Lăng Triển Dực tràn đầy tự tin bị câu 'không được' của Tô Tử Dương đả kích. Anh tự nhận mình đẹp trai quyến rũ, ga lăng, trẻ tuổi đầy triển vọng lại nhiều tiền. Xưa nay thiếu nam thiếu nữa theo đuổi rất nhiều, tuy rằng anh không phải người hay làm loạn, cũng chưa bao giờ cho mấy người đó cơ hội... Nhưng bây giờ anh tự hạ mình mở miệng nói muốn cùng người kích thích hứng thú mình kết giao, vốn tưởng rằng đối phương nhất định sẽ đáp ứng. Kết quả ngược lại người ta căn bản không thèm, trực tiếp cho anh hai chữ ―― không được!
Vì thế Lăng đại tổng tài cảm thất tâm lý thật không cân bằng cũng thật không cam lòng mà mở miệng dò hỏi: "Tại sao?"
Tô Tử Dương trợn trắng mắt, tại sao hả? Đương nhiên là tại anh rất cặn bã, ăn sạch người ta rồi không chịu trách nhiệm á!
Nhưng đó là Lăng Triển Dực của kiếp trước, kiếp này đã có nhiều chuyện theo hiệu ứng bươm bướm do Tô Tử Dương trọng sinh mà thay đổi, cậu không chắc bây giờ Lăng Triển Dực là dạng tính cách như thế nào.
Dù sao kiếp trước cậu chỉ gặp Lăng Triển Dực tổng cộng hai lần, một lần là cùng anh lăn giường, một lần là sau khi mang thai ba tháng chạy đi tìm anh chịu trách nhiệm. Chỉ vẻn vẹn có hai lần gặp mặt không đủ cho cậu hiểu rõ bộ mặt thật của Lăng Triển Dực.
Nhưng bây giờ, có vẻ Lăng đại tổng tài hình như có nhiều điểm không giống kiếp trước nha...
Khụ khụ, đương nhiên, mặc dù là không giống nhau, nhưng Tô Tử Dương vẫn kiên định như cũ cho rằng, bản chất tra nhất định là không thay đổi. Chẳng qua hiện tại anh thấy hứng thú muốn cùng cậu hẹn hò, chờ chơi chán rồi không chừng sẽ hiện nguyên hình.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương thản nhiên giải thích: " Không có tại sao hết, ông đây không có hứng thú!"
Lăng Triển Dực lại lần nữa bị đả kích rồi, anh kiên nhẫn truy hỏi: "Chúng ta tối qua không phải rất tốt sao? Ngươi tình ta nguyện, mọi người đều vui vẻ!"
Tô Tử Dương khoanh tay gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, không sai, tối qua mọi người đều thật vui vẻ, kỹ thuật của anh cũng không tồi, tôi cũng thật thoả mãn, nhưng thế thì sao? Chúng ta chỉ là tình một đêm, không cần phải nghiêm túc như vậy đúng không?"
Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà...
Từ trước đến nay, loại lời này là do Lăng Triển Dực nói với mấy đối tượng 419 trước kia. Bây giờ đổi thành Tô Tử Dương nói, mà anh lại đổi vị trí, trở thành kẻ quấn lấy không buông...
Tóm lại, loại cảm giác này không thể nào là tốt được.
Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, nỗ lực duy trì vẻ mặt hoàn mỹ: "Cậu nói không sai, tôi thừa nhận hai chúng ta tối qua chẳng qua chỉ là tình một đêm vui vẻ, chơi xong rồi thì ai về đường nấy. Nhưng chuyện đời thì luôn có ngoại lệ, tôi cảm thấy cậu cũng không tệ, là đối tượng đáng để kết giao, hay là cậu đối với tôi có chỗ nào bất mãn sao? Không thành vấn đề, cậu có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa đổi được không?
Lăng Triển Dực thề, đây tuyệt đối là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép nhất từ lúc chào đời tới nay, nếu tiểu tử này vẫn không cho anh mặt mũi, anh, anh nhất định... Nhất định không tha cho cậu!
Tô Tử Dương liếc nhìn anh một cái, ừm, thái độ thành khẩn, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt không chê vào đâu được. Nếu mà là Tô Tử Dương của kiếp trước, nhất định cậu sẽ ngu ngốc mà tin tưởng. Nhưng mà mọi việc luôn có ngoại lệ, không chỉ Lăng Triển Dực ngoài ý muốn ăn nói khép nép để dỗ dành người ta lần đầu tiên, mà Tô Tử Dương cũng là ngoài ý muốn ―― cậu cố tình không cảm kích mà thôi.
"Xin lỗi, tôi không có ý định cùng anh hẹn hò, anh nên tìm người khác đi." Tô Tử Dương gằn từng chữ một: "Tôi - vọng - anh - tránh - xa - tôi - ra - một - chút!"
Lăng Triển Dực đột nhiên siết chặt hai tay, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bắn ra một tia sắc bén. Anh đứng dậy, hai tay đút vào túi, từ trên cao ương ngạnh nhìn xuống Tô Tử Dương, ngạo mạn nói: "Hay là chúng ta đánh cược đi!"
Tô Tử Dương nhướng mày, vẫn chưa trả lời.
Lăng Triển Dực hơi cúi người, anh vốn dĩ đang đối mặt với Tô Tử Dương, lúc này lại càng gần, mũi gần như đụng vào chóp mũi cậu, cười nói: "Tôi cược cậu tuyệt đối sẽ hối hận vì quyết định hôm nay! Cậu nhất định sẽ yêu tôi!"
Tô Tử Dương cực kỳ vô tội mà chớp mắt: "Thật sao? Vậy cứ thử xem!"
"Trước tiên cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tôi lại đến thăm cậu." Lăng Triển Dực đứng thẳng dậy, ưu nhã nện bước ra ngoài, vừa đi đến cửa lại dừng lại, anh hơi quay đầu lại nhìn Tô Tử Dương, cười nói: "A, đúng rồi, quên nói với cậu, tôi vốn dĩ nghĩ, nếu cậu đồng ý cùng tôi hẹn hò, tôi sẽ cho cậu 500 vạn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần. Dù sao cậu xảy ra chuyện cũng là vì tôi, sau này lỡ như đầu cậu có di chứng gì đó thì lấy tiền này chữa trị cũng được, mà cậu đã từ chối rồi vậy thôi quên đi. Thấy bộ dạng này của cậu, não bộ chắc là cũng không có vấn đề gì. Cám ơn cậu đã giúp tôi tiết kiệm tiền nha, Tử Dương."
Nói xong, Lăng Triển Dực thoải mái vẫy tay, hôn gió Tô Tử Dương một cái rồi bước ra hành lang, thân sĩ mà đóng kỹ cửa phòng sau đó mới rời đi.
Vốn dĩ lập trường kiên định ngồi trên giường bệnh, Tô Tử Dương lòng đầy căm phẫn nghe Lăng Triển Dực nói xong, hoá đá vài giây. Đợi Lăng Triển Dực rời đi cậu mới phản ứng lại, vì thế tên xui xẻo nào đó vô duyên với 500 vạn nắm tóc phát điên.
"Đồ tra nam đáng ghét! Khốn nạn! Nói cho ông đây 500 vạn sớm chút đi! Một chút thành ý cũng không có! A a a ―― đau lòng chết tôi tồi ―― ông đây cmn lại ném mất 500 vạn rồi ――"
Ở góc cửa phòng bệnh, Lăng Triển Dực ung dung khoanh tay dựa vào tường, nghe Tô Tử Dương trong phòng đau lòng hét lên, lập tức cảm thấy sảng khoái, môi mõng khẽ cong lên, cười đến xuân phong đắc ý.
..........
Danh Sách Chương: