình Quý Hằng, lời ít mà ý nhiều trả lời: "Là bạn bè".
“Mới chỉ là bạn thôi.” Trình Quý Hằng hơi nhướng mày, cố ý dùng từ "Mới", tiến một bước để trấn áp khí thế của Tô Yến, lại nhàn nhạt nói: " Tôi cùng với cô ấy cũng là bạn bè, chúng ta đều là bạn của cô ấy, thì anh có tư cách gì để nghi ngờ tôi sẽ mưu đồ gì với cô ấy? Hay là từ đầu anh đã không có ý nghĩ gì tốt đối với cô ấy? Sợ tôi sẽ tranh giành cô ấy với anh?".
Tô Yến sắc mặt tái nhợt, không khỏi trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: "Tôi không có hèn hạ giống như anh".
Trình Quý Hằng lần này là thật trong lòng xem thường hắn, lần thứ nhất chân tình thực lòng đối Tô Yến nói câu lời nói thật: "Anh so với tôi thì tệ hơn rất nhiều, anh đã biết cô ấy thích anh, nhưng anh lại giả vờ như không biết. Tôi thấy anh cũng thích cô ấy, lại cố ý không nói bởi vì anh chán ghét xuất thân với gia cảnh của cô ấy, anh sợ ở bên cô ấy sau này sẽ bị ảnh hưởng".
Xưa nay anh sẽ không bao giờ nhân từ đối với kẻ địch, bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Cho nên khi nói ra câu nói này anh không chút lưu tình, lời nói như dao, trực tiếp đâm vào tim Tô Yến.
Thật sự anh cũng không thích phương pháp một đòn chí mạng này, bởi vì anh thích tra tấn đối thủ, mà tốt nhất tra tấn không phải một đòn trí mạng, mà phải lăng trì, thiên đao vạn quả, kéo dài sự sống của kẻ địch trong một thời gian dài, để kẻ thù nếm trải đau khổ vô tận.
Nhưng bây giờ thời gian có hạn, Đào Tử ngu ngốc lúc nào cũng có thể từ trong phòng bệnh đi ra, anh cũng không kịp tra tấn mà chỉ có thể dùng một đòn trí mạng.
Vết nứt trong đôi mắt của Tô Yến càng lúc cành khuếch trương, nhiều lần như muốn sụp đổ, nắm đấm cũng nắm càng chặt.
Trình Quý Hằng hiểu rằng suy đoán của mình không phải là toàn bộ sự thật, nhưng cũng chiếm 80 hay 90% là sự thật.
Tô Yến hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, gằn từng chữ: "Tôi chưa bao giờ chán ghét cô ấy".
Đây là sự thật, anh ấy chưa bao giờ ghét bỏ gia cảnh và xuất thân của cô, nhưng...
Trình Quý Hằng cười lạnh một tiếng, khinh thường lời mày: "Người phụ nữ của tôi, cũng không tới lượt anh ghét bỏ."
Sắc mặt Tô Yến trở nên âm trầm vô cùng, trong nháy mắt không còn chút lực kiềm chế nào, giơ nắm đấm đánh vào mặt Trình Quý Hằng.
Lẽ ra Trình Quý Hằng có thể tránh được một quyền này, nhưng anh lịa không tránh, cố ý tiếp nhận một quyền này.
Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, xen lẫn với sự tức giận vô cùng.
Trình Quý Hằng thể chất cực tốt, mặc dù vừa mới khỏi bệnh nặng, nhưng vẫn từng được rèn luyện mấy chục năm với võ sĩ MMA, anh không đến mức bị một quyền này đánh bại.
Nhưng anh lại ngã.
Liếc mắt ra, thấy cửa phòng bệnh lúc này mở ra, anh đột nhiên trở nên yếu ớt không thở nổi, lảo đảo lui về phía sau hai bước, thân thể như diều đứt dây, nặng nề ngã lăn ra hành lang bệnh viện, phát ra một tiếng vang lớn.
Lần này va chạm thật sự không nhẹ, so với Tô Yến cú đấm còn hữu lực hơn, Trình Quý Hằng mắt tối sầm lại, đau đến ngũ quan vặn vẹo, trong lòng mắng một câu: ", phát huy quá độ, lần sau cần phải chú ý thêm mới được".
Đào Tử lúc này đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tô Yến đang đánh Trình Quý Hằng, vung nắm đấm vào mặt Trình Quý Hằng, trực tiếp làm cho anh ngã nhào xuống.
Lưng đập mạnh vào tường, sắc mặt tái nhợt nhăn nhó, lộ vẻ thê lương, cánh tay trái vẫn còn băng bó, thân thể run rẩy sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp trên mặt đất.
Đào Tử sợ quá, chạy nhanh về phía Trình Quý Hằng, dùng sức ôm đỡ lấy bên phía cánh tay phải của anh, đề phòng anh sẽ ngã xuống, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?".
Trình Quý Hằng yếu ớt, thở hổn hển rồi lắc đầu. Nói với giọng yếu ớt: "Tôi không sao, đừng trách bác sĩ Tô, đều vì tôi không tốt, tôi đã chọc giận anh ấy".
Đào Tử lập tức nhìn Tô Yến, ánh mắt vừa khiển trách vừa dò hỏi.
Nếu tức giận cũng không đến nỗi đi đánh người chứ? Còn đem người ta đánh thành cái bộ dạng này nữa?
Anh ấy mới xuất viện, cơ thể còn chưa hồi phục tốt!
Mặc dù cô không hài lòng với hành vi và thái độ của Tô Yến, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế cuộc cãi vã này.
Tô Yến mở to mắt nhìn "Yếu mà ra gió" của Trình Quý Hằng, sắc mặt anh ấy hiện rõ sự kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Sửng sốt vài giây, anh mới kịp phản ứng, Trình Quý Hằng cố ý, cố ý chọc giận anh, cố ý để anh ấy ra tay đánh anh, cố ý để Đào Tử nhìn thấy.
Vào lúc này trên người Trình Quý Hằng đã không còn cao ngạo lạnh lùng nữa. Trong mắt anh không có tà ác, chỉ là kẻ bắt nạt đáng thương, yếu đuối và bất lực.
Anh lại hít hai hơi yếu ớt, ngẩng đầu nhìn Tô Yến đang đứng trước mặt, bên trong ánh mắt tràn ngập sự day dứt: "Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy với anh, thật xin lỗi".
Đào Tử hơi nhíu mày, nhìn Tô Yến hỏi: "Anh ấy cùng anh nói cái gì vậy?".
Tô Yến cứng họng, không nói được câu nào.
Anh ấy có thể nói thế nào? Nói Trình Quý Hằng nhìn thấu nội tâm của anh ấy? Nhìn thấu anh ấy có bao nhiêu hèn nhát?
Nói anh ấy thích cô... Anh ấy cũng biết cô thích anh ấy, nhưng anh vẫn không thể nói với cô, là bởi vì mẹ của anh ấy xem thường hoàn cảnh của cô sao?
Trình Quý Hằng đã nắm chặt những được điểm chí mạng của anh ấy một cách triệt để, khiến anh ấy không thể phản công.
Tô Yến không biết trả lời như thế nào.
Giờ khắc này, anh ấy rất hận Trình Quý Hằng, nhưng lại cảm thấy mình đáng đời.
Cũng chính vào lúc này, anh ấy nhìn thấy Trình Quý Hằng nhìn anh nở nụ cười, ý của nụ cười này tràn đầy tà khí, còn có đắc ý.
Đây là nụ cười chiến thắng dùng để nghiền ép đối thủ.
Đào Tử không nhìn thấy, lực chú ý của cô đều đặt ở trên người Tô Yến, hy vọng anh có thể cho cô một lời giải thích.
Nhưng là Tô Yến lại không muốn giải thích gì.
Trình Quý Hằng lại có thể để nụ cười trên mặt dừng lại không đến hai giây, lần nữa tỏ ra yếu ớt cùng với áy náy. Khuôn mặt anh tỏ vẻ áy náy nhìn Đào Tử, giọng điệu hạ xuống thấp: "Bác sĩ Tô bởi vì muốn tốt cho cô, anh ấy muốn đến thăm dò tôi có phải là người tốt hay không? Cô cũng biết tôi thường ngày rất sợ người lạ, lại hay đa nghi. Cho nên thái độ với người lạ sẽ không tốt, nên tôi đối với bác sĩ Tô lại không kiên nhẫn nên mới hỏi 'Anh là cái gì?' ".
Đào Tử bỗng nhiên nhớ lại thái độ ngày đó của Trình Quý Hằng từ khi vừa tỉnh lại sau hôn mê đối với cô, cũng là mâu thuẫn rồi làm tăng thêm nghi hoặc, còn hỏi cô là ai phái mình tới.
Cho nên cô cảm thấy những lời của Trình Quý Hằng nói ra cũng không hẳn là đang nói dối, bởi vì thái độ của anh đối với người lạ trước giờ đều không tốt, chỉ nói với Tô Yến câu "Anh là cái gì?" Nó cũng được coi là nhẹ nhàng lắm rồi.
Tô Yến cũng vì câu nói này mà đánh Trình Quý Hằng? Đó có phải là một phản ứng thái quá rồi không?
Trong mắt Đào Tử khiển trách càng thêm nghiêm túc, tuy rằng cô thích Tô Yến, nhưng cô không thể vì thích mà mất đi nguyên tắc làm người.
Huống chi Trình Quý Hằng hiện tại đang được cô bảo vệ, nên càng không thể để cho anh chịu ủy khuất, cho dù là Tô Yến cũng không được!
Nếu Tô Yến không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, vậy thì anh đã làm sai rồi!
Đào Tử không vui nhìn Tô Yến, chất vấn: "Anh có gì muốn nói không?".
Tô Yến không có lời nào để nói, lần nữa nắm chặt nắm đấm, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng Hàng không thèm liếc mắt nhìn anh ấy một cái, vẫn nhìn Đào Tử, vẻ mặt mờ mịt: “Đừng trách bác sĩ Tô, muốn trách thì trách tôi chỉ biết làm cho người ta chán ghét mình".
Trái tim Đào Tử đột nhiên thắt lại, đau lòng chua xót, còn có chút lo lắng anh sẽ tiếp tục sinh ra cảm xúc bi quan, buồn chán. Cô liên tục trấn an: "Không! Anh hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy chán ghét!".
Trình Quý Hằng cười khổ một tiếng: "Nếu tôi không làm cho người ta chán ghét, sao bác sĩ Tô lại đánh tôi? Hay là bởi vì tôi quá đáng làm cho người ta mất mặt? ". Anh thở dài, dùng sức đứng thẳng người, nhìn Đào Tử bằng ánh mắt chân thành tha thiết, "Tôi biết cô đang một mực muốn giúp tôi đi ra từ trong bóng tối, nhưng tôi cảm thấy mình không nên ở lại nữa, tránh làm phiền cô, tôi đã làm phiền cô quá lâu rồi, tôi không nghĩ tới sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, càng không muốn vì tôi mà để cô và bác sĩ Tô mà tạo ra khoảng cách".
Nói đến đây, anh lại cười với Đào Tử nụ cười tràn đầy thương hại, không khỏi nói: "Đào Tử, hẹn gặp lại".
Chỉ bốn chữ thôi, chất chứa nỗi buồn biệt ly, trái tim Đào Tử như co rút lại, giống như có ai châm mũi kim vào mình, ánh mắt có chút chua xót.
Trình Quý Hằng cũng không nhiều lời, kéo tay lại cánh tay mình từ trong tay cô, xoay người muốn rời đi.
Đào Tử vô thức đuổi theo, lại ôm lấy cánh tay anh, vội vàng cầu khẩn: "Đừng đi!"
Trình Quý Hằng chỉ đang diễn kịch cho cô xem, tất cả đều là hư tình giả ý. Nhưng khi cô kéo anh lại, trong lòng không hiểu sao lại có một tia rung động, bước chân cũng dừng lại, giống như có một đôi bàn tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ mà chạm vào người anh.
Nhưng cảm giác đó chỉ có trong chốc lát, anh cũng không dừng lại mà đi về phía thang máy, giống như đã hạ quyết tâm rời đi, nhưng anh ấy vẫn không đẩy tay Đào Tử ra.
Đào Tử ôm lấy cánh tay của anh không buông ra, một bên níu chặt một bên khuyên nhủ: "Thật sự anh không cần đi, anh không có làm phiền gì đến tôi, cũng không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Cũng không có ai cảm thấy chán ghét anh, anh không nên nghĩ mình kém cỏi đến như vậy, ít nhất tôi cũng không cảm thấy anh kém cỏi gì cả!".
Trình Quý Hằng không nói lời nào không nhịn được rút cánh tay phải đang bị cô ôm ra khỏi ngực cô, đi đến cửa thang máy, ấn nút muốn xuống tầng dưới.
Thang máy dừng lại ở tầng 7, cửa rất nhanh lại được mở ra. Trình Quý Hằng bước đi vào bên trong thang máy, sau đó Đào Tử cũng ngay lập tức đi vào theo anh.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Đào Tử vẫn không ngừng khuyên nhủ Trình Quý Hằng: "Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, Tô Yến chắc là nhất thời xúc động, nhất định không có ý xấu nhằm vào anh!".
Còn nói đỡ cho anh ta nữa sao?
Đáng đời cho cô bị Tô Yến xoay quanh đùa giỡn.
Trong lòng Trình Quý Hằng đột nhiên có một ngọn lửa không tên, nhưng anh rất biết che giấu cảm xúc của mình, cũng rất giỏi về ngụy trang cảm xúc, mặt không đổi sắc nhấn nút xuống lầu, kiên định nói: "Cô không cần khuyên tôi, tôi sẽ không về nhà cùng cô". Lại rũ mắt xuống, buồn bã cười khổ, "Yên tâm, tôi sẽ không giận gì bác sĩ Tô, đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến bác sĩ Tô".
Edit: Mino Mũm Mĩm.
Đào Tử vừa vừa lo lắng vừa đau lòng, sợ anh buông bỏ bản thân mình: "Anh cũng đừng suy nghĩ lung tung, trực tiếp theo tôi về nhà là được rồi!".
Trình Quý Hằng lần nữa từ chối: "Không được".
Một lần hai lần đều không được, anh còn tính chờ cô nói thêm lần thứ ba. Kế hoạch của anh chính là để Đào Tử giữ anh lại lần nữa, anh sẽ thỏa hiệp với cô.
Đào Tử lo lắng dậm chân, có chút tức giận, nói: "Anh không đến nhà của tôi, vậy thì anh tính ở chỗ nào?".
Trình Quý Hằng vừa định mở miệng, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên bị một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh ngăn lại.
Sau khi Tô Yến đi vào thang máy, nhìn chằm chằm vào Trình Quý Hằng, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên đánh anh. Vừa hay nhà tôi có dư một phòng ngủ không có người ở, nếu anh không ngại thì có thể đến đó ở".
Danh Sách Chương: