Dĩ Trân thân ở trong hắc ám đột nhiên va phải vào một vòng tay rộng lớn, trên thân người kia cũng một thân nóng hổi, hơi thở nam tính mạnh mẽ phả ra từ trong hô hấp của hắn , nàng giật nảy mình, vang lên tiếng thét chói tai muốn đẩy người kia ra, nhưng người kia đã nắm chặt cánh tay của nàng, không để nàng chạy thoát."
Hét cái gì? Không hiểu quy củ?" Một giọng nam trầm ấm từ bên tai nàng vang lên, bên trong tiếng nói trầm thấp có hơi khàn khàn, bên trong khắc chế mang theo chút dụ hoặc.
Dĩ Trân bịt tai lại, nàng xấu hổ khi phát hiện ra rằng khi nghe được âm thanh như vậy, bên trong cơ thể nàng càng thêm trống rỗng, ngứa ngáy hơn, thân thể như không bị khống chế muốn gần nam nhân hơn, hấp thu mùi hương, hơi thở từ trên người hắn.
Giờ phút này Sở Văn Tuyên đã tháo xuống cái hắc sa trên mặt, lộ ra dung mạo tuấn tú, môi mỏng mím chặt, có chút không vui, bên trong cặp mắt đào hoa đang nhắm lại là con ngươi màu xanh mực đang khắc chế bể dục cuồn cuộn.
Hắn nhìn vào dáng hình xinh xắn nhỏ nhắn đang nằm trong ngực mình, mặc dù bị bịt mắt nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt ngọc ngà, môi anh đào liền biết nàng là một mỹ nhân, hắn ngửi thấy thoang thoảng hương hoa hồng từ người nàng. Cho tới bây giờ, người vẫn cho rằng son phấn hương hoa là mị tục như hắn, tại giây phút này lại cảm thấy mùi thơm này quá câu người, như muốn dụ dỗ người khác đến âu yếm." Ngươi sợ sao?" Hắn cảm nhận được nữ hài nhi trong ngực đang run rẩy." Ta ..... Ưm......" Dĩ Trân nguyên bản chỉ muốn mở miệng nói chuyện nhưng khi vừa hé môi lại khống chế không được rên rỉ một tiếng. Thanh âm kia uyển chuyển vũ mị, lại run rẩy mỏng manh, nàng cũng không thể tin được mình vừa phát ra một âm thanh như thế.
Cơ thể nàng lúc này càng run rẩy dữ dội hơn, cảm giác trong cơ thể có một cỗ nhiệt độ kỳ dị xông thẳng xuống nơi không thể nói thành lời kia, thậm chí nàng có thể cảm nhận được một dòng dịch ẩm ướt kỳ dị từ hai chân tuôn ra, nàng ngây thơ vô thức kẹp chặt hai chân lại, nhẹ nhàng cọ lấy giữa hai chân." A......" Lại một tiếng rên rỉ xinh đẹp nữa vang lên, Dĩ Trân xấu hổ đến mức cánh tay run rẩy vươn ra, muốn che miệng không cho mình phát ra âm thanh, nhưng khi che miệng không phát ra được âm thanh nào nữa , cơn ngứa ngáy trong cơ thể lại càng thêm khó nhịn, nàng lại lo lắng thở gấp.
Sở Văn Tuyên nhìn những ngón tay mảnh khảnh che lại đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân, hình ảnh này tất nhiên rất có lực trùng kích, đáy mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng nhưng trong lòng lại có chút nghi vấn.
Sao nàng lại ngây thơ như thế? Chẳng lẽ cũng dùng xuân dược? Cũng phải, thanh lâu nữ tử chắc hẳn sẽ rất quen thuộc dùng những thủ đoạn này để câu dẫn nam nhân.
Trong lòng Sở Văn Tuyên có chút thoáng qua phiền chán và khinh thường, nhưng những tiếng thở gấp lại công phá còn chút lại lý trí cùng khắc chế của hắn, hắn một tay ôm mỹ nhân vác lên vai phóng thẳng tới giường." A!" Dĩ Trân bị ném xuống giường, trên giường được đệm mềm mại chăn nệm nên cũng không thấy đau đớn, nhưng nàng đã không còn sức lực để vùng vẫy nữa.
Sở Văn Tuyên trước nay chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người thiếu kiên nhẫn đến vậy, nhưng bây giờ hắn lại một tay vén lên váy áo của nàng, tay kia cầm cái quần lót màu trắng kéo xuống, làm lộ ra da thịt trắng lóa như tuyết, đánh thẳng vào mắt và dây thần kinh của hắn.Đôi chân thon thả trắng nõn kia run rẩy, giữa hai chân là động thần tiên khiến bao nam nhân khao khát.
Lúc này hoa huyệt vẫn đang khép chặt, hai cánh môi âm hộ đang bảo vệ đường đi vào sâu bên trong nhụy hoa hoa huyệt và âm đế, chỉ có thể nhìn thấy khe thịt nhỏ hồng hào, xung quanh bốn phía trắng noãn trơn bóng, không có lấy một sợi lông, không ngờ nàng lại là bạch hổ, đúng là vưu vật nhân gian hiếm có.
Dĩ Trân bị động tác vội vàng của hắn doạ sợ, ý thức được hắn đang lột quần áo của mình giống như một tên lưu manh, và còn đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của nàng, nàng đã sợ hãi đến không dám nói lời nào.
Chỗ đó là nơi bí ẩn và mềm mại nhất của nữ nhi gia, chưa từng bị nam nhân nào nhìn qua, nhưng không giống như chủ nhân của nó đang xấu hổ, nó dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam nhân đang nhìn chằm chằm mình, hoa huyệt giống như cảm ứng được sự kinh diễm và yêu thích từ trong đôi mắt hắn, chính nó tự mở ra một chút miệng mình, phun ra một chút nước sáng lóng lánh, dâm thủy dính vào âm thần hồng hào non mềm, trơn trượt, như đang ngượng ngùng chào hỏi nam nhân, dâm đãng như vậy khiến cho nam nhân nặng nề thở mạnh một tiếng.
Hắn vốn sinh ra đã cao quý, cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân đứng xếp hàng để hắn lựa chọn, nhưng trước mắt hoạt sắc sinh hương mỹ nhân huyệt lại làm ánh mắt hắn trở nên nóng rực, dục vọng chưa bao giờ có cuồn cuộn phun trào.
Hắn có thể cảm giác được, đây ngoại trừ có dược vật thúc đẩy, nguồn gốc còn ở từ sâu trong tâm nam nhân đối với nữ nhân cực hạn khát vọng." Thật đẹp......" Sở Văn Tuyên cảm thán từ sâu trong đáy lòng, bàn tay lớn sờ lên mỹ nhân kiều huyệt, bàn tay kia bởi vì lâu dài tập võ luyện kiếm mà xuất hiện những vết chai thô ráp, hắn vuốt ve, đầu ngón tay nhấn lấy cái khe nhỏ, nhẹ nhàng sờ, hoa huyệt càng ngày càng run rẩy phun ra càng nhiều dâm thủy, trông rất tội nghiệp, muốn được người khác yêu thương." A...... không muốn......" Dĩ Trân cảm giác được động tác làm càn của hắn, giãy dụa kịch liệt, nàng xấu hổ khi nơi tư mật bị một tên nam nhân xa lạ đùa bỡn kiểu này, nhưng dưới sự tra tấn của dược vật, nàng lại cảm thấy bị đụng chạm như vậy lại có một loại thoải mái khó nói. Phảng phất như thuốc giải, có thể hóa giải được khô nóng trong người nàng.
Nàng vốn được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, chưa trải đời tiểu nương tử không hiểu rõ cơ thể mình mẫn cảm biến hóa, đối với cảm giác này xấu hổ giận dữ muốn chết.
Danh Sách Chương: