• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48: Buổi họp lớp




Editor: Khắc Lạp Lạp

Beta: Hải Yến

Gần đến cửa ải cuối năm, trang trí trên đường lớn ngày càng nhiều, nhưng xe cộ lại ngày càng ít, thời tiết ngày càng lạnh, mà thời gian Tô Hàng về nhà lại ngày càng muộn.

"Phu nhân, hôm nay tiên sinh lại tăng ca hả?" Bởi vì Tô Hàng không về, thím Trương cũng chuẩn bị bữa chiều đơn giản hơn.

"Dạ không." Trầm Khê vừa ngồi xuống bàn ăn vừa trả lời, "Hôm nay anh ấy đi tham gia họp lớp ạ."

"Ra vậy." Thím Trương bưng món ăn cuối cùng lên, nói với Trầm Khê, "Phu nhân, cơm nấu xong rồi, tôi về trước nhé."

"Vâng, tạm biệt ạ." Trầm Khê cười gật đầu, cầm điện thoại nghĩ nghĩ, nhắn cho Tô Hàng một tin.

(Anh uống ít thôi, về nhà sớm một chút.)

Đinh.

(Được!)

==

Trong bao sương* nào đó ở lầu ba hội sở Mây Tan Sương Tạnh, Tô Hàng đang tham gia buổi họp lớp đầu tiên từ khi hắn tốt nghiệp tới nay.

*Bao sương: phòng đặt riêng (tiếng Pháp: loge).

"Tô Hàng, lúc trước Thanh Viễn nói với tôi là cậu sẽ tới, tôi còn mãi không chịu tin." Quách Hoài mũm mĩm cười nói.

Tô Hàng nghe xong hơi mỉm cười, còn chưa kịp trả lời, Lý Thanh Viễn bên kia lại không vui: "Thằng nhóc cậu thật thiếu niềm tin vào bạn bè."

"Cũng đâu phải tại tụi tôi, chủ yếu là do cậu năm nào cũng bảo Tô Hàng tới, mà cậu ta thì chưa tới bao giờ." Có người nói xen vào.

"Đúng đó đúng đó." Những người khác cũng sôi nổi phụ họa.

"Là do tôi, tôi tự phạt một ly trước." Tô Hàng bưng ly rượu không chút chần chừ một hơi cạn.

Tô Hàng không học cao trung*, hắn tự ôn tập để thi đậu xét tuyển du học, nghiêm túc tính ra, những người bạn cùng trường này chính là nhóm bạn đầu tiên hắn kết giao. Tuy hầu hết đều là vì cùng là du học sinh Trung Hoa nên mới quen biết, nhưng tình cảm giữa mọi người cũng không tệ lắm, chỉ là sau khi tốt nghiệp ít liên lạc với nhau, mà Tô Hàng lại bận rộn đống chuyện của Tô gia kia, cũng không có tâm trạng để đi họp lớp.

*Cao trung: tương đương bậc trung học phổ thông bên mình.

"Một ly sao mà đủ, ít nhất phải ba ly." Có người ồn ào nói.

"Được." Tô Hàng sảng khoái đồng ý, cầm lấy chai rượu trên bàn nhanh chóng tự rót đầy hai ly cho mình, mỗi ly một hơi cạn sạch.

"Tuyệt vời." Mọi người cuối cùng cũng tha cho Tô Hàng, bắt đầu tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm, uống rượu, đánh bài, hát hò, bầu không khí cũng xem như vui vẻ.

Tô Hàng vừa nói chuyện với mọi người, vừa lặng lẽ chú ý đến Tần Hải đang ngồi trong một góc. Nhắc tới cũng ngộ, Tô Hàng và Tần Hải đều là cô nhi, cùng du học chung một trường, lấy học bổng cùng lúc, có thể nói hai người có rất nhiều điểm chung, nhưng không biết vì sao, hai người ngược lại không thân quen gì mấy.

Tần Hải đang nhàm chán lướt điện thoại, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Tô Hàng cầm một ly rượu tới, tức khắc có chút kinh ngạc nhướng mày.

"Uống một ly?" Tô Hàng nâng nâng cái ly trong tay.

Tần Hải tuy thấy việc Tô Hàng tự dưng tiếp cận có hơi quái lạ, nhưng vẫn bưng ly rượu chạm nhẹ với đối phương. Anh ta hơi hơi nhấp một ngụm, lại kinh ngạc phát hiện hắn uống một hơi cạn sạch, sự nghi hoặc trong mắt lập tức sâu thêm.

"Tôi nghe Thanh Viễn nói, gần đây cậu đang nghỉ phép?" Tô Hàng thả ly rượu xuống.

"Đúng vậy." Tần Hải mặt không đổi sắc đáp.

"Định nghỉ ngơi trong bao lâu?" Tô Hàng lại hỏi.

"Cái này chắc phải xem tâm trạng." Tần Hải trả lời.

Tô Hàng cũng không phải người thích quanh co lòng vòng, hắn trầm ngâm một lát rồi đi thẳng vào vấn đề: "Thật không giấu gì cậu, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."

"Ồ??" Tần Hải ra vẻ ngạc nhiên, "Nói thử xem."

"Tôi muốn nhờ cậu nhận một công việc, không lâu lắm đâu, một năm là được." Tô Hàng nói, "Công việc này sẽ không quá bận rộn, đối với cậu mà nói, có thể coi như là thời gian nghỉ ngơi điều hòa."

Tần Hải lúc này là bất ngờ thật: "Cậu giới thiệu việc làm cho tôi?"

"Không phải giới thiệu, mà là hi vọng cậu có thể giúp đỡ."

"Công việc gì?" Tần Hải cảm thấy hứng thú hỏi.

"Chúng ta đều lớn lên ở cô nhi viện, cho nên cậu chắc cũng đã nghe nói đến quỹ từ thiện Trầm thị." Tô Hàng nói.

"Biết." Tần Hải gật gật đầu trả lời, "Cô nhi viện chúng tôi hầu như năm nào cũng nhận được vật tư do quỹ của Trầm thị quyên tặng, sao cậu lại muốn giới thiệu tôi đến Trầm thị làm việc?"

"Không phải." Tô Hàng giải thích, "Năm ngoái Trầm thị làm ăn thua lỗ, cho nên quỹ từ thiện cũng mất đi nguồn vốn duy trì. Có một cô chủ chuỗi quán cà phê, muốn dùng tất cả lợi nhuận của công ty mình để làm từ thiện, nhưng mà cô ấy lại không giỏi kinh doanh, nên tôi muốn nhờ cậu đến giúp một tay."

"Xí nghiệp từ thiện?" Tần Hải nhướng mày, "Người tốt kiểu này trong xã hội bây giờ không nhiều lắm, ai thế?"

"Trầm Khê." Tô Hàng nói xong, kiên nhẫn đợi đối phương trả lời.

Tần Hải nghe xong thì sửng sốt, anh ta dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Tô Hàng: "Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy chính là thiên kim Trầm thị, vợ hiện tại của cậu phải không?"

"Ừm." Tô Hàng không chút do dự, gật đầu thừa nhận.

Tần Hải không bị ngốc mà hỏi Tô Hàng vì sao hắn lại không tự đi mà giúp vợ, anh ta vẫn có thể đoán được đại khái tình trạng hiện giờ của Tô thị sau khi một lần lấy ra ba tỷ. Tần Hải bỗng nhiên cười, ôm tay dựa ra sô pha sau lưng, hỏi: "Trước đó cậu nhắc đến chuyện tôi từng được quỹ từ thiện của Trầm thị giúp đỡ, chính là hi vọng tôi nghĩ tới chuyện này mà đồng ý với cậu, đúng không?"

"Đúng." Tô Hàng còn nói thêm, "Nhưng tôi cũng không chắc chắn có được hay không."

Tần Hải nhìn Tô Hàng, hơi do dự rồi hỏi: "Lúc trước cậu mạo hiểm cho Trầm thị vay tiền, là vì cậu đã từng được Trầm thị giúp?"

"Không phải." Tô Hàng lắc lắc đầu, "Là vì vợ tôi."

Trầm Khê? Khi Tần Hải đã lên cao trung từng gặp qua Trầm Khê vẫn chỉ mới là một cô gái nhỏ, lúc đó cô đứng cạnh Trầm phu nhân, mặc một bộ quần áo thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng chất lượng lại rất tốt, mặt đầy tươi cười phát thức ăn cho bọn nhóc trong cô nhi viện, xung quanh có một đống phóng viên vây lại chụp ảnh. Khi đó anh ta nghĩ gì nhỉ? Anh ta chán ghét gương mặt giả vờ thiện lương cũng như cái bộ dáng cố làm ra vẻ kia.

"Tình cảm giữa hai người rất tốt?" Tần Hải hỏi.

Nghĩ đến Trầm Khê, Tô Hàng nhịn không được cong môi, khẽ gật đầu.

"Tôi có thể suy xét một chút." Tần Hải đột nhiên nói.

Mắt Tô Hàng sáng lên.

Tần Hải cầm lấy một chai rượu trắng vẫn chưa mở nắp trên bàn, đặt đến trước mặt Tô Hàng: "Nếu cậu uống hết chai rượu này, tôi sẽ thử cân nhắc."

Ánh mắt Tô Hàng trầm xuống, sắc mặt có chút khó coi.

"Không uống cũng không sao, Tô tổng lại tìm người khác là được." Tần Hải cười cười châm chọc, định thả chai rượu về chỗ cũ.

"Khoan đã." Tô Hàng đè tay Tần Hải lại.

Sau đó, Tần Hải vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Hàng uống sạch một chai rượu trắng, chờ đến lúc Lý Thanh Viễn phát hiện ra, Tô Hàng đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Lý Thanh Viễn thấy chai rượu rỗng trên bàn, sắc mặt không tốt nhìn về phía Tần Hải: "Cậu cố ý chuốc rượu cậu ta?"

"Cũng không phải tôi ép cậu ta uống." Tần Hải vô tội nói.

"Cậu không giúp thì thôi, có cần thiết phải lăn lộn người ta không?" Giọng Lý Thanh Viễn có chút lớn, nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của những người khác.

Mọi người sôi nổi xông tới, phát hiện Tô Hàng thế mà say ngất, vì thế bắt đầu trêu chọc.

"Tô Hàng thật là quá vô dụng, mới đây đã say rồi."

"Ôi, vậy thì Lý Thanh Viễn, cậu đưa cậu ta về đi."

"Ối đừng, Tô Hàng đã kết hôn rồi mà? Gọi vị kia nhà cậu ta tới đón nha."

"Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn chưa gặp mặt chị dâu đó."

"Lý Thanh Viễn, cậu mau gọi về nhà Tô Hàng đi."

Lý Thanh Viễn không nói lại mọi người mồm năm miệng mười, đành phải gọi cho Trầm Khê.

Lúc Trầm Khê nhận được điện thoại, cô đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường đọc sách. Nghe thấy Lý Thanh Viễn nói Tô Hàng uống say, lập tức không chút suy nghĩ đi thay đồ, lái xe tới.

Trầm Khê rất quen thuộc Mây Tan Sương Tạnh, nhanh chóng tìm được bao sương theo lời Lý Thanh Viễn. Cô đứng trước cánh cửa khép hờ của bao sương, gõ lên cửa vài cái rồi mới hé ra một chút.

"Xin lỗi, tôi đến đón Tô Hàng."

Ánh sáng ngoài hành lang xuyên qua khe cửa chiếu vào bao sương tối tăm, mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đẹp dịu dàng uyển chuyển, khí chất tươi mát đứng ở cửa, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra chút lo lắng nhàn nhạt. Mọi người ngay tức khắc đều hơi thất thần.

"Chị dâu." Lý Thanh Viễn hoàn hồn đầu tiên, vẫy vẫy tay với Trầm Khê.

Trầm Khê quay đầu lại, bước nhanh đến gần Lý Thanh Viễn, nhìn Tô Hàng đã say đến bất tỉnh nhân sự bên cạnh anh ta, khẽ nhíu mày: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

"Đều tại tên cầm thú này." Lý Thanh Viễn chỉ vào Tần Hải phía bên kia.

Trầm Khê kinh ngạc nhìn sang, Tần Hải cũng sửng sốt, gần như là phản xạ có điều kiện nói: "Xin lỗi."

"Không sao đâu." Trầm Khê hơi mỉm cười, cô ngồi xổm xuống, cần thận lay lay Tô Hàng, nhỏ giọng gọi, "Tô Hàng, Tô Hàng, nghe em nói gì không?"

"Tiểu... Khê." Có lẽ là nghe được tiếng Trầm Khê, Tô Hàng mơ mơ màng màng đáp.

"Tỉnh dậy, chúng ta về nhà." Trầm Khê dịu dàng nói.

"Ừm..." Tô Hàng vô thức hừ vài tiếng, vẫn cứ nhắm tịt mắt như cũ.

Trầm Khê thấy người này đã say chết rồi, chỉ có thể cười khổ với Lý Thanh Viễn: "Xem ra là vẫn chưa tỉnh được, Thanh Viễn, anh giúp tôi đỡ Tô Hàng đến chỗ xe đi."

"Được." Lý Thanh Viễn nâng Tô Hàng đứng lên khỏi sô pha.

Trầm Khê thấy Tô Hàng không mặc áo khoác, nhìn trái nhìn phải, đi qua chỗ móc áo trên cửa lấy áo khoác Tô Hàng xuống, cẩn thận giúp hắn mặc vào.

"Tiểu Khê..." Tô Hàng say rượu có lẽ là cảm nhận được khí vị của Trầm Khê, dứt khoát đẩy Lý Thanh Viễn ra ôm lấy vợ đang đứng trước mặt mình, người đầy mùi rượu cọ cọ trong cổ Trầm Khê rồi không nhúc nhích nữa.

Trầm Khê cười bất đắc dĩ, ôm lại nam nhân, đề phòng hắn té ngã.

"Ngại quá chị dâu, để tôi đỡ cho." Lý Thanh Viễn vội vàng kéo Tô Hàng về đặt lên vai mình, lập tức đi ra cửa.

"Đợi chút." Trầm Khê gọi lại Lý Thanh Viễn đã sắp bước ra, "Ngoài đó lạnh lắm, uống rượu xong trúng gió dễ cảm mạo."

Trầm Khê nói xong, cởi khăn quàng trắng tinh trên cổ mình xuống, nhón chân cẩn thận mang cho Tô Hàng, lại cài hết cúc áo khoác, bọc hắn kín mít mới nói: "Được rồi, đi thôi."

"Ừm." Lý Thanh Viễn lúc này mới đỡ Tô Hàng ra khỏi bao sương.

Trầm Khê đi theo phía sau, lúc ra tới cửa thì quay đầu lại tạ lỗi: "Khiến mọi người mất hứng rồi, thật sự xin lỗi."

"A... A, không sao đâu."

"Đúng vậy đúng vậy, chị dâu đi thong thả nhá."

Mọi người trong bao sương lúc này mới phản ứng kịp, một đám người sau tiếp người trước tỏ vẻ không sao hết.

Trầm Khê lại cười, gật gật đầu rồi mới xoay người đuổi theo Lý Thanh Viễn.

"Ôi đệt... Đây là vợ Tô Hàng á?"

"Xinh lung linh."

"Siêu dịu dàng."

"Nếu tôi uống say, vợ tôi cũng quàng khăn cho tôi, lo lắng tôi cảm lạnh, cuộc đời này thế là đủ rồi."

"Mẹ nó... Hèn chi cái tên này không chịu tham gia họp lớp, có người vợ như vậy tôi cũng không đi."

Tần Hải nghe các bạn cùng trường tôi một câu anh một câu ước ao ghen tỵ, trong mắt cũng là một mảnh mờ mịt. Nhớ lại dáng vẻ kiên nhẫn dịu dàng đối với Tô Hàng đã say thành một bãi bùn vừa rồi của Trầm Khê, trong lòng anh ta bỗng nhiên có chút hụt hẫng.

Nhìn chai rượu rỗng trên bàn, anh ta cầm lấy điện thoại, nhắn lại cho Tô Hàng một tin.

(Tôi đồng ý.)

Tác giả có lời muốn nói: Họp lớp, cuộc thi so vợ.

"Tôi uống say, vợ tôi thế mà lại có thể ném tôi trong phòng khách không quan tâm luôn, hôm sau còn bảo tôi đi chết đi."

Tô Hàng đắc ý nói: "Vợ tôi lau mặt, lau tay, hôm sau còn chuẩn bị canh giải rượu cho tôi."

"Tôi mỗi ngày đều vất vả kiếm tiền nuôi sống gia đình, vợ tôi chỉ biết mua mua mua, tăng ca cũng mặc kệ tôi."

Tô Hàng tiếp tục vênh váo: "Vợ tôi thì đi làm hôn, về nhà hôn, lúc tôi tăng ca còn thức cùng tôi."

Mọi người: "Thiêu chết mi‼‼"

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ‼‼

Editor có lời muốn nói: Chương này được đăng trên Tấn Giang vào 19:56:17 ngày 24-12-2017 nha các tình yêu =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK