• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Phiên ngoại ba




Edit: Tiểu Pi

Beta: A Cảnh

Liễu Nhi không phải là tên của nàng, chỉ là họ, họ Liễu tên Phiêu Nhứ.

Đời như gió thoảng, mệnh tựa cỏ rác.(*)

(*) Câu gốc "Thân như phiêu nhứ, mệnh tựa cỏ rác".

Đây không phải là một cái tên hay, nhưng với những gia đình nông dân thì tên của một cô nương đâu đáng đồng nào, ai sẽ để ý đến cái này làm gì? Lấy cái tên xấu cho dễ nuôi là được rồi.

Những chuyện lúc nhỏ, Liễu Nhi nhớ không nhiều, chỉ có một ít ấn tượng, chính là nàng đi theo phía sau ca ca Liễu Nghị chạy khắp núi.

Sau lại có một năm nạn đói loạn lạc, cả nhà bọn họ theo nạn dân lên phương Bắc. Người khác đều nói, chỉ cần đi đến kinh thành, đến dưới chân thiên tử thì sẽ có đường sống.

Khi đi được nửa đường, ca ca sinh bệnh, cha mẹ để nàng chờ ở một gian miếu bỏ hoang, chờ bọn họ mang ca ca đi xem bệnh xong sẽ trở về đón nàng, nhưng nàng chờ được lại là một người buôn trẻ em.

Cũng may, có lẽ nàng còn sót lại một chút vận khí, bị người người nọ đưa tới kinh thành bán vào quốc công phủ.

Ngay từ đầu chỉ làm nha hoàn thô sử, ngay cả sân của chủ nhân còn không thể nào vào được. Tuy làm mấy việc quét dọn gánh nước, nhưng nàng đã rất vừa lòng. Ở phủ quốc công được ăn no mặc ấm, mỗi ngày chỉ cần làm một ít việc nhà thôi, tuy rằng có đôi khi sẽ cảm thấy mệt, cho dù mệt cũng còn đỡ hơn những ngày tháng sống đầu đường xó chợ không phải sao?

Sau khi bị cha mẹ vứt bỏ, nàng cũng có khoảng thời gian bị bệnh, nên ký ức trước kia đều quên hết, chỉ nhớ mang máng trong tên mình có chữ Liễu, nên lấy tên là Liễu Nhi.

Bởi vì không nhớ rõ cha mẹ là ai, nên đôi khi nàng có chút tò mò, cũng không đến mức rất nhớ bọn họ, không tim không phổi, cũng rất vui vẻ.

Sau đó, nàng và vài tiểu nha hoàn khác bị lựa chọn đi theo Tam cô nương của quý phủ đến am ni cô bên ngoài thành, hơn nữa còn ở lại chỗ đó chăm sóc tiểu thư.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tam cô nương, nàng đã sợ đến ngây người. Nàng chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như nàng ấy, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là cha mẹ nhẫn tâm thế nào mới có thể để nữ nhi xinh đẹp như vậy ở một mình bên ngoài?

Rất nhiều người dần dần chịu không nổi cuộc sống ở am ni cô, suy nghĩ biện pháp để được triệu hồi về phủ. Còn nàng ở chỗ này lại ngây ngốc rất tự tại, không bị quản chế, có thể chạy khắp nơi, không giống ở trong phủ, có rất nhiều quy củ, hơi chút vô ý một chút đã bị phạt bỏ đói, có đôi khi còn phải bị đánh.

Người ở am ni cô càng ngày càng ít, rốt cuộc cũng có một ngày, những nha hoàn bên cạnh tiểu thư đều đi hết, chỉ còn lại có mỗi mình nàng. Vì thế, đương nhiên nàng có thể đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư.

Tiếp xúc gần như vậy, nàng mới phát hiện tiểu thư không chỉ có đẹp người, mà tính tình cũng rất tốt. Không kiêu căng giống những cô nương ở quý phủ khác.

Tiểu thư mặc kệ quy củ, còn dạy nàng đọc sách viết chữ, đối xử với nàng giống như một tỷ tỷ hay tri kỷ, mà ở tận đáy lòng nàng cũng âm thầm xem tiểu thư như tỷ tỷ của mình.

Sau này Liễu Phiêu Nhứ nhớ lại, mười năm ở am ni cô kia có lẽ chính là khoảng thời gian nàng vô tư vui vẻ nhất mà nàng không thể nào quên.

Vào một ngày của mười năm đó, khi nàng dậy sớm phát hiện ở bên ngoài cửa am có một người đang hôn mê.

Có lay cũng không tỉnh, nàng thỉnh tiểu thư xem cho hắn, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng trong am ni cô đều là nữ tử, không thể cho một nam tử xa lạ đi vào, nàng đành hải cùng tiểu thư cố hết sức đỡ hắn đến một cái đình trên núi, lại tìm đệm giường đắp lên cho hắn.

Người nọ ngủ suốt một ngày, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là "đói".

Liễu Nhi nấu cho hắn một bát canh suông [1]. Sau này nghĩ lại, nếu sớm biết thân phận của hắn thì nàng sẽ lặng lẽ cho hắn thêm một cái trứng gà.

[1] Canh suông: canh không có rau, hoặc chỉ là nước luộc thịt. Ở đây là chỉ ý thứ 1.

Hắn ăn xong liền đi mất. Cho đến một lần nọ Liễu Nhi ra phố, gặp hắn thắng trận trở về, mới biết hắn chính là thần võ Đại tướng quân.

Không lâu sau đó, vào một ngày tuyết rơi đầy trời, người của Thừa Ân công phủ đến vội vàng đón tiểu thư hồi phủ, những ngày tự do tự tại của nàng cũng xem như chấm dứt.

Tiểu thư vào cung, nàng hầu hạ bệ cạnh, quy củ trong cung quy còn rườm rà hơn so với phủ Thừa Ân công. Nàng vì có thể bầu bạn bên cạnh tiểu thư mà không thể không dốc sức học những quy củ đó, ghi nhớ hết những cấm kỵ trong cung.

Nàng không thể tùy tiện cười lớn, không thể cao giọng nói chuyện, bởi vì trong cung, đây đều là cấm kỵ. Nàng bỏ ra rất nhiều tinh lực để thích ứng, dần dần, xưng hô của người khác đối với nàng từ tiểu Liễu đến Liễu cung nữ, lại biến thành Liễu cô cô.

Nàng cũng chưa từng nghĩ tới đời này nàng còn có thể gặp lại ca ca, hơn nữa ca ca chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, còn giống như khi bọn họ còn nhỏ, gọi nàng là Bảo Nhi. Cái nhũ danh này, nếu không phải lại nghe ca ca nhắc tới thì nàng đã hoàn toàn quên mất.

Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng từng oán trách ca ca trợ Trụ vi ngược [2], nhưng chưa từng nghĩ tới vì sao ca ca lại làm như vậy.

[2] Trợ Trụ vi ngược nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược".

Lúc trước Liễu Nghị bị bệnh đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả chuyện cha mẹ vứt bỏ muội muội cũng không biết. Chờ khi bệnh của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tất cả đều đã chậm, thậm chí hắn không biết cha mẹ đã bỏ lại muội muội ở chỗ nào, muốn tìm cũng không thể nào tìm được.

Một nhà ba người gian nan tới kinh thành, cha mẹ lại liên tiếp vì bệnh nặng mà qua đời, Liễu Nghị mười tuổi trở thành cô nhi. Sau đó không lâu, cùng với một đám cô nhi khác bị người ta nhận nuôi. Người nọ chính là phụ thân của Đoan Phi – ngoại tổ phụ của An Thân Vương.

An Thân Vương lòng lang dạ thú, mà ngoại tổ phụ của hắn cũng không phải người tốt lành gì. Vì để người khác tuyệt đối trung thành bán mạng cho hắn, nên hạ dược với cho người khác.

Giải dược đã bị An Thân Vương phá huỷ, tuy Liễu Nghị bắt hắn lấy máu cho hả giận, nhưng cũng không giải được độc.

Sau này Liễu Nhi thấy hắn dần dần gầy ốm, mới biết được độc này đã thành mãn tính, cầu Phan thần y giải độc cho hắn. Tuy đã giải dược tính, nhưng đã hơn mười năm nên gây tổn hại với thân thể, đã không thể hồi phục.

Ngược lại hắn cũng không quá để ý, mua một ngôi nhà nhỏ trong kinh thành để được ở gần muội muội của hắn.

Liễu Nhi được Tiết Tĩnh Xu đặc biệt cho phép, ngày mười lăm mỗi tháng có thể ra cung, về nhà của nàng và ca ca.

Vào ngày này, sáng sớm Liễu Nghị ngồi ở trên nóc nhà, nhìn về phía hoàng thành.

Bởi vậy, dù Liễu Nhi ở rất xa cũng có thể thấy hắn.

Như những lần lui tới trước đó, khi nàng bước vào sân, bất đắc dĩ nói với người ngồi trên nóc nhà: "Ca ca còn không mau xuống đây?"

Liễu Nghị cười cười, nhảy xuống, dừng ở bên cạnh nàng.

Liễu Nhi nhìn kỹ sắc mặt của hắn, độc được giải khá chậm, rốt cuộc thân thể bị tổn hại. Màu da khỏe mạnh trước kia của hắn, hiện giờ trở nên tái nhợt hơn một chút so với bình thường, thoạt nhìn thân thể cũng không còn cường tráng như lúc trước. Cũng may tinh thần hắn vẫn ổn, trong lòng Liễu Nhi được đôi chút an ủi.

Nàng lướt qua hắn đi vào trong: "Ca ca ăn cơm sáng chưa?"

"Ăn rồi." Liễu Nghị nói.

Liễu Nhi tiến phòng bếp nhìn thử, trong nồi còn thừa chút mì sợi, hẳn là buổi sáng Dương bà tử chừa lại.

Dương bà tử là nàng mời đến giúp ca ca nấu cơm giặt quần áo, mỗi tháng ngày mười lăm nàng ra cung, sẽ cho Dương bà tử nghỉ một ngày, để bà cũng về nhà một chuyến.

Nàng vén tay áo lên, hâm nóng mì sợi còn thừa trong nồi rồi sớt ra, tay chân lanh lẹ mà rửa sạch đống nồi chén, lại đi vào trong phòng Liễu Nghị, lấy chăn đệm của hắn ra phơi, quét tước trong các góc phòng hết một lượt.

Tuy rằng nói có Dương bà tử ở nhà làm việc, nhưng lão nhân gia không đủ tinh lực, làm công chuyện cũng không đủ sạch sẽ, mỗi tháng nàng về đều phải quét tước một phen cho ca ca.

Thời điểm nàng làm những việc này, Liễu Nghị đi theo sau nàng giống như một cái đuôi. Lúc Liễu Nhi xoay người thiếu chút nữa đã đụng phải hắn, bất đắc dĩ nói: "Ca ca nếu không có việc gì làm thì ngồi ở trong sân đi, vì sao cứ đi theo phía sau muội vậy?"

Liễu Nghị nghe lời đi ra, nhưng chẳng được bao lâu, lại theo vào. Liễu Nhi cũng đành phải tùy hắn.

Dọn dẹp nhà xong, nàng cầm rổ lên chuẩn bị ra phố mua đồ ăn, hỏi Liễu Nghị: "Trưa nay ca ca muốn ăn gì?"

Liễu Nghị suy nghĩ: "Ăn mì."

Liễu Nhi cười nói: "Ca ca gầy như vậy, không thể ăn mì mãi được, hay là...... Nấu thịt kho tàu cho ca ca, tương giò, cá lư hấp, lại thêm mấy món rau dưa."

Lên phố mua đồ ăn, tất nhiên Liễu Nghị cũng đi theo. Nhìn nàng thuần thục chọn thịt mua cá, cò kè mặc cả, không giống Liễu cô cô trong cung mà mọi người vẫn tôn kính, mà lại giống như những người phụ nữ bình thường khác.

Hắn nghĩ, nếu lúc trước muội muội không bị bán đi, chờ đến mười lăm mười sáu tuổi sẽ lập gia đình, sinh hai đứa trẻ, thì có lẽ hiện giờ cũng đã yên ổn sống qua ngày.

-----

Trên bàn cơm, Liễu Nhi lại nói đến đề tài kia: "Ca ca, rốt cuộc khi nào thì huynh mới chịu tìm tẩu tẩu cho muội vậy?"

Liễu Nghị gắp một đũa thức ăn, ý đồ vẫn như mọi lần, coi như không nghe thấy để cho qua chuyện.

Liễu Nhi buông đũa, nghiêm mặt nói: "Ca ca, muội chờ huynh trả lời đó."

Liễu Nghị đành phải nói: "Chờ muội xuất giá thì ta sẽ thành thân."

Trên thực tế, hắn định cả đời này cũng sẽ không thành thân. Hắn biết thân thể mình thế nào, bị loại độc kia tiêu hao quá nhiều tinh lực, định sẵn sẽ sống không lâu, mặc kệ cưới ai đi nữa thì đều sẽ làm khổ người ta.

Huống chi, cái mạng này của hắn, là cha mẹ dùng tiền bán muội muội để cứu về. Hiện giờ thật vất vả mới tìm được muội muội, hắn chỉ muốn dùng những ngày còn lại để che chở cho nàng.

Liễu Nhi nghe hắn nói như vậy, buồn bã nhíu mày. Bởi vì chính nàng cũng không có ý định thành thân, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tạm thời từ bỏ, giống như mọi người hay nói, tùy duyên đi.

Chạng vạng, nấu cơm chiều cho Liễu Nghị xong nàng liền hồi cung. Đến Tê Phượng Cung gặp qua Hoàng Hậu trước.

Tiết Tĩnh Xu tự mình cầm tay dạy tiểu công chúa viết chữ, thấy nàng đi vào liền cười nói: "Trở lại rồi à."

"Liễu cô cô." Tiểu công chúa ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt sáng lấp lánh.

Liễu Nhi lấy ra một cái gói giấy nhỏ đưa qua, cười nói: "Đây là mức Phật Thủ phủ đường mà Bách Vị Cư mới làm ra."

"Cảm ơn Liễu cô cô." Tiểu công chúa đưa tay nhận lấy, lại nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu chờ mong: "Mẫu hậu, con có thể ăn không?"

Tiết Tĩnh Xu thân mật chỉ chỉ cái mũi nhỏ của nàng: "Chỉ cho ăn một viên."

Tiểu công chúa ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẫu hậu! Con cầm đi chia cho ca ca ăn."

"Đi đi."

Liễu Nhi mỉm cười nhìn nó.

Nàng nghĩ mỗi ngày đều như vậy cũng thật tốt, ngoài hoàng cung có người thân duy nhất của nàng, trong hoàng cung có người mà nàng nguyện chăm sóc. Mặc kệ là ra cung hay là vào cung, tâm trạng nàng đều vui sướng, trong lòng đầy chờ mong.

Nhưng thời khắc chia lìa cuối cùng cũng đến.

Đó là một ngày cuối thu, nàng vẫn ra cung như thường lệ, từ xa đã thấy Liễu Nghị trên nóc nhà, liền vẫy vẫy tay với hắn.

Liễu Nghị cũng đưa tay lên định vẫy lại nàng, nhưng bị một trận ho khan thình lình kéo đến, ho đến mức gập người.

Thân thể hắn nhanh chóng suy yếu, ngày đó là lần cuối cùng hắn có thể ngồi trên nóc nhà nghênh đón muội muội hắn.

Tất cả đại phu đều bó tay hết cách, thân thể của hắn đã như đèn cạn dầu, không thể dùng thuốc hay kim châm cứu về được nữa.

Tiết Tĩnh Xu lại thỉnh Phan thần y đến, nhưng lúc này, ngay cả hắn cũng không có cách nào.

Rốt cuộc Liễu Nhi đã hết hy vọng, xin phép Tiết Tĩnh Xu cho nghỉ dài hạn, về nhà chăm sóc cho Liễu Nghị.

Liễu Nghị không thể qua được mùa đông này, ngày mà hắn đi, tuyết rơi không ngớt ngoài cửa sổ.

Liễu Nhi đút nước cơm cho hắn ăn, hắn mơ mơ màng màng khi tỉnh khi ngủ, một lần tỉnh lại cuối cùng, tinh thần đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Hắn đã rất gầy, nhưng bàn tay vẫn to lớn như cũ, đầu ngón tay thô ráp chạm vào mặt Liễu Nhi, khó nhọc cười nói: "Bảo Nhi, ca ca phải đi rồi."

Liễu Nhi rũ mắt, nước mắt lăn xuống.

"Đừng khóc, Bảo Nhi đừng khóc."

"Được, muội không khóc, ca ca cũng đừng nói mê sảng làm muội sợ." Liễu Nhi nức nở nói.

Liễu Nghị cười cười, quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, sau một hồi, nói: "Mùa đông ở kinh thành quá lạnh. Bảo Nhi, muội còn nhớ không, ở quê chúng ta, một năm bốn mùa đều sẽ không có tuyết. Chỉ có một năm kia, đó là thời điểm lạnh nhất, trên trời rơi xuống mấy bông tuyết li ti, muội há miệng đón lấy, còn hỏi ta rằng, ca ca, đây là cái gì, thật là lạnh."

Hắn nói rất chậm, nói xong một câu lạu dừng một lúc, đứt quãng một hồi mới nói xong.

Liễu Nhi rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt trào như vỡ đê, dựa người lên chăn của hắn khóc rống: "Ca ca, đừng bỏ muội lại......"

Liễu Nghị sờ đỉnh đầu nàng, thở dài: "Kiếp này, là ca ca không tốt, ca ca thực xin lỗi muội. Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau......"

Nếu có kiếp sau sẽ như thế nào?

Cuối cùng hắn cũng không nói hết, chỉ thở dài để lại một câu: "Bảo Nhi, đưa ca ca về nhà đi......"

----------------

Editor: tác giả thật độc ác mà, xuyên suốt bộ truyện thì rải đường tứ tung, đến ngoại truyện lại viết cho huynh muội nhà này chia cắt âm dương cách biệt, thật buồn. Tiếc cho họ quá đi~~~ π_π

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK