Bạch Sở Khiết vẫn nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, cậu không bước ra khỏi bên ngoài nữa, cũng mặc kệ đến mái tóc đã dài của mình.
Trong những ngày này cậu luôn đấu tranh với lí trí giữa việc bước ra khỏi bóng tối và sống với trốn tránh như một con chuột chũi. Nhưng rồi cuối cùng...cậu vẫn chọn làm con chuột chũi, cố gắng chạy trốn khỏi sự thật hiện tại.
Mặc dù cậu còn nhỏ, chuyện tình cảm của cậu trong mắt người lớn không là gì, nhưng bản thân Sở Khiết hiểu rõ tự cậu đối mặt, cậu cũng chẳng thể làm được gì.
Ông cố cùng ông bà nội đã gọi điện thoại dỗ dành cậu, hai ba ba cũng luôn quan tâm cậu nhưng trong lòng Bạch Sở Khiết đâu đó vẫn còn một vết thương khá lớn. Một vết thương có mà may vá, chữa lành lại.
Đã rất nhiều ngày Bạch Sở Khiết không đến lớp, ba lớn cũng đã hứa sẽ hoàn thành thủ tục đi du học sớm nhất có thể cho cậu. Hoặc nếu không kịp, ba lớn vẫn có thể mang cậu sang nước ngoài, cho cậu một cuộc sống mà cậu thích. Bởi vì chính ba lớn cũng giận...giận vì rõ ràng con trai của bọn họ không làm gì sai nhưng vẫn phải chịu ấm ức.
Được ba ba cưng chiều, Bạch Sở Khiết càng thêm trốn mình vào vỏ ốc. Càng lúc càng thu mình chẳng muốn tiếp xúc với ai.
Và buồn cười thay, đôi khi cậu lại như kẻ ngốc, tự mở ứng dụng mạng xã hội lên, ngẩng người chờ đợi điều gì đó trong vô vọng.
Một tiếng, hai tiếng, rồi lại một ngày trôi qua. Sự chờ đợi ngu ngốc của cậu chẳng được hồi đáp, người cậu chờ đợi không rõ lí do cũng chưa từng liên lạc với cậu.
Thì ra... cậu vẫn còn nhớ hắn.
———-****———
Trần Duật Đằng nằm dài trên lớp, hiện tại thời tiết sắp vào thu nên có chút đẹp, từng chiếc lá đã ngả màu vàng, rũ bỏ đi cái xanh tươi như lúc hè. Hắn nhàm chán nằm trên bàn, trong đầu vừa ê ẩm vì đêm hôm qua quá chén, hơn nữa...hắn cảm thấy như bản thân thiếu đi thứ gì đó.
"Này! Cậu và Hưng Vĩ đừng có chiến tranh lạnh nữa có được không? Chúng ta chơi với nhau bấy lâu nay, chẳng lẽ vì chuyện thằng nhóc đó mà cãi nhau ư? Hưng Vĩ làm người tốt thì mặc kệ cậu ta đi, đều là anh em tốt, chúng ta bỏ qua không được sao?"
Nam Khiêm ngồi đối diện với Trần Duật Đằng, ánh mắt lại có chút ái ngại nhìn Hưng Vĩ đang ngồi cuối lớp với vẻ mặt hậm hực khó gần.
Nam Khiêm cũng biết chuyện Hưng Vĩ và Duật Đằng đánh nhau vì Bạch Sở Khiết. Bây giờ thì hay rồi, cả hai người đều không nhìn mặt nhau khiến Nam Khiêm khó xử gần chết.
"Tránh ra! Đừng làm phiền tôi, mặc xác cậu ta"
Trần Duật Đằng khó chịu mắng một câu, sau đó lại mệt mỏi nằm dài xuống bàn. Nam Khiêm thở dài mệt mỏi tiếp tục khuyên ngăn.
"Ai da! Bình thường hai cậu có bao giờ vì chuyện để ý cùng một người mà cãi nhau đâu? Hơn nữa cậu bây giờ có bạn gái rồi nhường Hưng Vĩ thì có sao?"
Trần Duật Đằng ngẩng mặt lên, ánh mắt tức tối như thể cảnh cáo rằng Nam Khiêm chỉ cần nói một lời nữa thì hắn có thể đấm chết cậu ta vậy?
Nam Khiêm cũng cảm nhận được người ngồi đối diện mình có ý không tốt, lập tức cười ngốc chữa cháy.
"Nhưng cậu đừng lo! Tôi nghĩ Sở Khiết không thích Hưng Vĩ đâu. Tôi nghe bọn lớp dưới nói gia đình Sở Khiết đang rút học bạ cho cậu ta, mấy hôm nay Sở Khiết không đến lớp. Có lẽ là thất tình đến nghỉ học luôn rồi"
Trần Duật Đằng vừa nghe đến đây thì lập tức tỉnh tảo hơn một chút, hắn nhướng mày nghi hoặc hỏi.
"Nghỉ học? Cậu ta nghỉ học thật sao?"
Nam Khiêm gật đầu, chắc chắn đáp.
"Chính ba của cậu ta đến lớp thu dọn đồ đạc cho con trai mình. Giáo viên trong lớp cũng đã thông báo chuyện này cho mọi người biết, em họ tôi học cùng lớp với cậu ta kể lại đó"
Trần Duật Đằng lặng người, mấy ngày hôm nay hắn đều cố tình xuống khoá dưới để trêu chọc vài người nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Sở Khiết đâu, hắn ban đầu còn nghĩ là cậu cố tình trốn tránh hắn...hoá ra, Sở Khiết không đến trường nữa.
Trong lòng Trần Duật Đằng có một sự trống trải không tên, âm thanh khóc nức nở của cậu lại vang lên bên tai hắn. Trái tim như thể bị ai bóp chặt đến khó thở. Nơi được gọi là niềm hy vọng cuối cùng để thấy được Sở Khiết cũng đã dập tắt. Vậy...hắn phải nhìn thấy cậu bằng cách nào?
Nghĩ đến đây, Trần Duật Đằng như bị ma xui quỷ khiến, hệt như một đứa trẻ con giành giật món đồ mình đã khóc lóc. Nhanh tay mở block một ứng dụng mạng xã hội đã chặn Sở Khiết ra, tay hắn dường như không nghe lời hắn. Chủ động nhắn tin cho Bạch Sở Khiết.
"Hôm nay cậu thế nào?"
Nhưng còn chưa đợi người kia trả lời thì chính hành động block thằng tay của Trần Duật Đằng đã vã thẳng mặt hắn.
Màn hình tin nhắn hiện ra loạt chữ của hệ thống.
"Người dùng hiện tại không muốn nhận tin nhắn từ người lạ, nếu bạn muốn trò chuyên vui lòng kết bạn"
Trần Duật Đằng nhìn điện thoai vừa mắng: Con mẹ nó xxxxxxx....
Danh Sách Chương: