Liếc bài tập về nhà một lượt, ngáp một cái, tôi uể oái ngán ngẩm, lười biếng ném quyển bài tập lên bàn. Nghĩ nghĩ thế nào tôi lục lọi ngăn bàn bên dưới. Tay tìm kiếm một hồi, tôi sợ hãi, tốc độ ném đồ từ trong ngăn bàn ra ngoài cũng nhanh hơn. Rút cục lôi hết đồ ra cũng không tìm thấy. Chán chường nhắm mắt một lúc, như nghĩ ra được cái gì, tôi đập đầu xuống bàn mấy cái, ảo não không nói nên lời.
"Đi chơi đúng là có hại thật." - Tôi buồn rầu, thở dài nghĩ.
* * *
Sáng hôm sau, tôi cùng Bạch Yết Uyên như cũ cùng nhau đi đến trường. Vừa đến nơi đã thấy ở khu giáo viên trật kín người. Ầm ĩ, náo loạn hết cả lên khiến người nào đó đang đứng bên cạnh hai bọn tôi từ lúc nào bực mình tiến lại chỗ đám đông. Cô hiệu trưởng bước đi rất nhanh, đôi giầy cao gót cũng vì thế nện cộp cộp trên sân trường tạo nên tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người. Dù vậy cũng không bằng tiếng huyên náo kia.
- Mấy người đang ở đây làm gì thế hả? Tôi nói cho các cô các cậu biết, đây không phải cái chợ để đến đây náo loạn muốn làm gì thì làm. Ai còn nán lại ở đây trong vòng 10s lập tức chuẩn bị nhận giấy đình chỉ học đi.
Cô hiệu trưởng hét to, mắt trợn tròn nhìn từng người, khuôn mặt ngoài năm mươi nhưng vẫn cố gắng níu kéo lại nhan sắc bằng cách phẫu thuật thẩm mĩ vào tuần trước, nhưng vì đang trong thời gian chờ thích ứng nên khuôn mặt đã dị thường nay càng thêm phần đáng sợ hơn khiến người người nhìn thấy đều phải tránh xa.
Sau khi cô nói xong, đám đông ngay tức khắc chạy toán loạn cách xa cô ngay lập tức. Theo tôi nghĩ bọn họ chạy chắc không phải vì hình phạt cô nói mà là do khuôn mặt kinh dị của cô thì đúng hơn.
Xa xa tôi bỗng nhìn thấy Ngọc Bích Dương hai tay đang cầm dép chạy thục mạng về phía bọn tôi. Vừa lại gần cô ta thở hồng hộc, tay ném dẹp xuống đất, ngồi bệt ngay trên cạnh bồn hoa, thật không hề ra dáng con gái một tí nào.
Bạch Yết Uyên nhìn thấy vậy liền lấy chai nước bên cạnh cặp đưa cho Ngọc Bích Dương. Cảm ơn một tiếng, cô ta tu ừng ực như đã mấy năm chưa uống nước. Tôi bây giờ cảm thấy hơi khâm phục Mạc Hồng Thy. Thật không thể hiểu tại sao cô ta lại có thể chịu đựng, làm bạn với con hâm này hơn chục năm liền.
Uống non nửa chai nước, Ngọc Bích Dương mệt nhọc nói:
- Cô hiệu trưởng càng ngày càng đáng sợ thiệt. Bao nhiêu năm bền vững với chức vụ này chắc cô sắp đến ngưỡng cửa thành tinh rồi.
Bạch Yết Uyên cười nhẹ một tiếng, hỏi:
- Bích Dương, có chuyện gì mà mọi người tập trung đông vậy.
Vừa nghe thấy lời này, hai mắt Ngọc Bích Dương sáng rực, ngồi dậy, hai tay vỗ vai tôi cùng lớp trưởng, ánh mắt xa xăm nhìn khu giáo viên, nhẹ nhàng nói:
- Có học sinh mới vừa chuyển đến trường mình.
- Học sinh mới thì có gì hay ho đâu cơ chứ. - Tôi nhìn bàn tay đang để trên vai mình, trong giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu.
Thấy vẻ mặt của tôi, Ngọc Bích Dương nở một nụ cười ranh ma.
- Đợi tí nữa sẽ biết. Chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên lắm.
Nói xong, Ngọc Bích Dương chạy ngay lên lớp loan tin cho mọi người.
* * *
- Tớ tên Hi Minh Du, mong mọi người giúp đỡ.
Đứng trước lớp là bạn học sinh đã khiến mọi người xúm xít vào xem làm cô hiệu trưởng nổi điên, bây giờ cậu ta đã thành học sinh chuyển trường của lớp tôi.
Tên này có dáng người cao 1m8, cái mũi cao cùng mái tóc xoăn hơi nâu càng nổi bật lên vẻ đẹp trời ban của cậu ta. Nhìn là biết ngay con lai, bởi dù mang dáng vẻ của người ngoại quốc nhưng đôi mắt của Hi Minh Du vẫn là một màu nâu đen thuần như mọi người.
Vừa vào lớp, với ngoại hình ném giữa biển người vẫn nổi bật này đã chiếm được hoàn toàn sự chú ý của các bạn trong lớp. Hâm mộ, si mê.. ngay cả ghen tị cũng có. Tất nhiên bọn con trai sẽ ngạc nhiên và ghen tị. Còn 99, 9% bọn con gái sẽ nhìn với ánh mắt hâm mộ.
- Nè nè, ngạc nhiên chưa Hắc Thu Phù. Cậu thấy chưa, trai đẹp ngoại quốc hẳn hoi nhé. Thế nào, thế nào, đổ rồi chứ?
Ngọc Bích Dương thì thầm phía sau lưng tôi, đôi mắt nóng rực nhìn Hi Minh Du.
- Tớ chả thấy ngạc nhiên gì cả và tên này nhìn chả khác gì đang úp mì tôm lên đầu. Thật ngứa mắt! Cho nên Ngọc Bích Dương, tớ nghĩ cậu nên quay về đúng chỗ của mình đi..
Hờ hững nói mấy câu, liếc nhìn với ánh mắt không quan tâm mọi chuyện xung quanh, tôi lấy tay xua xua cô ta như đang đuổi một thứ gì đấy rất đáng ghét.
Bị phũ đến mức không còn mặt mũi, Ngọc Bích Dương lủi thủi đi về chỗ của mình. Trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
À, 0, 01% còn lại không hề say nắng là tôi. Thật ra nếu là tôi của mấy tháng trước thì chắc chắn khi nhìn thấy Hi Minh Du sẽ ngay lập tức sẽ trở thành một đứa não tàn như Ngọc Bích Dương. Nhưng sau khi gặp lớp trưởng.. phải nói sao nhỉ.. tôi có lẽ hết cảm giác khi thấy trai đẹp rồi. Nói rõ hơn, hiện giờ tôi hoàn toàn không hề có cảm xúc đặc biệt gì với người khác giới ngay cả cùng giới cũng vậy. Tất nhiên là trừ Bạch Yết Uyên ra.
Nhìn kĩ, không hiểu sao Hi Minh Du cho tôi một cảm giác quen thuộc. Hừm.. hình như tôi gặp cậu ta ở đâu đó rồi thì phải.
Danh Sách Chương: