• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thời Uyển bây giờ hiện diện ở đây hình như cũng không ảnh hưởng đến cuộc chiến của hai người họ. Nàng nghĩ tới, khi nãy âm thầm trốn sau tảng đá có phải hơi vô nghĩa không? Nhưng khoan, đây không phải trọng tâm. Họ đánh nhau rồi, nàng làm sao đây?

Mắt thấy hai người kia ở trên cao đã hòa vào sương bụi, linh lực che mờ dần khuất đi nhân ảnh, chỉ còn tiếng va chạm thoát ra kéo theo những tia xanh, đỏ chói mắt. Phong Thời Uyển không ngừng quan sát diễn biến, bất quá nàng không động thủ bởi vì chính nàng biết rõ bản thân không đủ khả năng chi phối hai người.

Không bao lâu, bụi mù giăng trắng một khoảng trời này, cùng lúc ở một bên khác bắn lên tia pháo sáng xanh mướt như làn lưu thủy, tung nổ như sóng nước giữa thiên không. Vân Phong Thuấn Trì nhanh như tia chớp túm lấy eo Phong Thời Uyển, bay lên không trung rồi biến mất khỏi Vân Thủy Thác. Mà Dương Diễn từ trong bụi mù rơi xuống đất ở tư thế đứng thẳng lưng, kiếm khí được cầm tùy ý cạnh hông. Song nhãn dịu đi tia huyết sắc, nhìn về nơi xa chân trời rồi thi pháp dịch chuyển tức thời trong tích tắc.

- "Phong Thời Uyển và Thiên Nguyệt... Bản vương quyết tra đến cùng."

Lời lẩm bẩm trong miệng Dương Diễn tan vào thinh không, biến mất cùng bản thể nam nhân.

____________________

Trên Nhất Đảo Kỳ Cung - tòa lâu đài giữa biển thuộc sở hữu của Nam Cung Môn Phái.

- "Không biết đã bao nhiêu năm rồi, thì ra vẫn còn có người chinh phục được Bát Nhã cảnh giới."

Vô số ánh mắt của con người trong thiên hạ đang nhìn về tia sáng lạ thường nổ giữa trời cao kia. Hướng Thiên Sơn cao nhất trời mây lần nữa chiếm trọn sự chú ý của người phàm. Đông Phương Nhĩ Nguyện vừa mới cảm thán, Mộng Diệp Liên cũng phỏng theo mà nói:

- "Là người của Vân Phong Môn đột phá cảnh giới à? Ngoại trừ tiên tôn, bọn họ đều là người trẻ tuổi mà."

Không biết tại sao hôm nay nhân sĩ giang hồ có tiếng khắp thiên hạ lần nữa tụ tập ở Nam Cung Môn Phái. Sắc mặt của những vị cầm quyền này đều phức tạp khôn cùng. Bắc Đường Tu Vĩnh cau có nói:

- "Thế mới đáng quan ngại. Theo ta thấy, chúng ta mà chờ thời cơ nữa thì chẳng khác gì chờ Vân Phong Môn càng lớn mạnh, chả mấy có khi họ thâu tóm cả lũ chúng ta."

- "Không chờ thì còn biết làm gì? Tứ vị đại lão, mọi người tiến vào Bát Nhã bao nhiêu năm rồi, sao không thấy đột phá cảnh giới vậy?"

Mộng Diệp Liên vừa dứt lời, có bốn cặp mắt liếc qua bà sắc như dao găm bén nhọn. Lúc này bà cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, chọc đúng vảy ngược của bọn họ rồi. Bốn vị trưởng môn của Thượng Tứ Môn sớm đã đi đến đỉnh cấp trong Thất Đại Cảnh, nhưng khó hiểu chính là dù họ có tu luyện bao nhiêu năm nữa, pháp lực vẫn thăng hạng nhưng không thể trở thành bán tiên. Nửa bước vào Bát Nhã cũng chưa thể. Người ngoài không biết, chính Bát Nhã chỉ có một cửa vào, họ đều đã thất bại. Lối vào đã khép, thiên thu không qua ải.

Thượng Lâm trưởng phái - Lâm Phong trước giờ điềm đạm, hôm nay góp vài lời hòa giải:

- "Tứ vị trưởng môn công pháp vô biên, không tiến vào một cảnh giới nhất định chính là vô biên."

Nam Cung Sử Định biết Lâm Phong chẳng có ý khen ngợi gì đâu, nhưng đang trong thời gian hợp tác với nhau nên cũng không tiện làm khó. Hơn nữa bây giờ việc kết giao phe phái là bước đi lớn trong kế hoạch của lão. Nghĩ vậy, chính lão lại bật cười:

- "Không có gì to tát. Bản môn sớm đã không còn để ý cảnh giới gì đó nữa rồi. Các vị, mọi người tập trung nhận xét hiện tượng hôm nay đi thì hơn."

- "Xin cáo lỗi với chư vị đồng đạo tại đây. Tây mỗ vừa nghe đồ đệ truyền tin nói trong Môn xảy ra sự cố. Mỗ xin phép trở về giải quyết gia sự, đành cáo từ trước vậy."

Tây Bình Gia Bách trưởng lão chắp lễ chào một cái có lệ rồi quay lưng bỏ đi. Chẳng biết trong Tây Môn Môn Phái có sự việc thật không nhưng lão trưởng môn đã dẫn theo đại đồ đệ rời khỏi Nhất Đảo Kỳ Cung mà chưa để ai kịp hỏi han. Bất quá, những người trên đảo lại không có chút thắc mắc nào, họ dửng dưng như đã quá quen thuộc với sự vắng mặt của Tây Môn Môn Phái.

Nam Cung Sử Định an tọa trên bảo đôn của mình, vuốt vuốt cằm làm nét, từ tốn khai khẩu:

- "Các vị có ý kiến gì không?"

Nam Cung Sử Định hỏi một câu chung chung nhưng mọi người đều hiểu lão muốn nhắc chuyện gì. Thượng Hải trưởng phái Quan Hải Liêm trước nay một lòng ủng hộ Nam Cung Môn Phái, hắn hưởng ứng:

- "Thượng Hải Phái nghe theo sự sắp xếp của Nam Cung Môn Phái."

- "Ngạch Tâm Phái cũng toàn ý nghe theo." - Tâm Khắc trưởng phái nói theo.

Nam Cung Sử Định một mặt cười giả tạo, hòa khí đong đầy trong ánh mắt, khiêm nhường nói:

- "Nam Cung Môn Phái sao có thể tự ý định đoạt đại sự được? Vẫn là để chư vị đồng đạo cùng lên ý kiến thì hơn."

Đông Phương Nhĩ Nguyện lạnh lùng nói thẳng: "Thiên hạ đại hội sắp diễn ra không phải sao? Tại hạ cho rằng các vị nên chuẩn bị thành ý thành thật một chút thì mới mời được Vân Phong Môn xuất sơn đấy."

Chính lão trưởng môn tiếp tục khai ngôn: "Tâm ý của các vị đây chúng ta ai cũng hiểu rõ, cần gì làm bộ làm tịch mượn miệng người nói thay lòng mình? Thân là người tu đạo, thẳng thắn mới có nghĩa khí."

- "Đông Phương huynh đệ hiếm khi chịu nói nhiều như vậy, ai ngờ toàn lời chê bai chúng ta. Rốt cuộc huynh phe ai thế?"

Bắc Đường Tu Vĩnh nhăn nhỏ hỏi, kèm theo cái chống nạnh trông rất ra dáng một thiếu niên nghịch ngợm. Đông Phương Nhĩ Nguyện lại ôn nhu cười với lão, khẩu khí dịu dàng cất lên:

- "Phe ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK