Xe ngựa vang lộc cộc giữa rừng núi hoang vắng chẳng lấy bóng người. Người đánh xe là một thiếu niên nhỏ con tầm mười năm tuổi, giương mặt nhợt nhạt tựa như người đã chết nhưng đôi mắt cậu ta lại sáng bừng như cho dù có là chiếc lá rơi nhẹ từ cành cây nào cũng chẳng qua nổi mắt cậu ta.
Trong xe có một bàn tay như ngọc vươn ra vén màng xe:"Tâm Hiên, cậu có mệt lắm không?"
Cậu nhóc đánh xe tên Triệu Đồng Tâm Hiên hơi cuối đầu đáp:"không mệt, sắp tới cửa dịch chuyển đến địa phận phương bắc trời ở đấy rất lạnh cậu chuẩn bị áo ấm đi"
Giọng thiếu nữ ngọt ngào ừm một tiếng rồi lại mang một tấm áo bông dầy đặt cạnh Tâm Hiên, cô nàng dịu dàng nói:"cậu cẩn thận không bị lạnh"
Bên trong có tiếng cười khẩy của một nam nhân khác:"nó là Đồng phân tử thi, không biết lạnh. Muội quan tâm làm gì"
(Đồng Phân Tử Thi: một thuật ngữ trong truyện nhằm chỉ những phân thân được nguyên chủ tạo ra từ thi thể đã chết, như một giai đoạn tái sinh. Đồng phân tử thi sẽ càng ngày càng giống người thật biết nóng biết lạnh, biết yêu ghét tình thù và trở thành con người độc lập chỉ khác là phải đồng sinh đồng tử cùng chủ nhân. Tuy nhiên Tâm Hiên vẫn chưa đạt tới giai đoạn đấy)
Thiếu nữ ấy tên là Liên Đào một công chúa Nhân giới được thư mời tới Xử Nữ thành học tập. Đi cùng cô nàng là Liên Tuân là một thái tử lớn hơn Liên Đào hai tuổi.
Triệu Đồng Tâm Hiên là người của thành trì Xử Nữ được cử tới đón công chúa cùng thái tử.
Nghe thái tử thất lễ, Liên Đào chỉ cuối đầu không dám thất nghi chỉ đành nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tâm Hiên. Công Chúa có ấn tượng rất tốt với phân thân này, cậu ta chu đáo lại khiêm nhường dể tính làm trái tim công chúa sống lâu trong thâm cung hơi giao động.
Qua cổng dịch chuyển, hơi lạnh thấu xương của mùa đông phương bắc xộc thẳng vào xe. Liên Đào rùng mình siết chặt lấy áo bông mà vẫn không đỡ lạnh, nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi thay thế cho một cảm giác ấm áp lan tràn tứ chi bách hài tựa như nàng đang ngồi bên một lò than trong đêm đông vậy. Nàng nhìn ra cửa hoá ra là Tâm Hiên dán một lá bùa xua lạnh lên cửa xe.
Liên Đào cảm thấy trái tim mình còn ấm áp hơn cả không khí lúc này. Cô đưa mắt nhìn ra trời chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt đẹp nơi phương bắc trắng xoá một màu tuyết. Đi thêm nữa canh giờ cuối cùng toà tháp to lớn của thành trì Xử Nữ đã hiện ra, lầu vàng cột ngọc không đâu là không lấp lánh. Không hổ danh là thành trì giàu có bật nhất.
Tâm Hiên kéo rèm sang bên, làm một động tác mời. Liên Đào như hoa như mây bước xuống xe ngựa, nàng nắm chặt áo choàng vì lạnh mà thở hắt ra. Bổng có giọng nam trầm đụt cất lên:"hoàng thất nhân giới?"
Họ nhìn sang là một người lính dáng người thấp bé nhưng lại mang nét kiêu ngạo đầy xem thường nhìn về phía này. Tâm Hiên gật đầu:" ừm, Lệ Chi thành chủ đang ở đâu?"
Người lính Lệ Chi ấy chẳng nói hai lời chỉ hất cằm bảo học đi theo mà dẫn tới thư phòng. Tâm Hiên nói sơ về Lệ Chi với Liên Đào:" binh trưởng của quân đội thành Xử Nữ, phụ trách an ninh và hộ tống vật phẩm nhập khẩu từ bên ngoài"
(Quân đội Xử Nữ thành chủ yếu xuất phân nhân giới không có quyền phép chia làm năm cấp bật
+ Đội trưởng: phụ trách nhóm nhỏ trong quân
+ Y trưởng: phụ trách nhóm y bác sĩ trong quân hay còn gọi là quân y
+ Tuệ trưởng: phụ trách nghiên cứu thiết bị trong quân và truyền tin
+ Binh trưởng: đứng đầu quân đội
+ Đại quân trưởng: đứng đầu bốn cấp kia, người quản lý và điều hành)
Liên Tuân nhìn cái vị "hạ nhân giới" mà xem thường một phen:" nhân giới hạ đẳng thì đòi bảo vệ được ai?"
Lệ Chi lại là kẻ không khiêm dè gì, mà mỉa mai lại:"đám thượng nhân giới ăn no rửng mở liệu chạy được mấy vòng sân?"
Tâm Hiên sắc mặt xa xầm hơi nghiêm giọng:"Lệ Chi"
Không ngờ Lệ Chi lại nghe theo mà im lặng, ngoan ngoãn dẫn đường mặc cho sau đó Liên Tuân lại tiếp tục chọc khoáy thân phận của hai người bọn họ. Liên Đào chỉ nghe rồi cuối đầu hổ thẹn không dám cãi.
Tới một căn phòng lớn, Lệ Chi đến gõ cửa cũng không làm mà thô lỗ đưa chân lên đạp cửa ra. Cánh cửa lớn nặng nề vẫn cứ thế mà bị hắn nhẹ đạp mở. Bên trong có rất nhiều quan văn đi đi lại lại mặt phủ một tầng mệt mỏi đi ngay chỉ cuối đầu chào thầm:"Đồng Thiếu gia, Lệ thiếu gia"
Lệ Chi không thoải mái khi bị gọi như vậy nhưng vẫn không tỏ thái độ gì mà dẫn họ đi sâu vào trong tới một nơi được cho là chủ toạ của người mang vị trí cao nhất mới có thể ngồi. Nhưng rèm che lại được thả xuống chỉ có thể thấy được bóng hình chứ không biết nhân dạng người đấy ra sao.
Mặt dù vậy Tâm Hiên vẫn cung kính quỳ xuống:"chủ nhân, theo lời của ngài, con đã đưa công chúa và thái tử tới.
Trong màng bước ra không phải là thành chủ Xử Nữ thành mà là một người đàn ông cao ráo tuấn tú, toát mùi sách vở_ ngài là Viên Liêm- Đại Quân Trưởng. Viên Liêm cuối đầu với Tâm Hiên nói:"Đồng thiếu gia, thành chủ nhờ ta nói lại với ngài, sắp xếp hai vị hoàng gia nhân giới tới tháp Sinh. Ngài bảo Hoa cô nương đã chuẩn bị đầy đủ rồi chỉ đợi hai vị này đến nữa thôi"
Tâm Hiên buồn bả cuối đầu:"mục đích tới đây, ta muốn thỉnh an ngài"
Lệ Chi nghiên đầu nhìn Tâm Hiên một cái rồi bước tới vén rèm đi vào trong gọi:"Nghĩa Phụ"
Viên Liêm ấn ấn thái dướng tặc lưỡi:"lại thế rồi"
Tâm Hiên thở dài:"ngài vẫn là không muốn gặp ta, gần bà tháng rồi ta không biết đã làm gì khiến ngài giận như vậy"
Viên Liêm lắc lắc đầu vỗ vai cậu:"không phải lỗi của Thiếu gia. Chỉ là Thành chủ có chút chuyện tạm thời không thể ra mặt thôi"
Viên Liêm dùng bốn tất lưỡi mới khuyên được Tâm Hiên đứng dậy dẫn công chúa cùng thái tử đi đến toà tháp Sinh. Viên Liêm thở dài vén rèm bước vào.
Người ngồi trên chủ vị kia cất giọng khàng khàng:"đi rồi?"
Viên Liêm cung kính vâng một tiếng rồi nhìn sang Lệ Chi đang làm hiếu tử hiền tôn xếp công văn bên cạnh.
Người ngồi trên chủ vị tơi tả hết sức, hắn chỉ khoát hờ một tấm áo mỏng bên trong băng đầy những mãnh băng gạt lớn nhỏ, trên đầu cũng quấn băng đến che cả hai mắt. Kì thực mắt hắn cũng có vấn đề.
Tuệ Trưởng bên cạnh hắn thở dài:"thành chủ, thần biết ngài không muốn để Thiếu gia biết nhưng ngài không nhận ra sao? Thiếu gia còn đang nghĩ là bản thân cậu ấy phạm sai lầm gì đó khiến dài giận đấy. Đáng thương quá rồi"
Vị kia như muốn nói gì nhưng cuối cùng đưa tay che miệng ho khan. Lệ Chi trợn mắt vỗ nhẹ lưng hắn:"Nghĩa Phụ, hai ngày nữa khai giảng niên khoá mới ngài tính làm sao đây?"
Thành Chủ Xử Nữ Thành tên là Triệu Hạ Ly tự là Triệu Nghiêm. Là nhất đẳng văn thần minh giới
Cách đây một năm Tà giới chính thức bị thanh tẩy hoàng toàn. Phần lớn bọn tà nhân được giam ở Minh giới do Ma Quân Virgo và Quỷ Quân tam Minh Hạ canh giữ quản lý. Ba tháng trước Tàn dư Tà giới bên ngoài hợp sức với kẻ bị giam đánh cho địa ngục tan hoang. Virgo bất tĩnh tới giờ vẫn chưa có tiến triển, Minh Vương bị thương nặng tam Minh Hạ cùng Triệu Hạ Ly bán sống bán chết lôi Minh Vương trong trạng thái thập tử nhất sinh về.
Triệu Hạ Ly bị thương nặng lại còn vận công trị thương cho Minh Vương suýt mất cả mạng, cũng may có Triệu Ly Chu là anh em sinh đôi của hắn cứu hắn về. Tới nay cũng đã ba tháng mà hắn vẫn trong trạng thái thân tàn ma dại như vậy. Chẳng ai còn nhận ra vị Thượng thần Minh giới cao cao tại thượng ngày nào.
Triệu Hạ Ly xua tay khàn giọng đáp:"lúc đấy nhờ...nhờ Ái Thánh xuống giúp ta một chuyến"
Tuệ Trưởng tên Hải Trân cau mài:"điện hạ, nếu lộ ra ngoài ngài gặp chuyện khó nói chỉ sợ... Sẽ có kẻ tới dòm ngó thành chúng ta"
Tay Triệu Hạ Ly run run cầm lấy tách trà trên bàn vô cùng chuẩn sát nếu không nhìn lên mặt hắn vẫn nghĩ hắn thật sự chẳng làm sao. Hạ Ly nói:"yên tâm, hai ngày nữa khả năng tái sinh bất tử của ta sẽ trở lại. Có điều...hm... Cổ họng ta không t..."
Nói đoạn hắn lại che miệng ho khan một hơi dài mới có thể tiếp:"gọi Ái thánh xuống gi...giúp... hm giúp các ngươi"
Lệ Chi nghiến răng xoa ngực giúp hắn, y nghiến răng:"ngươi đừng nói nữa"
Hạ Ly ngoan ngoãn không nói nữa, nhưng phần nhiều có lẻ là mất sức rồi. Viên Liêm cùng Hải Trân nhìn nhau lộ vẻ chua sót.
Cánh tay đắt lực của Hạ Ly là Virgo còn đang hôn mê bất tỉnh, Gami thì bị giam ở Tinh Linh giới hai năm còn chưa mãn hạng tù. Người anh sinh đôi Ly Chu bận đến tối mài tối mặt có rảnh quan tâm. Hảo bằng hữu tam Minh Hạ cũng chẳng khá hơn là bao, nàng ta còn phải gia cố thêm lực lượng trông coi phạm nhân ở địa ngục thay cho cả Virgo kia mà.
Quay đi quay lại thấy chẳng có ai bên cạnh đủ năng lực có thể giúp đỡ hắn lúc khó khăn này chỉ đành dựa nào những hạ nhân giới có tí xíu năng lực là bọn họ mà thôi
Danh Sách Chương: