Cậu Quốc dìu Mai và đi cùng cô Cẩm Nghi vào nhà, mấy đứa người hầu cứ trố mắt ra nhìn, mới sáng sớm cậu mợ còn tình tứ dắt díu nhau đi thể dục thể thao mà lúc về đã vội mang theo cô nào đi cùng rồi.
Cậu Quốc đưa thằng Hào cất xe đi hộ, rồi dắt Mai vào nhà.
Cô Cẩm Nghi trông thấy cảnh đó, cô ta híp mắt nhìn rồi chợt tinh ranh trêu chọc:
- Hai vợ chồng tình cảm ghê cơ, em nhìn mà ghen tị đấy.
- Nào có đâu, tại chân tôi bị đau nên cậu ấy mới phải dìu thôi, cô Cẩm Nghi vào bên trong đây.
Cái Hoa tay chân nhanh nhẹn không cần mợ phải sai, nó mang ra nào mứt gừng, mứt mơ, mứt sấu... hôm nọ cậu mợ mua từ Hà Nội về. Lại đem thứ trà hoa cúc "thượng hạng" mà mất cả tháng Mai mới mò mẫm làm ra được đi pha với nước nóng thơm nức cả mũi.
Cậu Quốc về đến nhà thì có người báo tin khách đến đợi trong thư phòng để bàn công việc. Trước khi đi cậu chỉ kịp dặn dò Mai hai câu:
- Lúc nào Mai muốn đi đâu thì gọi Hoa nó dìu đi nhé, chân em đang đau đừng tự đi một mình.
Cậu lại quay sang cô Cẩm Nghi lúc này đã ngồi xuống chiếc ghế được trải thảm lót ấm áp:
- Cứ tự nhiên nhé Nghi, anh có việc một chút đã.
- Ôi dào, anh còn phải khách sáo với em à.
Cậu chỉ cười cười rồi đi đến thư phòng bàn công việc.
Cô Cẩm Nghi cùng với Mai mỗi người ngồi một bên trên chiếc bàn tròn. Cô ta cầm vào tách trà bằng hai ngón tay, nhẹ nhấp đôi môi được thoa son đỏ mọng, cái phong thái toát ra từ cô Nghi thật nền nếp, từng cử chỉ như cố ý thể hiện cô ta là một tiểu thư nhà giàu sang trọng quý phái vậy.
Mai đối diện với cô Cẩm Nghi thì thấy ngại, từ lúc cưới cậu đến giờ, Mai chưa bao giờ phải gặp riêng bất kì người họ hàng nào nhà cậu cả, có lẽ hôm nay là lần đầu và Mai phải tập quen dần với điều đó.
Cô Nghi đưa mắt quan sát khắp nhà rồi nhìn Mai nói:
- Căn nhà này vẫn y như ngày xưa, năm ngoái tôi còn đến đây chơi vài tuần rồi mới về đấy, hồi trước tôi có trồng khóm hoa thuỷ tiên ngoài kia kìa chị. Hôm nay đến thì chẳng thấy đâu, anh Quốc vẫn không biết chăm sóc cây cối gì cả, chỉ tham công tiếc việc thôi.
Mai nghe cô ấy nói nhẹ nhàng câu trách cứ thì chợt giật mình, Mai cứ tưởng năm trước cậu hãy còn bên Tây, hoá ra đã về rồi, còn ở đây với cô Cẩm Nghi nữa. Chỉ một câu nói vô tư của cô ta thôi mà làm lòng Mai buồn như bát cơm thiu thế này. Mai cũng chỉ biết cười ngại ngùng rồi nói:
- Thế hả cô?
- Lúc mới đến tôi thấy nhiều hoa hồng các loại lắm, là chị trồng đúng không? Anh Quốc thì chắc chắn là không biết làm mấy công việc vườn tược rồi, chị khéo tay quá.
- Vâng, tôi chỉ mua giống ở ngoài chợ rồi về chăm bón thôi, cũng không phải khéo hay gì đâu.
- Chị đừng ngại, cứ coi tôi như em gái mà nói chuyện đi, khéo về sau lại thành người trong gia đình ấy.
Mai nghe cô ấy nói xong câu đó thì không hiểu:
- Người trong gia đình?
- À không, ý tôi là thân thiết như người trong gia đình ấy, chị đừng hiểu nhầm mà khổ thân tôi.
Cô Cẩm Nghi nói xong thì đáy mắt ánh lên nụ cười giễu nhại, cô ta coi thường người phụ nữ đang ngồi trước mặt đây, ngu ngốc và nhút nhát thế này, nào có xứng đáng với một người như anh Quốc.
Người đàn ông tài giỏi và đã kinh qua nhiều sóng gió ở đời, anh ấy cần một người phụ nữ ngang hàng xứng lứa, "giỏi việc nước, đảm việc nhà" chứ không cần kẻ chân lấm tay bùn ngày ngày chỉ biết chơi với hoa cỏ như thế này.
Nhưng cô ta là kẻ biết thời thế, sự khinh miệt chỉ kéo dài vài tích tắc, nụ cười giả lả nhưng thân thiện lại nở trên đôi môi đỏ tươi. Cô Cẩm Nghi kéo tay Mai lại, nắm lấy như thân thiết lắm:
- Em cũng thích trồng cây, mà mấy năm nay mải học bên Pháp, đâm ra lại chẳng có thời gian, em cũng muốn đi theo chị học hỏi, chị đồng ý dạy em nhé.
- Tôi nào dám, nếu cô muốn thì tôi sẵn sàng giúp sức.
Hai chị em ngồi một lúc rồi cùng kéo nhau ra sân, trong sân trồng giãn cách từng bụi hồng nở tung lên mấy bông đỏ với trắng toả hương thơm lừng.
Thật ra cậu sống thế nào thì chỉ cần hỏi bà vú ở đây lâu năm là biết, từ lúc cô Mai về làm vợ cậu, cuộc sống của cậu lên hương hẳn, lúc nào khắp nhà cũng chìm đắm trong hương hoa man mát và dễ chịu.
- Chị Mai ơi chị không trồng cây "Ngọc Bích" hả?
- Đó là cây gì thế? Tôi chưa nghe tên bao giờ.
- À em quên mất, hình như ở đây không có cái giống đấy, chị Cẩm Anh nhà em phải đem từ nước ngoài về, hôm nào quay lại em bảo người chiết ra rồi tặng cho chị nhé.
Mai nghe thế thì ngẩn người, Mai thực sự không biết cây cối đó trông như thế nào? Đắt và quý như thế, Mai nào có phù hợp để được nhận.
- Tấm lòng của cô tôi xin ghi nhớ, nhưng giống cây quý thế ấy chắc tôi không biết cách chăm sóc đâu, cảm ơn cô.
- Ui trời, chị lại thế rồi, chỗ chị em mà chị nói khách sáo như vậy là không được đâu đó.
Thật ra người như cô Cẩm Nghi không thích hoa cỏ gì cho cam, ngược lại cô ta còn cực kỳ ghét. Sở dĩ như vậy là do cô ta có một cái mũi nhạy cảm với tất cả các mùi hương, cô ta ghét ngửi mấy cái mùi nồng nặc như hoa cỏ này.
Trên tay sẵn cầm chậu hồng cảnh mà mấy hôm trước Mai "rinh" được từ quán cô Thơm về, đột nhiên chiếc gai nhọn ở trên thân cây đâm vào tay cô ta. Cô Cẩm Nghi chợt kêu lên rồi làm rơi chậu hoa hồng xuống đất, vỡ tan tành.
_____
Ước gì chỉ có ăn ngủ và viết tiểu thuyết, nhưng không, Au còn phải chạy daedline thiệt là mịt mỏii
Danh Sách Chương: