• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng Dạ Phàm có tiết học, cậu là sinh viên năm 2 khoa công nghệ thông tin của Đại học H, dù không phải trường thuộc hàng top đầu nhưng trên bảng xếp hạng vẫn luôn giữ vị trí trên 50 trong hơn 700 trường đại học trong nước. Danh tiếng xem như không tồi!

Mặc lên bộ quần áo đã sờn cũ, thậm chí áo sơ mi vốn màu xanh nhạt do giặt nhiều nên đã chuyển sang màu trắng bệch. Tóc mái khá dài được chải chuốt loà xoà trước mặt. Nhìn bản thân trong gương cậu cảm thấy hình như còn thiếu gì đó. Như sựt nhớ ra điều gì Dạ Phàm chạy đến bàn học lấy ra từ trong ngăn tủ một cặp kính cận nhìn khá dày và quê mùa.

Dạ Phàm bị cận nhưng không nặng lắm, mắt trái 2 độ mắt phải 2,5 độ dù không đeo kính cũng nhìn thấy được kha khá. Thế nhưng để người khác không cảm thấy khác biệt quá nhiều sau khi thay đổi số liệu của cơ thể, Dạ Phàm vẫn quyết định đeo mắt kính lên.

Ngay lúc cậu vừa yên vị vào chỗ ngồi của mình thì hệ thống ngoi lên giao nhiệm vụ.

"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: nhận được công nhận của tất cả các bạn cùng lớp. Thời hạn 5 ngày. Hoàn thành thưởng: 3 điểm chỉ số bất kì, 20 tích phân. Hình phạt: tiêu chảy nửa ngày"

Dạ Phàm nghe xong liền triệt để đen mặt "Trước đó tôi không nghe thấy là có hình phạt?"

"Thì ký chủ cũng đâu có hỏi tôi đâu"

Dạ Phàm vì cái dạ dày yêu dấu của mình,. Không thể không nhận mệnh làm việc. Cậu vốn thông minh, suy nghĩ một chút đã tìm ra đối sách.

"Này, ngươi nói công nhận vậy cũng không nhất thiết phải khiến họ trở thành fan của tôi đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Dựa vào cách nào để biết bọn họ đã công nhận tôi?"

"Hệ thống có biến cảm có thể đo được, cậu không cần phải lo. Đến khi hoàn thành tôi sẽ thông báo!" Hệ thống cũng không phí vài lời, giải thích rất tường tận cho Dạ Phàm.

Môn tiếp theo là Toán rời rạc, lẽ ra bình thường phải tới năm 3 mới được tiếp xúc nhưng Đại học H đang áp dụng chính sách thúc đẩy sinh viên ra trường sớm nên sinh viên luôn miệng than thở môn này rất khó. Dù Dạ Phàm đời trước chưa từng được học chuyên sâu nhưng dựa theo kí ức vốn có của chủ cũ thân thể, cậu lại học khá giỏi môn này.

"Câu hỏi tiếp theo, có em nào biết làm không?"

Đúng như dự đoán, ngoại trừ hai câu cực kì cơ bản ra thì những câu hỏi khác không có một cánh tay nào đưa lên cả.

Giáo viên đợi hồi lâu không có ai phản ứng Còn đang định giảng bài lại lần nữa thì bất ngờ thấy một cánh tay lấp ló ở hàng ghế sau. Thực ra anh không hi vọng gì nhiều rằng sinh viên kia có thể giải được hết bài, chí ít ghi được cái sườn hoặc giải pháp là được rồi.

" Dạ Phàm đúng không, em lên đi!"

Thầy giáo nhìn bài giải của Dạ Phàm kiểm tra, hồi lâu mới đánh lên một dấu tích. ✓ Khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng, không tiếc lời khen ngợi.

"Kết quả đúng rồi, phần giải thích tuy hơi dài dòng một chút nhưng hướng đi rất chuẩn xác. Hôm nay bị thầy phát hiện ra được một sinh viên giỏi rồi nhé!"

Giáo viên này còn khá trẻ nên rất nhiệt tình, còn không quên vỗ tay cổ vũ. Sinh viên phía dưới thấy vậy cũng lục tục vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.

Dạ Phàm ngồi trong góc, đầu hơi cúi, nhìn như đang ngượng ngùng nhưng thực chất đang lắng nghe. Thanh âm hệ thống vẫn chưa vang lên, nghĩa là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Dạ Phàm đương nhiên sẽ không nghĩ nhận được sự công nhận của mọi người dễ dàng như vậy, còn 4 ngày nữa, thời gian cũng không gấp rút.

Công việc kiếm ra tiền hiện tại của Dạ Phàm là làm Thủy quân _chính là loại rất thường được người trong showbiz sử dụng. Cậu có tới gần 50 nick ảo trong máy tính, mỗi ngày những nick này đều có đăng bài rất thường xuyên nhìn rất chân thật.

Tiền lương dù tính theo ngày

cũng là rất ít ỏi lại vất vả vì cày đêm khá nhiều lại không có phần mềm hay công cụ hỗ trợ, tất cả đều là thao tác tay. Giờ thì Dạ Phàm đã hiểu tại sao quầng thâm mắt nguyên chủ lại nặng như vậy rồi. Hiện tại chưa tìm được công việc khác Dạ Phàm tạm thời vẫn quen việc cũ.

Sẵn tiện lên weibo cậu liền tìm hiểu thêm về thế giới này một chút. Hiện tại cốt truyện chưa bắt đầu, Bạch Phong Tịch_ thụ chính cũng chưa trọng sinh Dạ Phàm cảm thấy thư thả nhiều lắm.

Kéo thanh làm mới, bất ngờ một bảng xếp hạng lọt vào mắt cậu là bảng số liệu nghệ sĩ nhân khí cao của tháng (trong nước)

1. Tần Viễn

2. Sở Ngôn Trì

3. Tô Thanh Thanh

4. Lý Khả Vân

5....

Mà cái tên hiện lên đầu tiên Dạ Phàm lại thấy tương đối quen mắt.

"Tần Viễn, Tần Viễn... Á, đây không phải là nam phụ ảnh đế si tình trong tiểu thuyết sao!"

Sau khi đọc truyện, người mà cậu muốn thành đôi với Bạch Phong Tịch nhất chính là Tần Viễn. Khác với tên Tra công tự luyến lại cuồng chiếm hữu, Tần Viễn lại một người có vẻ thân sĩ hơn hẳn. Biết Phong Tịch không yêu mình thì cũng vẫn như cũ hỗ trợ y tất cả mọi thứ, không cần đền đáp. Hỏi nam nhân như vậy ai mà không thích chứ!?

Khoảng thời gian này hẳn là Tần Viễn lần đầu đạt giải ảnh đế đi. Thời điểm thụ trọng sinh thì hắn đã cầm trong tay 4 giải ảnh đế, trong đó có hai giải lớn của nước ngoài.

Dạ Phàm kéo xuống phần bình luận, quả nhiên là có rất nhiều fan hâm mộ đang nhảy nhót khen ngợi thần tượng nhà mình.

[Oa, không hổ danh là chồng mị, vị trí số 1 chỉ có thể thuộc về anh]

[Anh Tần nhà tui vẫn giữ vững phong độ, ngai vàng thật vững ha ha ha ]

[Đúng vậy, anh Tần quá xuất sắc, ba tháng liên tục những người khác vẫn luôn thay đổi vị trí, chỉ có anh ấy vẫn luôn đứng hạng đầu không hề thay đổi]

[Nếu không phải gần đây Sở Sở vẫn luôn chạy ra nước ngoài hoạt động thì có lẽ đã đứng thứ nhất rồi]

[Này lầu trên, nói gì khó nghe thế, muốn gây war à]

Phía dưới mắng nhau càng ngày càng hăng, còn có thêm fan của những nghệ sĩ khác cũng chạy đến tham gia góp vui. Sau khi hóng chuyện chán Dạ Phàm chạy đến weibo Tần Viễn thuận tiện chiêm ngưỡng nhan sắc được fan hắn một mực tung hô.

Ảnh đại diện của Tần Viễn rất đơn giản, là một tấm hình chụp nửa khuôn mặt. Mái tóc được vuốt ngược ra sau, chỉ còn lại lọn tóc nhỏ rơi trước làm lộ ra phần trán cao. Lông mày đậm lại rất sắc, đôi mắt khép hờ làm người khác tò mò muốn biết sâu bên trong tròng mắt đó là gì.

Góc máy nghiêng làm nổi bật lên sống mũi thẳng tắp và viền môi mỏng khẽ mở. Chiếc áo vét cực kì vừa vặn ôm thấy cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp áo. Khắc hoạ chân thật lại làm nổi bật lên khí chất của người đàn ông trưởng thành. Nếu tính không lầm hiện tại hắn hẳn mới 25 tuổi đi.

Một tấm hình trắng đen lại có thể khiến Dạ Phàm ngắm nhìn đến không chớp mắt, thậm chí còn suýt nữa chảy nước miếng. Đúng vậy, đời trước cậu đã xác nhận được giới tính thật của mình là gay.

Thời học sinh, sinh viên từng quen hai người bạn gái nhưng sau đó mới phát hiện ra bản thân đối với nữ sinh không có cảm giác gì. Thế mà lại đối với đàn anh khoá trên có tình cảm thế nhưng chỉ là đơn phương nên chưa từng chính thức yêu đương với nam nhân bao giờ.

Đến khi Dạ Phàm nhìn xuống phần thông tin bên dưới thì đập vào mắt là lượng theo dõi lên tới con số khổng lồ làm cậu hoa cả mắt. Cậu lẩm nhẩm đếm từng dấu chấm phẩy và từng con số.

10.023.566 follow

"Nếu tôi nhớ không lầm đây còn chưa phải là thời kì đỉnh cao của anh ta đi, thế mà lượt fan đã khủng như vậy rồi à!"

"Ở đoạn sau cuốn truyện nếu Tần Viễn không từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mà lui về hậu trường thì lẽ ra sẽ là người duy nhất có lượng fan ngang ngửa với Bạch Phong Tịch đấy!"

Dạ Phàm nhạy bén lờ mờ bắt được trọng điểm "Tiêu chuẩn của ngươi chính là có được lượng người hâm mộ người hơn Vạn nhân mê kia à!"

Hệ thống không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu

"Tôi đủ tự tin có thể giúp kí chủ trở thành người nổi tiếng có người hâm mộ trên khắp thế giới"

Cậu làm lơ câu trả lời mơ hồ của hệ thống, hoá ra là như vậy thật, nếu lấy Bạch Phong Tịch làm mục tiêu công phá thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn là dựa theo mục tiêu hệ thống đưa ra một chút.

Vấn đề là cậu không nhớ rõ lượng fan lúc Bạch Phong Tịch lên tới đỉnh cao là bao nhiêu. Trong sách, những đoạn càng về sau Dạ Phàm hầu như toàn đọc lướt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK