Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Uyển Vân ở vị trí hoàng hậu, đứng trên đầu sóng ngọn gió, một mình chiến đấu với những nữ nhân tâm cơ không chút thua kém mình.
Có một lần, Tôn Triều Ân say bí tỉ đến tìm nàng ta, sau một màn dày vò ân ái, nàng ta thấy đáy mắt hắn là những tia sầu muộn cùng giằng xé.
Hắn vuốt lên ấn ký phượng mệnh trên trán nàng ta, thủ thỉ:
“Vì sao? Rõ ràng ta không thể có nàng, mà tâm lại không thể không nghĩ đến nàng.”
“Nàng” ở đây, không ai khác, chính là nữ nhân kia.
Lòng Lâm Uyển Vân nguội lạnh, qua một thời gian tranh đấu vì một người không còn yêu mình, nàng ta đã quá mệt mỏi rồi. Địa ngục nhân gian chính là hoàng cung này. Nữ nhân hậu cung, nếu không có sủng ái, không có sự chở che từ người đàn ông nắm quyền sinh sát, chính là vạn kiếp bất phục không thể quay đầu.
Lâm Uyển Vân đã hoàn toàn không còn đường thoát.
Nàng ta thân là hoàng hậu, các viện lạnh lẽo cô đơn. Mắt điếc tai ngơ liên tục nghe tin hoàng đế ân sủng nữ nhân khác, họ liên tục hoài thai, mà bản thân đã bị hãm hại không còn khả năng làm mẹ.
Uất ức dồn nén, nàng ta thét gào, nhưng chỉ nhận được những câu lạnh lẽo: “Vị trí hoàng hậu của ngươi hoàn toàn vì Lâm gia mà có, ngươi nên biết điều sống trong sự che chở này.”
Lâm Uyển Vân không ngờ, có một ngày Hậu vị lại dày vò con người ta như vậy, biết là dầu sôi lửa bỏng, thế mà không có đường lui.
Một hôm cung yến, từ trên cao nhìn xuống Hà Hi dung nhan rực rỡ, Lâm Uyển Vân chỉ có uất hận điên cuồng nhưng không thể làm gì được nữa. Bởi vì không chỉ có Tôn Triều Ân, cả Tôn Triều Anh, hay đại ca thương yêu mình nhất đều mềm lòng và cảm mến nàng ta.
Lâm Uyển Vân không thể nghĩ thông, phượng mệnh của nàng ta trên người mình, nhưng dường như chỉ là hữu danh vô thực.
Lâm Uyển Vân tìm đến Hà Hi, uất ức dồn nén hoá thành chất vấn: “Ta rốt cuộc thua ngươi ở điểm nào?”
Hà Hi nhìn nàng ta, đáy mắt là nhu hoà mềm mại, sau đó Hà Hi quay lưng, đưa tay ngắt lấy một bông hoa trên nhành mai đang nở rộ: “Tâm tính, tấm lòng.”
Hà Hi đưa bông hoa vừa hái lên môi, mũi tận hưởng hương thơm vảng vất của nó: “Lâm Uyển Vân, ta từng nói với ngươi phượng mệnh ta nhường được, nhưng ngươi phải giữ được. Phượng mệnh với ta bất quá chỉ là nhiều người nhìn đến một chút, nhiều người yêu thương một chút, nhiều người hâm mộ một chút. Thế nhưng như vậy để được gì? Ta không no được, cũng không hạnh phúc được. Dựa dẫm vào đàn ông là điều ngu ngốc, vì nhận được sự chở che của họ mà tha hoá ác độc, là tận cùng của sự ngu ngốc.”
Hà Hi quay đầu lại, bộ dáng không chút châm chọc nữ nhân đáng thương trước mắt, ngược lại, một chút xót thương được cô đè nén thật kỹ trong lòng: “Ngay từ giây phút ngươi muốn đoạt phượng mệnh của ta, vận mệnh bình lặng của ngươi đã đi khỏi quỹ đạo. Ngươi nghĩ rằng mọi thứ trên đời này ngươi đều thao túng được sao? Không đâu, dù ngươi làm gì cũng không thoát được vòng tròn của nhân quả. Lâm Uyển Vân, hiện tại ngươi đang ăn phải chính quả đắng mà ngươi đã tạo ra rồi.”
Hà Hi mỉm cười, sau đó xoay người bước đi, để lại Lâm Uyển Vân thẩn thờ.
Lát sau, cô nghe nàng ta lẩm bẩm: “Vậy còn họ thì sao? Rõ ràng họ cũng từng có suy nghĩ độc ác. Vì sao chỉ có ta khổ? Họ lại không mất mát gì?”
Bước chân Hà Hi dừng lại: “Ngươi sai rồi, chính họ cũng đang ăn quả đắng mà họ tạo ra. Khổ sở không chỉ có đau đớn, mong cầu mà không đạt được cũng không kém giày vò.”
Lần này Hà Hi không ngoảnh đầu lại nữa. Cô làm sao không biết cảm xúc rối loạn của những người kia, chỉ là đối với họ, cô chấp nhận bỏ qua mọi chuyện đã là ân nghĩa rồi. Còn họ tiếc nuối vì cô, xem như họ đang phải trả nợ đi.
Khi nào cõi lòng bình lặng, có nghĩa là nợ kia đã trả xong rồi.
***
Hà Hi ngồi trên chiếc ghế tựa lót bông mềm mại, đắm mình trong màu xanh mướt mắt của rừng trúc núi Thiên Sơn. Không khí thanh sạch đến khoan khoái, tiếng chim hót lảnh lót vang vọng, từng cơn gió lùa khiến những ngọn trúc va chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh xào xạc.
Từ phía xa, Tôn Triều Quân cùng sư huynh sư tỷ tiến vào, khi đến gần, hắn cúi xuống xoa nhẹ lên mái tóc cô, ánh mắt cưng chiều vô hạn:
“Con có quấy không?”
Hà Hi xoa nhẹ lên bụng, hạnh phúc lắc đầu: “Ngoan lắm, chắc đợi phụ thân mang quà về.”
Tôn Triều Quân cười cười, rút trong người ra một lệnh bài. Hà Hi cầm lấy đầy nghi ngại, bên cạnh Vương Lâm đã lên tiếng giải thích: “Sư muội, muội nên tìm hiểu thêm về tên này đi, xem hắn còn bao nhiêu thân phận.”
Hà Hi khó hiểu, nhìn sang Tôn Triều Quân bằng ánh mắt thăm dò.
Tôn Triều Quân khẽ cười: “Các chủ Ám Dạ Các không phải từng khiêu khích vị trí minh chủ của Tô Khinh Hào hay sao? Ta mang nó về làm đồ chơi cho con mình thôi.”
Hà Hi nhìn lệnh bài trong tay, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn. Hắn xuất sơn nửa tháng, là vì tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa còn giành luôn vị trí minh chủ võ lâm.
Bằng thân phận Ám Dạ Các chủ? Cái tên này, vậy mà lại là tên các chủ thần bí kia.
Hà Hi híp mắt, lại tức giận rồi.
Thấy thê tử chuẩn bị nổi cơn lôi đình, Tôn Triều Quân vội bước đến xum xoe, vỗ về vuốt vuốt: “Hi Nhi đừng giận, ta chỉ muốn cho nàng bất ngờ mà thôi.”
“Chàng giấu ta lâu thế cơ mà.”
“Đó là vì ta quên mất ta còn một cái Ám Dạ Các.” Tôn Triều Quân cười khổ bào chữa lỗi lầm.
Hà Hi: “…”
“Chàng hứng thú với vị trí này à?”
“Không”. Tôn Triều Quân xoa nhẹ đầu cô. “Vì đại cuộc không thể diệt Võ Sơn, nhưng làm Tô Khinh Hào mất đi vị trí độc tôn cũng là một sự trừng phạt.”
Hà Hi bây giờ mới nhớ đến chuyện mình từng mất mạng vì bị tra tấn ở Võ Sơn. Những tưởng mọi chuyện đã qua, ai ngờ người này kiên nhẫn đến bây giờ.
Hà Hi nhìn hắn, khoé môi câu nụ cười ngọt ngào. Các sư huynh sư tỷ thấy vậy vội vàng lảng đi, họ không thể nhìn người khác ân ân ái ái, thật sự chịu không nổi đả kích này.
***
Một đời nói chậm không chậm, nhanh cũng không nhanh. Thế sự xoay vần, cuộc đời mấy mươi năm cứ thế trôi qua bình lặng.
Ngày Hà Hi trút hơi thở cuối cùng, Tôn Triều Quân cũng đi theo. Hai người ân ái cả một đời, đến khi lìa xa nhân thế cũng không xa nhau nửa bước.
Cổng Thiên giới mở ra, khắp người Tôn Triều Quân như phủ thêm muôn vàn ánh sáng. Hắn cất từng bước chân thong thả, chậm chậm tiến vào dưới sự tung hô của chúng tiên.
“Chào mừng Quân Yến Thiên tôn lịch kiếp trở về.”
“Lập tức chuẩn bị sính lễ, đến Vũ tộc cầu thân.”
Ở một địa phận khác, Hà Hi đã lấy lại hết ký ức của mình, trong lòng nặng thêm một phần ái tình của nhân kiếp. Cô nằm hờ hững trên cành đào, tóc dài như thác đổ xuống, mân mê vòng tay lam ngọc trên tay, đáy lòng là mật ý tình nồng.
“Hi Hà tiên tử, chào mừng nàng trở về. Một kiếp người yêu nàng không đủ, bổn quân muốn tiếp tục cùng nàng duyên kết vạn năm.”
Nam nhân dung nhan như ngọc, tóc trắng tựa tuyết dựa vào gốc đào ấm áp nhìn cô. Từng cánh hoa nhàn nhạt như mất đi sinh khí rơi rụng, lại càng tô điểm thêm khí chất thần tiên bất phàm.
Lần đầu tiên gặp nhau, Hà Hi trên nóc nhà nhìn xuống, lần này, cô lại từ cành đào ngó nghiêng.
Cô tao nhã ngồi lên, khoé môi câu nụ cười nghịch ngợm dịu dàng, không nói không rằng từ trên cao đổ người xuống, đợi chờ người kia ôm trọn trong tay.
Tôn Triều Quân nhẹ nhàng đón lấy, ôm chặt ai đó vào lòng: “Hi Hà tiên tử, tơ hồng đã kết chặt rồi, dù là kiếp nào, nàng cũng không thoát được ta.”
Hà Hi ôm lấy cổ Tôn Triều Quân, xuyên qua những cánh hoa đào rơi như mưa phùn không ướt áo, đôi mắt trong veo chất chứa bao nhiêu quyến luyến nồng nàn: “Quân Yến thiên tôn, một kiếp người yêu chàng không đủ, muốn được cùng chàng duyên kết vạn năm.”
CHÍNH VĂN HOÀN
Danh Sách Chương: