Edit: Bàn
1.
Theo cách nói bây giờ, Từ Dập chính là trụ cột quốc gia có tương lai tươi sáng, cho dù không làm nghiên cứu khoa học thì cũng có thể làm nên sự nghiệp lớn, dù sao hắn vừa thông minh vừa chịu khó, trời sinh nên là hạng nhất.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ nét bút thất bại thảm hại nhất của hắn có lẽ là dính phải tôi.
Nhắc mới nhớ, tôi cũng tính là hạng nhất.
Là phế vật hạng nhất.
2.
Lúc tôi nói tôi là phế vật, Từ Dập đang nằm nghỉ trên đùi tôi, mắt to một mí nhắm nghiền, lông mi trên mí mắt buông xuống một hàng bóng râm nhỏ nhỏ.
Hồi cấp 3 tôi đã thấy tên này đẹp trai, qua mấy năm hắn không chỉ không tàn đi, mà còn trở nên đẹp trai hơn nữa!
Ngẫm lại cảm thấy rất đáng giận, tôi làu bàu xong câu kia thì cúi đầu cắn mạnh lên môi hắn để trút giận.
Từ Dập bị tôi lăn qua lăn lại tỉnh.
Hắn ôm eo tôi, giọng vừa tỉnh nghe hơi khàn: "Vọng Vọng..."
Tôi đẩy cái mặt đang cọ bụng tôi của hắn, tức giận nói: "Đừng gọi tôi như thế nữa!"
Ai mà ngờ được hắn ở công ty thì nghiêm túc ra dáng người, ở nhà lại ngày ngày học tiếng chó sủa trước mặt tôi.
Từ Dập tỉnh táo lại một chút, dán mặt lên lòng bàn tay tôi, giọng điệu mềm nhũn gọi tôi: "Vợ."
3.
Không phải ý chí của tôi không kiên định, mà là quân địch quá mạnh!
Tuy rằng hôm nay đã nói là không muốn làm nữa, nhưng Từ Dập giả nai còn lợi hại hơn băng tay đỏ, tôi không thể nào từ chối hắn, thế là lại lăn lộn với hắn trên ghế sô pha.
Từ hạng nhất mặc âu phục đẹp trai quá thể, lúc dạo đầu tôi chỉ thích cắn nghịch cà vạt của hắn, sau đó hôn lên cằm, liếm liếm đôi môi hơi mỏng của hắn.
4.
Tôi không dám chơi với anh tôi như vậy, anh tôi sẽ nhét thẳng cà vạt vào miệng tôi luôn, hoặc là trói cà vạt vào cổ tay tôi.
Tuy như vậy rất kích thích nhưng Bách Liên làm tôi rất ác, hắn đúng là S, rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích đánh mông tôi, không ngờ đến giờ tôi vẫn phải nén giận làm em trai ngoan bị hắn áp bức.
Sau khi than phiền với Từ Dập là anh tôi đánh mông tôi rất đau xong, Từ Dập an ủi tôi, nói với tôi: "Thế tớ xoa giúp cậu nhé."
5.
Vcl! Hắn vừa xoa xoa vừa đè tôi xuống bàn ăn trong nhà làm thêm phát nữa, lại còn học động tác của anh tôi đánh mông tôi, đúng là tổn thương lần hai!
Đm đau quá đấy!
Từ Dập ngừng một lúc, giải thích với tôi: "Vì lúc làm thế này, trông cậu giống như sướng hơn bình thường..."
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Sướng cái rắm!"
Từ Dập nói: "Bị đánh xong thì cậu cứng luôn."
Tôi tức giận đến mức muốn quay lại đánh hắn, nói: "Tôi không phải M làm sao tôi bị đánh mà sướng được!"
Kết quả hắn vừa đâm vào trong, vừa đánh lên mông tôi hai phát mạnh hơn.
Tôi:...
Tôi đè lên mặt bàn bắn ra một cách khuất nhục, vừa đau vừa sướng, vì tôi thực sự thoải mái, nên lúc mắng Từ Dập cũng không có sức lực gì.
Tôi ngồi lên người hắn, véo cơ bụng hắn, tức giận nói: "Thằng nhóc Từ Dập này cái tốt không học lại đi học cái xấu!"
Từ Dập nói: "Xin lỗi."
Hắn vừa xin lỗi vừa chịch tôi, thật là có tinh thần tự kiểm điểm.
6.
Sau khi về, Lâm Tú Chương ngửi một vòng trong phòng như chó, lập tức chắc chắn tôi và Từ Dập đã làm cạnh bàn ăn, vì vậy cũng xắn tay áo lên đòi lặp lại vụ việc ở cùng một địa điểm với tôi.
Tôi: "Không."
Mông tôi vẫn còn đau.
Lâm Tú Chương ôm lưng tôi giả vờ khóc hu hu, đương nhiên tôi không để ý tới hắn. Kết quả khi tắm hắn liền chạy vào, nhõng nhẽo đòi hỏi nói phải làm với tôi, nói hắn đi làm bận rộn bé Lâm rất cô đơn lạnh lẽo khó chịu lắm, nhất định phải sờ sờ cái mông của tôi mới có thể khoẻ lên [1].
Tôi nói: "Thế thì cậu không khoẻ lên được thôi."
[1]: Ha ha đoạn này cậu Lâm đang chơi chữ, 好起来 = khoẻ lên = ngóc dậy, thế là cháu Vọng mới trả lời là thế thì không khoẻ lên được = không ngóc lên được.
___________
Ha ha mặc dù đầu đề có số 1 nhưng không có số 2 đâu các bác
Danh Sách Chương: