Vào một ngày hoàng hôn mùa thu, gió nhẹ có mây, hoàng hôn màu hồng tựa như chiếc xe bò mỏi mệt, đem bóng cây loang lổ trong đình viện kéo thật dài.
Lục Thiển Thông lẳng lặng ngồi quỳ ở cuối hành lang, giương mắt nhìn chân trời nùng liệt ráng đỏ. Làn váy trắng lụa như hoa mẫu đơn tầng tầng nở rộ, ánh chiều tà như kim phấn xuyên qua cánh cửa, nhẹ nhàng dừng ở đầu vai nàng.
Trước cổng tiếng kèn pháo thập phần náo nhiệt, mơ hồ truyền truyền đến âm thanh tiếng nói chuyện của tân khách đang cười đùa, hỉ bà kéo dài ngữ điệu nói vang âm thanh "Kiệu hỉ tân nương đến!"
Hậu viện lại là một mảnh lạnh lẽo. Một bức tường cao, hai thế giới, chỉ có lá phong đỏ như lửa nhẹ nhàng tung bay giống như viên viên khấp huyết điêu tàn tâm.
Ở Tây sương phòng Tân Cơ ôm lên tỳ bà, xót xa ai oán hát:
"Tân nứt tề hoàn tố,
tiên khiết như sương tuyết
Tài vì hợp hoan phiến
bao quanh như minh nguyệt......"
Lục Thiển Thông nhớ tới ngày này năm trước, nàng cùng Tương vương Triệu Trưng đại hôn, đến bây giờ đã là quá một năm hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Nàng cả đời quật cường, cũng không biết uốn mình theo người, Triệu Trưng có lẽ đã sớm chán. Vì nghênh thú Vĩnh Ninh quận chúa, hắn là phế đi chính thê Lục Thiển Thông, đem nàng biếm làm trắc phi.
Thanh cao cùng kiêu ngạo của nàng đã sớm bị Triệu Trưng đánh đánh tan thành từng mảnh nhỏ, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hôm nay thành Lạc Dương thật náo nhiệt, kẹo mừng được rải khắp phố phường trên đường, mọi người đều đổ xô ra đường, xem ra vì để lấy lòng Vĩnh Ninh quận chúa, Vương gia cũng là làm tất cả.
Tây sương phòng tiếng ca như cũ đứt quãng, vân cơ đã xướng đến:
"...... Thường khủng thu tiết đến,
lạnh tiêu đoạt nóng bức.
Để qua một bên khiếp tứ trung,
ân tình nửa đường tuyệt."
Lục Thiển Thông khóe môi chậm rãi cong lên mỉa mai cười, hết sức trào phúng.
Hậu viện lạnh lẽo này có hai vị trắc phi, bốn thiếp thất, ai ai chưa từng là Tương Vương gia để trong lòng,yêu chiều hết mực, hay tin lời thề non hẹn biển nghênh giá vào phủ.
Ba năm trước đây gặp hắn tại quán rượu, nàng cũng cho rằng Triệu Trưng là phu quân đời này của nàng ai ngờ cái sai là ở việc gửi gắm tấm thân sai người.
Lúc trước là đa tình thì bây giờ là vô tình, Triệu Trưng đối nàng có bao nhiêu tốt đẹp thì hiện giờ liền đối với nàng có bấy nhiêu tàn nhẫn.
Tây sương phòng tiếng tỳ bà dừng một chút, vân cơ thay đổi đầu khúc, bi bi thương thương xướng: "Cô đơn thỏ trắng
đông đi tây cố
Y không bằng tân
người không bằng cố......"
Chim nhạn bay về phương nam trên bầu trời xa xa như là kêu lên tiếng lòng thê lương. Gió thu từ từ tới, lá phong màu đỏ bay rải rác, cuối hành lang chim hoàng yến ở trong lồng uyển chuyển rên rỉ.
Lục Thiển Thông nhíu mi bước lại gần, thu hồi tầm mắt hư vô mờ mịt nhìn về phía chân trời.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến lồng giam giữ chim ở cuối hành lang, nàng nhìn chim hoàng yến đến ngây ngốc.
Sau đó, nàng duỗi tay mở lồng sắt ra.
Con chim ngóc đầu ra nghiêng tới nghiêng lui tới nửa ngày, lúc này nó mới dương hai cánh bay lên, phát ra một tiếng thanh thúy trường minh, phịch phịch bay lên trên cây phong chi.
Lục Thiển Thông lẳng lặng nhìn chim hoàng yến ở đầu ngọn cây nhảy nhót, sau đó dang cánh bay lên bầu trời, rồi biến mất ở hoàng hôn ánh chiều tà.
Tây sương phòng ai oán tiếng ca như cũ đứt quãng, thỉnh thoảng cùng vài tiếng cơ thiếp thở dài mắng. Lục Thiển Thông ánh mắt lại là càng thêm thanh lãnh lên, nàng xoay người rời đi, khóe miệng dương lên ý cười, vạt áo ở trong gió nhẹ tung bay như điệp.
Chỉ là cái bóng mảnh khảnh kia bóng dáng thế nhưng lộ ra vài phần kiên quyết, bi tráng đến tựa như dễ thủy quyết biệt tráng sĩ.
......
Tân nương khi đã qua môn thì hết sức tự nhiên là * khổ đoản, hết sức triền miên. Chờ Triệu Trưng từ chỗ của Vĩnh Ninh quận chúa tỉnh dậy cũng là khi mặt trời lên cao.
Đêm tân hôn hôm qua, Triệu Trưng lại luôn luôn đòi lấy vô độ, cho nên sáng nay Vĩnh Ninh quận chúa là không bướcxuống giường được, Triệu Trưng chỉ nhẫn nại tính tình trấn an nàng vài câu, ân chuẩn cho nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, liền vội vã khoác áo rời đi, đến chính sảnh dùng cơm.
Lục Thiển Thông cùng trắc phi khác đã dọn xong cơm, an tĩnh khoanh tay đứng dậy chờ Triệu Trưng rời giường.
Nhìn thấy Triệu Trưng tiến đến, Lục Thiển Thông kính cẩn quỳ lạy, đôi tay để trên trán chồng lên, ấn đại lễ cho hắn gật đầu. Sau đó mới tiếp nhận chén mà Trịnh trắc phi đưa qua, đưa cho Triệu Trưng một chén bào ngư cháo tổ yến.
Triệu Trưng dương mắt, dường như phảng phất nhìn đến nàng, đôi môi lạnh khẽ hé mở, kinh ngạc nói: "Hôm nay ngươi thế nhưng chịu tới gặp bổn vương, nhưng thật ra khó được. Bệnh nhưng trông vẫn khỏe?"
Lục Thiển Thông không có giương mắt nhìn hắn, tay ngọc vân vê muỗng sứ quấy nhẹ cháo, đạm đạm cười: "Nhờ vương gia ban phước mà ta đã vượt qua trở ngại."
Dứt lời, môi đỏ của nàng khẽ hé mở, đem cháo thổi chút,rồi lúc này mới đưa cho Triệu Trưng.
Triệu Trưng như suy tư gì nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Hôm nay Lục Thiển Thông có chút khác thường, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, bất quá Triệu Trưng rất là hưởng thụ, dáng vẻ này của nàng thuận mắt hơn nhiều so với vẻ băng lãnh trước kia.
Triệu Trưng tiếp nhận chén cháo của nàng tạm gác ở một bên, vòng tay như kìm sắt bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, hắn phi thân về phía trước, khuôn mặt lạnh cách nàng bất quá một tấc.
Triệu Trưng hừ lạnh: "Nghĩ thông suốt, không bất hòa với bổn vương nữa?"
Hắn lực độ rất lớn, lớn đến cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng bóp nát.
Lục Thiển Thông hơi hơi nhíu mày, chỉ nói: "Tiện thiếp không dám."
Triệu Trưng đối nàng biểu hiện thực vừa lòng, chỉ chỉ nhìn chính bên cạnh mình còn một vị trí, ra lệnh nói: "Ngồi vào bên cạnh bổn vương "
Trịnh trắc phi hơi hơi kinh ngạc liếc mắt một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Ngồi bên cạnh Vương gia từ trước đến nay chỉ có chính thê mới có tư cách ngồi cạnh.
Lục Thiển Thông băn khoăn, thuận theo lệnh đứng dậy, bước chân ưu nhã bước tới chỗ ngồi ở bên cạnh Triệu Trưng. Ánh mắt nàng vẫn như cũ thanh triệt đạm nhiên, môi đỏ hơi nhấp, trong lòng lại chậm rãi đẩy ra một vòng âm lãnh ý cười.
Dùng xong cơm, Triệu Trưng phân phó Trịnh phi: "Dặn thiện phòng chuẩn bị đồ ăn sáng, đem sang đưa quận chúa."
Trịnh phi lập tức lĩnh mệnh, cung cung kính kính lui xuống đi an bài.
Lục Thiển Thông cũng muốn đi nhưng Triệu Trưng lại một phen đè nàng lại, trầm giọng mệnh lệnh: "Ngươi ở lại."
Dứt lời, cánh tay hắn duỗi ra, đem Lục Thiển Thông gắt gao giam cầm ở trong lòng, cúi người bắt được môi nàng như dã thú gặm cắn.
Lục Thiển Thông ăn đau, nhíu mày chán ghét. Nàng càng tránh, tự nhiên đối kháng không được Triệu Trưng hàng năm chinh chiến ngoài chiến khu, nàng bị cưỡng chế cảm giác ghê tởm dâng lên cả người run rẩy.
Triệu Trưng nảy sinh ác độcmà hôn nàng, nàng mở to mắt không nhiễm một gợn sóng, hờ hững nhìn ngoài cửa.
Nửa ngày, Triệu Trưng gặm cắn đủ rồi, lúc này mới vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên môi nàng, ranh mãnh mà cười tỏ ngụ ý: "Ngươi nếu là sớm như vậy nghe lời, lại như thế nào hoang phí một năm tuổi xuânbị nàng tùy ý đoạt ngôi vị chính thê của ngươi?"
Lục Thiển Thông giật nhẹ khóe miệng, trầm ngâm không nói.
Triệu Trưng tay từ nàng cổ áo chui vào đi, nhéo một phen làn da non nớt của nàng, cảm khái nói: "Ngươi nếu thông suốt sớm một chút thì không chừng bổn vương cùng ngươi đều đã có hài tử."
Lục Thiển Thông ăn đau, hơi hơi nhăn mi lại, nàng vươn tay giữ bàn tay của Triệu Trưng tránh nó lộn xộn tiếp tục đi xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Trưng, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Nếu ta hiền lương thục đức, chưa từng ngỗ nghịch với ngươi, Vương gia còn có thể chung tình, trả ta vị chí chính thê?"
Triệu Trưng ánh mắt âm trầm nhìn xuống. Hắn một tay nắm cằm nàng, bức bách nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Con ngươi của Triệu Trưng như chim ưng xẹt qua như ẩn ẩn sự tức giận, hắn trên cao nhìn xuống nhìn Lục Thiển Thông, biểu tình âm lãnh, cắn răng hừ lạnh nói: "Ngươi cảm thấy ta có thể?"
Hiển nhiên là hắn làm không được.
Từ khi nhập vương phủ đến nay, Lục Thiển Thông liền chưa bao giờ ngừng đấu tranh lại Triệu Trưng, ban đầu từ thương tâm tức giận, cho tới bây giờ tâm như tro tàn, nàng lại như thế nào lại không rõ: Triệu Trưng có tiền, có quyền, lại duy nhất làm không được là chung tình.
Nàng đã sớm hết hy vọng, hiện giờ hỏi lại một lần, cũng bất quá là nhắc nhở chính mình Triệu Trưng có bao nhiêu nhớ nhung mà thôi.
Cảm thấy được nàng thất thần, Triệu Trưng tựa hồ lòng có bất mãn, phi thân đem nàng áp đảo trên mặt đất, một tay chế trụ tay nàng khánh cự, một cái tay khác mạnh mẽ đưa vào, liền thô lỗ lột áo ngoài của nàng, ở trên cổ cắn một vết.
Mái tóc dài đen nhánh tản ra trên mặt đất, Lục Thiển Thông lạnh lùng nhìn chính mình trên người nam nhân, cố nén quay cuồng dạ dày, chậm mỉa mai cười.
Triệu Trưng nhìn tới, phỏng đoán nàng cười lạnh, liền thấy Trịnh trắc phi trợn mắt há hốc mồm đứng ở ngoài cửa, nửa ngày mới nơm nớp lo sợ kêu một tiếng: "Vương gia......"
Triệu Trưngmắt ngập tràn ngập lệ khí, ngữ khí bất thiện nói giọng khàn khàn: "Chuyện gì?"
Trịnh trắc phi sợ tới mức run lên, vội thu váy quỳ xuống run giọng nói: "Vương phi vừa tỉnh, muốn gặp ngài."
Quận chúa?
Triệu Trưng kêu một tiếng, từ trên người Lục Thiển Thông đứng lên không kiên nhẫn nói: "Đã biết, đi xuống." Giơ tay lau mặt, hắn lại quay đầu, nhìn mắt sắc mặt trầm tĩnh Lục Thiển Thông, lạnh lùng nói: "Đêm nay ở trong phòng chờ."
Nói như vậy một câu rồi hắn liền đứng dậy đến nơi Vĩnh Ninh quận chúa ở.
Trịnh trắc phi dương mắt nhìn như cũ nằm trên mặt đất Lục Thiển Thông, ý nghĩa không rõ hừ một tiếng, cũng xoay người rời đi.
Lục Thiển Thông từ trên mặt đất ngồi dậy, mái tóc tán loạn che khuất khuôn mặt thanh tú trắng nhợt, nàng chậm rãi nâng tay áo, ở bị Triệu Trưng hôn qua địa phương mạnh mẽ cọ xát, giống như lây dính cái gì dơ bẩn đồ vật, muốn đem một khối da kia lau đi.
Xoa xoa, nàng chợt run rẩy hai vai, cắn môi cười nhẹ thành tiếng. Nàng lung lay đứng lên, nửa cởi áo ngoài lỏng lẻo mặc ở trên người, tóc đen rối tung, hai mắt lóng lánh bóng lưỡng, biểu tình điên cuồng.
......
Vào buổi đêm canh năm, Triệu Trưng lại lần nữa bước vào sương phòng của Lục Thiển Thông.
Căn phòng thực đơn giản, vật trang trí không có tráng lệ huy hoàng, chỉ có phảng phất mùi rượu đậm đà mát lạnh.
Lục Thiển Thông mẫu thân từng là đương lư bán rượu rượu nếp, nàng cũng kế thừa mẫu thân mỹ mạo cùng tay nghề,, thanh cao mỹ mạo, còn có thể nói rượu này ủ ngon nhất Biện Kinh quả thật không nói quá.
Đương nhiên, nếu là nàng sinh đến quá xấu, năm đó Triệu Trưng cũng liền sẽ không bất kể xuất thân, khăng khăng đem nàng cưới vào vương phủ.
Lúc này Lục Thiển Thông đưa lưng về phía hắn ngồi ở bên cửa sổ, bên cạnh nà cái bàn bên trên còn để một cái giá nến, ánh nến leo lắt mờ nhạt, đem nàng từ bộ dạng thanh lãnh mạ lên một tầng ấm áp.
Bóng dáng nàng mảnh khảnh thả thẳng thắn, tựa như tranh tranh hàn mai, cô tiêu ngạo thế.
Triệu Trưng trong lòng mềm nhũn, đi qua đi từ sau lưng ôm chặt nàng.
Lục Thiển Thông cả người cứng đờ, nhẹ mà kiên quyết tránh khỏi cánh tay hắn ôm ấp, xoay người bình tĩnh nhìn hắn.
Chính là Triệu Trưng biết, ánh mắt của nàng trầm tĩnh lạnh như băng, không hề có độ ấm.
Hắn hơi hơi nhăn mày kiếm, giống như dã thú trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm nàng: "Ban ngày hao hết tâm tư câu dẫn bổn vương, hiện tại lại là có ý tứ gì?"
Lục Thiển Thông cong cong môi, lại là chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau một bước quỳ xuống, đem phong thư trong tay giơ cao lên.
Triệu Trưng theo bản năng tiếp nhận phong thư, trầm giọng nói: "Đây là cái gì?"
Lục Thiển Thông để mặt mộc, không không đánh phấn, cánh môi duyên dáng hơi hơi dương lên, tạo nên một tư thái thanh cao mà ngạo nghễ. Nàng lẳng lặng nhìn lại Triệu Trưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề sợ hãi, trong ánh mắt lộ ra một cổ bễ nghễ trần thế ngạo khí.
Triệu Trưng đột nhiên có một cổ dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, Lục Thiển Thông từng câu từng chữ, nói năng có khí phách nói: "Thư hòa li."
Triệu Trưng quả thực không thể tin được chính vào tai của mình. Trong lòng cuối cùng không còn sót lại chút gì của một tia ôn nhu, hắn giận tím mặt: "Ngươi nói cái gì!"
Khuôn mặt Lục Thiển Thông bình tĩnh như cũ nhàn nhạt nói: "Thỉnh Vương gia xem như ta và ngươi phu thê không nguyện ý cầu thả cho ta tự do."
Danh Sách Chương: