Thời gian rảnh rỗi tưởng dài nhưng rồi cũng chớp mắt qua mau, Ngọc Thiên Minh cắm chốt trong căn cứ ba tuần liên tục, cuối cùng đã chờ được đội thám hiểm từ bên ngoài trở về.
Khi nhận được thông báo từ Trần Thành Vinh, cậu đã ngay lập tức đi đến khu cách ly của trạm nghiên cứu. Lúc này thời gian thực hiện cách ly của đoàn thám hiểm đã kết thúc, từng nhóm người với bộ dáng bụi bặm vì những ngày tháng bươn trải bên ngoài tiến vào nội khu căn cứ. Ai cũng mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi, chẳng mấy người chú ý đến cậu.
Ngọc Thiên Minh đứng tại một góc một lối rẽ lẳng lặng chờ đợi, nhưng cho đến khi dòng người đã vãn bớt rất nhiều, vẫn chưa thấy người mà mình muốn gặp.
"Chờ Sở Vân Chính sao? Anh ta đến khu nghiên cứu rồi." Có tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Cậu quay đầu nhìn, thì ra là Liễu Hạ An.
Cậu cất tiếng chào hỏi cô, đơn giản là một lẽ xã giao thông thường. Bởi vì xung quanh vẫn còn có người, không tiện cho việc nói về vấn đề nghiên cứu, hai người chỉ bâng quơ vài lời linh tinh.
Nhưng đứng được một hồi, lại bắt gặp một kẻ không mấy muốn gặp.
"Em họ, em vẫn an toàn sao?" Người tới là Ngọc Nhu Nhi.
Một câu "em họ" lọt vào tai Ngọc Thiên Minh cũng phải khiến cậu nổi hết da gà. Lần gặp lại này, người trước mắt cũng không có mấy phần khác biệt, vẫn là dáng người nhỏ bé, gương mặt xinh xắn đơn thuần cùng giọng nói êm ái dịu dàng.
Nếu là trước kia, có lẽ cậu sẽ lầm tưởng những lời mà Ngọc Nhu Nhi nói ra là lời quan tâm lo lắng thật sự, nhưng giờ chắc chắn không thể.
"Nếu không thì sao?" Cậu hỏi ngược lại ả ta:"Chị họ đang nghĩ tôi đã bị tang thi ngoài kia ăn thịt à?"
"Không... Không có." Ả bối rối phủ nhận, chớp chớp đôi mắt hoa đào lay động lòng người, tuyến lệ được điều khiển một cách điêu luyện, chẳng mấy chốc đã ầng ậng nước như sắp khóc:"Chỉ là không thấy em trong đoàn trở về, chưa biết về thông tin của em, chị rất lo lắng. Dù sao đây cũng là lần đầu em ra ngoài căn cứ.."
"Vậy nên là chị cho rằng kẻ yếu kém như tôi không nên cố chấp đòi ra ngoài đó làm mồi cho tang thi?" Ngọc Thiên Minh không mềm lòng, trực tiếp vạch ra ranh rới quan hệ:"Chị họ, cho dù gọi một tiếng chị, nhưng tôi vẫn lớn hơn chị 8 tuổi, không phải trẻ con đâu. Tôi biết thế nào là nguy hiểm cho bản thân."
Ánh mắt cậu không hề che giấu ác ý, nói xong liền lập tức cùng Liễu Hạ An rời đi.
Sau lưng bọn họ, biểu cảm đơn thuần của Ngọc Nhu Nhi dần thu liễm lại, trở về đúng với bản chất của mình. Ả lầm bầm trong khoang miệng với thứ thanh âm khó chịu:"Tưởng nó sẽ bị Sở Vân Chính bắn chết chứ."
Kế hoạch của ả vạch ra đã rất hoàn hảo, còn cố tình tính toán làm sao để ngay khi Ngọc Thiên Minh xuyên tới sẽ bị Sở Vân Chính tự tay kết liễu. Ả đã phải diễn cái dáng vẻ thân thiện tởm lởm chỉ để kết thân với Ngọc Thiên Minh, rồi tìm mọi cách tham gia vào đoàn thám hiểm. Dày công bỏ sức như vậy, cốt cũng chỉ là muốn triệt tiêu kẻ ngáng đường kia ngay từ lúc xuất hiện.
Nhưng tính toán kỹ lưỡng thế nào, Ngọc Nhu Nhi vẫn không hiểu vì sao Ngọc Thiên Minh đến giờ vẫn còn có thể đứng trước mặt mình nói mấy lời kênh kiệu như vừa rồi. Ả đã theo dõi rất sát sao, biết rằng Sở Vân Chính chưa bao giờ nương tay với người bị biến thành tang thi, đáng ra khi tận mắt thấy Ngọc Thiên Minh bị cắn, hắn phải hành động dứt khoát hơn mới phải. Chẳng lẽ cái thứ dây tơ hồng chết tiệt kia lại có thể ngăn hắn làm vậy?
[Nè, tơ hồng kia, thần kỳ đến vậy hay sao?] Ả kìm không nổi sự tò mò, âm thầm hỏi linh hồn bên trong cơ thể:[Nếu tốt như thế, ta có thể cướp lấy nó không?]
Dùng tơ hồng kết nối, trói buộc ngươi không bao giờ rời khỏi ta.
Ấy vậy mà đáp án của ác linh lại không triển vọng như ả nghĩ:[Chỉ là thứ đồ vô dụng.]
Ngọc Nhu Nhi nheo mắt suy tính, xong lại hỏi tiếp:[Nếu vô dụng đến thế, tại sao đám thần tiên kia phải cố công bảo vệ chứ? Chẳng phải chỉ là sợi chỉ sao, đứt cũng được mà.]
Ác linh lần này không đáp trả ả luôn, giống như là đã bị nói trúng tim đen, một lúc sau mới chầm chậm cất tiếng, nhưng lại là một câu nghi vấn:[Tại sao ấy à...]
Chính ác linh cũng không biết. Trước kia nó cũng phải ra sức bảo vệ những sợi tơ hồng nối nhân duyên của loài người. Không cần biết lý do, việc đó là sứ mệnh mà nó phải làm khi còn là "Thần".
Nhưng giờ nó là một ác linh, mục đích tồn tại chính là phá hủy những mối tơ duyên kia. Mục đích là gì nó cũng không nhớ được nữa, giống như trước kia bảo vệ là sứ mệnh, thì việc bây giờ cũng là sứ mệnh.
Ngọc Nhu Nhi không nghe được đáp án mong muốn từ ác linh, ả cũng chẳng cố gắng truy cứu thêm, yên lặng rời khỏi hành lang giờ đã vắng bóng người.
Gót giày của ả chạm xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh lộp cộp vang vọng, khiến ả không hề nhận ra tại góc tường mà ả vừa đứng bước ra một thân ảnh.
Sở Vân Chính lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Ngọc Nhu Nhi, đáy lòng lạnh toát, ánh mắt ẩn chứa một mối nghi ngờ cực lớn. Lúc nãy, hẳn là đôi tai của hắn không có nghe nhầm. Mặc dù Ngọc Nhu Nhi chỉ nói một lần, nhưng hắn nghe rất rõ.
Tại sao người con gái kia lại nghĩ hắn sẽ bắn Ngọc Thiên Minh?
Bởi vì trước khi trở về căn cứ, khi không gặp được Ngọc Thiên Minh, hắn đã thấy ả liên tục hỏi thăm về cậu, bộ dáng cực kỳ lo lắng. Thế nhưng bây giờ, sự lo lắng mà hắn nhìn thấy lẽ nào thực ra chỉ là một vở kịch được diễn vô cùng tận tâm?
Chắc hẳn là vậy.
Tuy hắn không biết trong đầu Ngọc Nhu Nhi có mưu đồ gì, nhưng dường như trong đầu ả đang có một kế hoạch nhắm vào Ngọc Thiên Minh. Ả muốn cậu chết, thậm chí chết bằng cái cách không thể thảm thương hơn.
Sở Vân Chính âm thầm ghi nhớ những điều mắt thấy tai nghe, bước chân khẽ khàng quay trở lại khu nghiên cứu.
Bước vào phòng chờ, hắn chợt nhận ra bên trong đã có người đợi sẵn.
Chàng trai khi thấy cửa mở ra liền ngẩng đầu nhìn, bắt gặp dáng vẻ của ai kia không khỏi bối rối. Rõ ràng không phải lần đầu đối mặt, thế mà tự dưng lại thấy xấu hổ.
Hắn cũng sững người mấy giây khi nhìn thấy Ngọc Thiên Minh, nhưng khác với cậu, da mặt hắn dày hơn rất nhiều, có thể bình tĩnh lên tiếng chào hỏi:"Lâu rồi không gặp, cậu dạo này sao rồi?"
"Cũng không biết nên nói thế nào nữa." Cậu khẽ cười, trưng ra vẻ mặt khó xử.
Trần Thành Vinh đúng lúc này đi ra từ phòng lab, trông thấy hắn liền lập tức đem toàn bộ thông tin theo dõi cơ thể của Ngọc Thiên Minh trình cho hắn xem, đồng thời giải thích tường tận từng vấn đề.
Sở Vân Chính sau khi hiểu hết thông tin, đôi mày khẽ cau lại. Hắn là người biết suy nghĩ, cũng không phải quá mức đặt hi vọng vào chuyện căn cứ này có thể phát minh ra vacine. Đã ba tuần theo dõi mà không nhận được bất cứ kết quả nào khả quan từ việc kiểm tra cơ thể Ngọc Thiên Minh, thì điều đó đã chứng minh cơ thể cậu không có kháng thể của virus.
Hắn nghĩ cậu là một trường hợp đặc biệt mà virus không thể kiểm soát được phần não bộ thôi.
"Nếu không có gì tiến triển thì tốt nhất hãy dừng việc nghiên cứu cơ thể cậu ấy lại." Cuối cùng Sở Vân Chính đã đưa ra quyết định như vậy cho Trần Thành Vinh.
Thiếu niên không nhiều lời, lập tức quay trở lại phòng lab để báo cáo cho nghiên cứu trưởng.
Ngọc Thiên Minh không khỏi tò mò trước lời quyết định đột ngột ấy của hắn:"Anh tại sao lại làm thế?"
"Bởi vì..." Hắn muốn nói lý do, thì thấy nghiên cứu trưởng bước ra khỏi phòng lab với vẻ mặt vô cùng thắc mắc. Lời dự định ban đầu chớp mắt thay đổi, hắn lựa chọn một lý do khác:"Bởi vì việc sử dụng cậu trong nghiên cứu không đem lại kết quả, hơn nữa thân phận cậu có phần nhạy cảm, không phù hợp."
Nghiên cứu trưởng nghe thấy lời ấy, gương mặt ban đầu hơi giận nay lại dịu hơn hẳn. Ông biết Ngọc Thiên Minh là con trai trạm trưởng, Ngọc Kính Lâm nổi tiếng cực kỳ thương con, động vào con trai vị ấy không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu như kết quả bất thành cũng đừng nên cố đấm ăn xôi.
Ông nghĩ thông suốt, cuối cùng không níu kéo vấn đề nghiên cứu Ngọc Thiên Minh nữa, song cũng không khỏi thắc mắc:"Thế giờ nó thành tang thi rồi, chúng bây định xử lý thế nào đây? Không thể để chạy nhông nhông trong căn cứ được. Mấy tuần qua là hơi dễ dãi rồi đấy."
"Cháu sẽ tự thân giám sát cậu ấy, nghiên cứu trưởng đừng lo lắng. Bác cứ tập trung phát triển vật tư y tế như trước là được ạ." Sở Vân Chính rất khéo lựa lời, qua lại mấy câu đã lừa được nghiên cứu trưởng về lại phòng lab.
Giờ phòng chờ chỉ còn hai người, bây giờ Ngọc Thiên Minh mới lại lên tiếng:"Anh nói dối cũng trơn miệng thật."
"Cậu nhận ra à?" Sở Vân Chính có chút ngạc nhiên, song gương mặt bất biến không thay đổi.
Cậu khẽ "Ừm" một tiếng thừa nhận. Thực ra cậu rất quen với việc Sở Vân Chính nói dối, lần một lần hai cậu còn bị lừa, chứ đến bây giờ, cậu đã quá hiểu con người của hắn rồi.
Ngọc Thiên Minh không có ngần ngại hỏi thẳng:"Lý do thực sự là gì thế?"
Hắn trầm lặng suy nghĩ, lựa chọn giữa vô vàn những từ ngữ, tự dưng lại nói ra một lý do vô cùng kỳ lạ:"Nếu như là vì tôi không muốn cậu chịu khổ, cậu có tin không?"
Chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao trong đầu mình lại nảy ra ý nghĩ này, nhưng đây lại là lời thật lòng.
"Em tin anh." Hắn cứ nghĩ Ngọc Thiên Minh sẽ phản ứng lại bằng thái độ khó hiểu, nhưng trái ngược cậu chỉ mỉm cười đáp trả. Ánh mắt cậu trong veo, thậm chí còn nhấn mạnh hơn:"Tin anh vô điều kiện."
Trong khoảnh khắc ấy, Sở Vân Chính cảm thấy giật mình. Hắn không biết miêu tả xúc cảm lúc này như thế nào, có cái gì nhen nhóm trong lòng hắn. Rất quen nhưng cũng thật lạ.
Ngọc Thiên Minh giống như một mồi lửa, âm thầm đốt lên một loại cảm xúc mà hắn ngỡ như đã trải qua, nhưng thực tế là chưa từng.
Hắn không định nghĩa được thứ cảm xúc rộn rạo đang chạy trong người này.
Cho đến khi Trần Thành Vinh một lần nữa bước ra từ phòng lab phá tan không gian chỉ có hai người này, hắn mới có thể ngừng việc suy nghĩ.
"Anh Chính, thông tin cần chú ý về thân thể của anh Minh đã được em gửi đến đồng hồ cho anh rồi. Trong quá trình giám sát nếu có xảy ra bất thường hãy chú ý để thông báo lại cho nghiên cứu trưởng." Cậu thiếu niên nghiêm túc căn dặn những điều cần làm khi ở cùng một tang thi.
Ngọc Thiên Minh thấy Trần Thành Vinh nghiêm túc đến thế, chẳng khỏi bật cười:"Anh ấy vừa nãy chỉ muốn làm nguôi cơn giận của nghiên cứu trưởng thôi. Chuyện giám sát chỉ là..."
"Là thật." Cậu chưa nói hết, Sở Vân Chính đã chen ngang. Lời tiếp theo của hắn chắc như đinh đóng cột:"Tuy lý do chỉ là ngụy biện, nhưng từ hôm nay cậu cần ở trong phạm vi mà tôi có thể quan sát."
Ánh mắt cậu khẽ dao động, sự chú ý dồn hết vào người hắn. Cậu muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, đành thu vào trong lòng giữ kín. Đối mặt với những lời Sở Vân Chính vừa nói, ngoan ngoãn đáp một câu:"Tất cả đều nghe theo anh."
Cứ như thế, hai người họ kiếm một cái lý do sứt sẹo để nói với gia đình Ngọc Thiên Minh. Bố mẹ cậu không hề có ý kiến gì, chỉ riêng Ngọc Đình Phong một mực phản đối.
Chỉ là nó có cố chấp như thế nào, vẫn không qua được ý định của Sở Vân Chính.
Đứa nhỏ dù đã lớn, dẫu vậy cũng chẳng thắng được miệng lưỡi hồ ly.
Danh Sách Chương: