Ông gia đến, lại ảo não rời đi.
Cung Trĩ không quan tâm lắm, nếu có thể, thật ra rất nhiều chuyện nàng cũng muốn không quan tâm. Nhưng dần dần, nàng phát hiện, chuyện quay chung quanh nàng càng ngày càng nhiều.
Thật may Triều Sinh không cần Cung Trĩ quản. Cung Trĩ hỏi tai mắt trong công ty, phát hiện bọn họ đều đồng thanh khen ngợi năng lực của Thẩm Dĩnh, trong lòng cũng hơi đắc ý.
Thỉnh thoảng Cung Dực cũng sẽ gọi điện thoại cho Cung Trĩ, khi nói chuyện thi thoảng lộ ra một chút lo lắng.
Có công ty thường xuyên tiếp xúc Cung gia, năng lực kỹ thuật đều không kém, Cung Chính Kỳ tự mình bảo người tra xét, ngọn nguồn cũng rất sạch sẽ. Thành phần nhân viên trong công ty vô cùng trẻ tuổi, đối phương cũng không hề che giấu dã tâm bừng bừng của người trẻ tuổi, chính là kỳ vọng thông qua tiếp xúc với Cung gia, thành lập quan hệ hợp tác lâu dài, hơn nữa tiến vào thành phố A.
Hợp tình hợp lý, không thể bắt bẻ.
"Cha luôn cảm thấy quá mức trùng hợp, chậm chạp không có quyết định." Cung Dực nói, giọng nói của hắn ở đầu dây bên kia điềm tĩnh, "Với lại, dẫu sao Ông gia và chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy. Chúng ta có thể mặc kệ đối phương, nhưng không thể bỏ đá xuống giếng."
Cung Trĩ chỉ nghe, nàng mấp máy môi, vẫn không phát biểu quan điểm thế nào. Quan điểm của nàng và cha là giống nhau, trên đời này có vận khí, có xác suất, nhưng trùng hợp thì lại không có nhiều như vậy.
"... Được rồi, tóm lại, bây giờ chúng ta còn kéo dài được, có thể chờ xem sao, thật sự không được thì còn có nhà họ Hoàng."
Cuối cùng Cung Dực nói vậy.
Cúp điện thoại, Cung Trĩ liền một mình nằm trên ghế sô pha cá mặn tê liệt.
Mèo quay quanh bên người nàng kêu meo meo, bây giờ mèo đã lớn lên rồi, không biết có phải bởi vì chủ nhân, hai con mèo cũng có thể nằm thì sẽ không ngồi. Bây giờ thấy Cung Trĩ nằm trên ghế sô pha, hai con mèo cũng xáp lại gần, lười biếng nằm chung với Cung Trĩ. Bò Sữa thì thân thiết hơn một chút, dùng đầu đẩy bàn tay của Cung Trĩ, để nàng sờ mình.
Thẩm Dĩnh vừa vào cửa, thấy một màn như vậy.
Mái tóc mềm mại của Cung Trĩ xõa ở trên ghế sô pha, một con mèo vùi ở bên hông, một con khác thì ngửa bụng, mặc cho Cung Trĩ thi thoảng vuốt ve.
Khoảnh khắc đó, gân xanh trên trán Thẩm Dĩnh cũng không nhịn được nảy lên, cô có hơi ghen tị, còn nhất thời không rõ là mình ghen với mèo hay người.
Cô lườm hai con mèo, meo meo ngao ngao hai tiếng, xoay người chạy mất tiêu. Cung Trĩ đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn Thẩm Dĩnh, chậm chạp phát ra: "Hả?"
Thẩm Dĩnh thở dài, ngồi ở bên người Cung Trĩ, một tay chống người, một tay nhéo chóp mũi Cung Trĩ: "Em đó, sao giống như một bé heo lười."
Cung Trĩ nắm lấy cổ tay Thẩm Dĩnh, nàng nhíu mày: "Sao lại gầy đi rồi?"
"Là ảo giác của em thôi." Ánh mắt Thẩm Dĩnh nhu hòa nhìn Cung Trĩ, ánh mắt cô như sợi tơ, quấn quanh ở trên người Cung Trĩ, mang cảm giác triền miên lạ lùng.
Cung Trĩ ngồi dậy, lỗ tai của nàng hơi ửng đỏ, ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình thật là quá mềm mại, ảo giác như mình được yêu.
Cung Trĩ có chút không chống cự nổi, nàng mượn động tác tránh tầm mắt của Thẩm Dĩnh: "Chị đừng nấu cơm nữa, để cho dì làm đi."
"Không cần, chị thích làm cho em." Thẩm Dĩnh cười cười, "Nhìn em ăn cơm, chị rất vui."
"Nhưng mà..." Cung Trĩ nhíu mày.
"... Kiếp trước chị luyện giỏi tài nấu nướng, nhưng người ăn được quả thực quá ít. Mẹ đã qua đời, anh em... Không đề cập tới cũng được." Giọng nói của Thẩm Dĩnh sâu kín vang lên, trong lòng Cung Trĩ lộp bộp một cái.
Đối với kiếp trước của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ từ đầu đến cuối mang theo đồng tình. Nàng cảm thấy mình không phải là một người đồng tình tràn lan, nhưng... với Thẩm Dĩnh thì khác. Có lẽ bởi vì Thẩm Dĩnh là một tay nàng đề bạt, nàng biết bên dưới tấm thân yếu đuối này ẩn giấu ánh sáng rực rỡ, cho nên nàng liền thương tiếc vô cùng.
Trước kia Thẩm Dĩnh không hề muốn kể chuyện lúc trước, Cung Trĩ cũng hiểu ý không đề cập tới.
Mà bây giờ, khi ánh mắt hơi cô đơn của Thẩm Dĩnh rơi vào trong mắt Cung Trĩ, Cung Trĩ đã không có cách nào thờ ơ lạnh nhạt.
"Được rồi, nhưng phải có chừng mực, nếu mỏi mệt thì không cần làm." Cung Trĩ nói, nàng cúi đầu lẩm bẩm, "Em khá rảnh rỗi, nếu không để em học một ít đi."
Thẩm Dĩnh gầy như vậy, gần đây lượng công việc lớn, trông cô càng gầy hơn, là nên bồi bổ một phen. Nhưng để dì làm, chẳng biết tại sao, Cung Trĩ cũng không yên tâm lắm, luôn cảm thấy thức ăn dì làm thiếu một chút linh hồn.
Đây có lẽ chính là tâm tình làm mẹ đi.
Cung Trĩ mặt đầy từ ái nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh hơi nhướng mày, theo bản năng bác bỏ ý kiến này: "Không cần, để chị. Em chỉ cần hưởng thụ là được rồi."
Cung Trĩ được rồi được rồi hai tiếng, nàng ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường, a một tiếng: "Đã 11 giờ rồi à."
Thẩm Dĩnh kéo Cung Trĩ đứng lên, lại đi hâm một cốc sữa bò cho nàng: "Ừ, nên đi ngủ, uống xong thì cùng ngủ."
"Tối nay không làm việc?" Cung Trĩ nghiêng đầu.
"Hôm nay không cần... Dự án này đã bàn gần đủ, nó sẽ mang tới lợi nhuận cho Triều Sinh, vượt xa bốn năm Tôn Tĩnh ở đây. Như vậy, các cấp cao đều có thể yên tâm rồi."
"A... Quan sát từ phía Khải Minh cũng nên hạ màn kết thúc rồi." Cung Trĩ gật đầu, "Nhưng vẫn phải thấy lợi nhuận đám cáo già đó mới có thể yên tâm, phải khổ cực chị chịu đựng qua cuối năm."
"Nói ngốc gì vậy." Thẩm Dĩnh cười lên, ngón tay cô vuốt tóc mái của Cung Trĩ, không để cho nó cản trở ánh mắt của Cung Trĩ.
Dường như hai người đều không nhận ra nói chuyện như vậy cỡ nào tự nhiên và thân mật, cứ thân mật trò chuyện với nhau như vậy. Họ cũng uống xong sữa bò, cùng nhau đi về phòng ngủ. Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ đi vào nhà vệ sinh, khóe môi cong lên chưa từng hạ xuống.
Cung Trĩ đã không cảm thấy họ chung chăn gối có vấn đề gì rồi, mà sau đó, cô từ từ thu lại nanh vuốt của mình, bắt lấy con chim nhỏ còn đang lơ mơ này vào trong tay mình, làm nàng không thể đi đâu!
Cung Trĩ hơi khó chịu nhíu mày một cái, nàng sờ sờ trái tim của mình, phát hiện lại có chút không thoải mái.
Lẽ nào mình bị bệnh thật rồi?
Phải dành thời gian đi khám xem sao. Cung Trĩ từ trước đến giờ để ý đến thân thể của mình, lập tức nghĩ đến.
Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Dĩnh đang cúi đầu nhắn tin, cô ngẩng đầu nhìn về phía Cung Trĩ, nở một nụ cười động viên với Cung Trĩ. Vì vậy Cung Trĩ liền an tâm rụt đầu về.
Đến khi rửa sạch, Cung Trĩ mới đi ra, hỏi: "Nhắn với ai thế."
"Chuyện làm ăn, không có gì to tát." Thẩm Dĩnh cười, cô nhìn thấy tóc Cung Trĩ ướt nhẹp, bèn đứng lên, nhận lấy khăn tắm trong tay Cung Trĩ, lau cho nàng. Cung Trĩ ngoan ngoãn ngồi yên, hưởng thụ chim hoàng yến mình "bao nuôi" phục vụ mình. Đáy lòng nàng trào dâng cảm giác thỏa mãn, chẳng trách nhiều người thích bao nuôi như vậy, nàng cảm thấy mình cũng có thể!
Mà ở nơi Cung Trĩ không thấy được, Thẩm Dĩnh sầm mặt lại.
Tin nhắn vừa nãy rất thẳng thừng "Tôi là mẹ Cung Trĩ, chúng ta hẹn lúc nào gặp mặt đi."
"A" Thẩm Dĩnh nở nụ cười.
Một màn trước mắt này biết bao quen thuộc, đầu tiên là Chu Nhan tới thị uy, tiếp đó là mẹ Cung Trĩ. Chẳng qua là trước mắt, người bọn họ quay chung quanh đổi sang một người khác. Thẩm Dĩnh cúi đầu, nhìn cô bé trước mặt ngồi yên ngoan ngoãn, ngay cả sợi tóc trông cũng mượt mà mềm mại, ánh mắt cô trở nên nhu hòa.
Bất kể là ai, cũng đừng mơ cướp đi cô bé của cô từ trong tay cô.
Thứ Tư, Thẩm Dĩnh choàng thêm khăn quàng cô bé mua cho cô, mặc áo khoác vàng nhạt, đi làm trong ánh mắt hài lòng của cô bé. Cô cúi đầu liếc nhìn tin nhắn hẹn thời gian, lòng không gợn sóng, nhìn máy tính bảng công việc.
Lúc xế chiều, cô tan việc trước hai giờ so với bình thường, ở cửa phòng làm việc gặp phải Tôn Tĩnh, trong ánh mắt trào phúng của đối phương, bày ra vẻ như áo tung bay trong gió, bình tĩnh rời khỏi công ty.
Cách công ty không xa có quán cà phê nhỏ, cô đã rất quen với chủ quán cà phê. Đối phương thấy cô, dẫn cô tới một cái ghế lô kín đáo. Cô thoáng nhìn thời gian, lấy ra máy tính bảng tiếp tục công việc.
Năm giờ chiều, Khưu Tư Nghiên rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn. Tay bà cầm túi xách kiểu mới nhất, quần áo mặc trên người trị giá bằng phí "bao nuôi" Cung Trĩ cho cô.
Thẩm Dĩnh nhìn Khưu Tư Nghiên như vậy, có chút buồn cười.
Một màn này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một ánh mắt ghét bỏ của đối phương đều quen thuộc như thế.
"Cô chính là Thẩm Dĩnh?"
Khưu Tư Nghiên hỏi, bà hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề có ý cười.
Thẩm Dĩnh đứng lên, cô gật đầu với Khưu Tư Nghiên: "Bác gái, lần đầu gặp gỡ." Nói đoạn cô nghiêng đầu gọi phục vụ viên tới.
Khưu Tư Nghiên hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói cà phê ở nơi như vậy bà cũng không muốn uống, thì nghe thấy Thẩm Dĩnh nói: "Một cốc Smoked Cinnamon, có đường."
Khưu Tư Nghiên hơi khựng lại. Bà thường ngày uống Geisha, uống Lam Sơn, nhưng thật ra không ai biết bà không hề thích hương vị cà phê, chỉ cảm thấy chua và đắng. Nhưng mùi vị của Smoked Cinnamon vừa ngọt vừa thơm, hoàn toàn triệt tiêu vị chua của cà phê, bà thầm yêu thích, lại không dám nói với người khác.
Khưu Tư Nghiên há miệng, đang muốn từ chối, Thẩm Dĩnh quay đầu lại cười với bà: "Đây tuyệt đối là Smoked Cinnamon uống ngon nhất trên khắp thành phố A."
Khưu Tư Nghiên im lặng ngồi xuống. Sau một hồi, bà mới rất phức tạp nói: "Đây là nó nói với cô?"
Thẩm Dĩnh nhướng mày.
Sở thích nhỏ này của Khưu Tư Nghiên chẳng có gì hay ho, căn bản không hề nói với chồng và hai đứa con. Kiếp trước, cũng là cô tận lực lấy lòng mới biết. Mà kiếp này...
Thẩm Dĩnh than thở, đúng rồi, Cung Trĩ của cô vừa săn sóc vừa am hiểu ý người, làm sao sẽ giống con nhỏ ngu xuẩn của kiếp trước kia, không hề phát hiện thứ gì kia chứ?
Thẩm Dĩnh cong môi, không có chối cũng không thừa nhận.
Điều này làm cho Khưu Tư Nghiên cảm thấy nản lỏng, chỉ cảm thấy con gái hướng ra bên ngoài, cái gì cũng nói cho người ta. Bà im lặng một lúc, lúc này mới tìm về trạng thái của mình. Bà lấy ra một tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị xong.
"Đây là 5 triệu, phiền cô rời xa con tôi."
Thẩm Dĩnh không nhận, hai tay cô nắm lấy nhau, nhìn Khưu Tư Nghiên, cười: "Có em ấy, sao mà chỉ có mỗi năm triệu kia chứ?"
Khưu Tư Nghiên: "..."
Con tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này!!
Mà cách hai người không xa, Cung Trĩ đang xoa đầu của mình, nàng cảm thấy một cơn nhức đầu quen thuộc. Mà thanh âm trong đầu đang vang lên: [Ký chủ, trị số hắc hóa kìa! Trị số hắc hóa kìa! Lại tăng lên kìa!!]
Cung Trĩ: [...]
Không sai, hệ thống biến mất đã lâu lại trở về.
Mà lần này, nó còn mang đến một cái tin tức làm Cung Trĩ nghẹn lòng: [Bây giờ bao nhiêu?]
[9, 98 rồi! Hic hic, ký chủ rốt cuộc cô làm cái gì? Tại sao cao như vậy hả, tôi chỉ đi hai tháng mà thôi.]
Không sai, Cung Trĩ đỡ đầu, ánh mắt của nàng nhìn Thẩm Dĩnh cách đó, Thẩm Dĩnh, nặng nề suy nghĩ. Nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh nhảy cao như vậy.
Danh Sách Chương: