Ừ, con muỗi đó tên Huỳnh Đan Thư.
- ...
CPU của Đan Thư như cháy bùng lên, cô choáng váng chỉ vào chính mình cất giọng khó tin:
- Em cắn anh?
- Ừ. Không chỉ cổ thôi đâu, cả chỗ này nữa.
Anh kéo cổ áo để lộ ra vài chấm dấu răng ở xương quai xanh. Đan Thư sốc đến mức chết điếng ngay tại chỗ, cô cật lực phủ nhận "tội ác" của mình:
- Không thể nào, sao em có thể làm vậy được? Anh đừng có vu oan cho em, có khi là... có khi là...
Cô nghĩ một hồi, hai mắt sáng bừng lên, giọng điệu đanh thép hẳn:
- Hừ, anh đừng tưởng em không biết anh đang hẹn hò với cái cô Linh San nhé. Anh bị cô ấy cắn rồi ăn vạ với em chứ gì?
Không hiểu sao lúc nói đến câu này cô hơi khó chịu nhưng nhanh chóng dẹp sang một bên. Kệ đi, nhất định phải đá cái nồi này ra khỏi người cô trước đã.
- Đan Thư...
Việt Vũ mới tiến lên một bước, Đan Thư đã nhảy tót lên giường. Sau khi lăn một vòng, cô lập tức bật dậy nép mình vào góc giường với vẻ cảnh giác cao độ:
- Anh đừng có lại gần đây! Đừng hòng vu oan cho em! Ai cắn anh chứ em không cắn, em có phải yêu tinh đâu mà ăn thịt người! Nồi này em không cõng, anh đi tìm cái người cắn anh ấy, đừng có ăn vạ với em!
Cô nói như súng liên thanh, đến một cơ hội để anh chen vào cũng không có. Mà anh hình như cũng không có ý định chen lời cô, đợi cô nói xong rồi mới thong dong hỏi:
- Không phải em làm, em phản ứng dữ dội thế làm gì?
- Không phải em làm em mới phải thanh minh cho thanh danh của mình chứ. Anh có thấy ai bị vu oan mà ngồi im chịu trận không? Không có đúng không?
Càng nói mặt cô càng đỏ, vệt đỏ lan từ hai gò má lên hai mang tai rồi lại đi xuống cần cổ thon dài, cuối cùng là nóng toàn thân. Việt Vũ nhìn cô không chớp mắt, anh cảm thấy dáng vẻ xù lông nhím này của cô đáng yêu chết đi được.
Đan Thư thấy anh nhìn mình rồi cười, cô càng xấu hổ hơn:
- Anh cười cái gì? Em nói sai hả?
- Thì chẳng nói sai. Em hôn anh đã đời rồi đòi đá anh, còn bảo sẽ nhốt anh lại nữa kìa.
- ...
Lần này Đan Thư im bặt không biết giải thích thế nào. Cô không nhớ mình có nói chuyện này với anh, nhưng cô thật sự muốn bắt nhốt anh là thật. Lẽ nào trong lúc mê sảng cô đã nói gì không nên nói với anh sao?
Đan Thư thu lại móng vuốt, cô dè dặt hỏi lại anh:
- Em bảo em sẽ nhốt anh lại à? Em nói vậy thật ư?
- Ừ. Em nói khá nhiều, anh cũng không nhớ hết. Nhưng câu muốn nhốt anh về nuôi thì em nhắc lại rất nhiều lần nên anh có ấn tượng. Anh không ngờ cô nhóc nhìn ngoan ngoãn là thế lại có mưu đồ xấu xa với thân thể anh đấy.
Việt Vũ không muốn nói ra đâu, nhưng anh sợ sau này cô uống say lại nói lung tung với người khác sẽ không hay nên tiện nhắc nhở cô để cô khắc sâu vào đầu, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không tùy tiện nói ra suy nghĩ trong lòng mình, lợi thì ít hại thì nhiều.
- ...
Đan Thư cảm thấy sau chuyện này mình không còn mặt mũi nào gặp anh nữa rồi, khí thế của cô xẹp như bong bóng xì hơi. Thấy anh nhìn mình, cô lại vực lại tinh thần, kiên quyết phủi sạch sẽ đến cùng:
- Em không nói gì hết, anh đừng nghĩ rằng em say rượu rồi đổ oan cho em.
Cho dù cô có nói lung tung hay cắn anh thì đã sao? Chỉ cần cô chết cũng không chịu nhận anh có thể làm gì được cô chứ. Anh cũng không có bằng chứng mà.
Việt Vũ chỉ nhìn cô không đáp, nhưng cũng không hỏi thêm về vấn đề này nữa. Cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm đã nghe anh nói tiếp:
- Nhưng mấy vết muỗi cắn đều do em gây ra, em đừng hòng trốn trách nhiệm.
Anh đã có lòng không nhắc đến để cô đỡ ngại nhưng ai bảo cô khơi khơi ra, còn đổ lên đầu cô gái khác? Nỗi oan này anh tuyệt đối không chấp nhận!
- ...
Đan Thư giống như bị sang chấn tâm lý nặng nên yên ắng hẳn. Sau khi mượn điện thoại anh gọi cho bố đến đón mình xong cô lập tức rời khỏi nhà anh không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa.
- Em ăn sáng trước rồi hãng về?
- Thôi, em không đói đâu anh.
Giờ cô nhục đến no luôn rồi, anh không xuất hiện trước mặt cô, cô càng đội ơn anh hơn. Chờ mãi mới thấy bố mình đến đón, cô lập tức nhảy vào trong xe như lò xo. Hai bố con trò chuyện một hồi, biết cô không bị làm sao ông Tiến mới yên tâm hẳn rồi đưa cô về nhà, bởi vì ông không nhắc gì đến chuyện vừa rồi nên cô cũng không hỏi ông mà lén hỏi chú Tùng, chẳng dè vẻ mặt của chú rất nghiêm trọng nhưng vẫn nói với cô đôi câu:
- Người này là đối thủ của bố cháu, trước đây bọn họ có chút ân oán nên ghi thù với nhau đến bây giờ.
Đan Thư thăm dò hỏi thêm một câu:
- Cháu có thể hỏi tên người đó không ạ?
- Cháu biết chủ tịch hãng xe MS không? Là ông ta làm đấy.
MS? Nguyễn Quốc Trung, bố nuôi của Linh Chi?
Đan Thư hiểu ra rồi, sau khi chào chú ấy xong cô mới gọi điện cho Hoàng Diệu để cảm ơn rồi ôm đồ đi tắm. Trong đầu vẫn nghĩ mãi về chuyện hồi sáng.
Rốt cuộc thì tối hôm qua cô đã nói những gì với anh? Nếu chỉ bắt nhốt thôi còn đỡ, cô chỉ sợ mình lỡ mồm tiết lộ hết tất cả mọi chuyện cho anh thôi.
Nhưng nếu anh mà biết cô muốn hại anh chắc anh vặn cổ cô từ lâu rồi chứ đâu thể kiên nhẫn như sáng nay được.
Thế nên hôm qua cô không nói gì hết, đúng không?
Chắc chắn là đúng rồi.
Đan Thư tự ép mình bình tĩnh lại, bởi vì không nhớ ra mọi chuyện nên cô dẹp nó qua một bên.
Thời gian sau đó cô không gặp Việt Vũ mà tập trung học tập và dồn hết tai mắt về phía Linh Chi, chỉ cần cô ta có động thái gì cô sẽ lập tức đề cao cảnh giác và tìm cách ứng phó ngay.
Mà dạo này Linh Chi thật sự ngày càng mất kiên nhẫn. Tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi, càng ngày càng thoát khỏi tầm khống chế của cô ta. Rõ ràng cô ta mới là người có ưu thế nhất trong chuyện này nhưng tại sao lại không đấu nổi Huỳnh Đan Thư.
[Tôi từ bỏ được không?]
Cô ta cố gắng quá lâu rồi, lần nào cũng sắp thành công thì lại thất bại vào bước cuối cùng. Chỉ cần Đan Thư chết, cô ta cũng sẽ vô cớ bị reset và phải làm lại mọi thứ từ đầu. Rõ ràng cô chẳng có vai trò gì quan trọng nhưng tại sao lại có thể tác động đến cả một thế giới? Cô ta đã làm sai ở bước nào?
[Từ lúc cô chấp nhận giao dịch, cô đã không còn đường quay đầu rồi. Bây giờ nếu cô từ bỏ, thứ chờ đợi cô sẽ là tử vong.]
Tử vong.
Cô ta đi vào con đường này không phải vì muốn thay đổi số phận và sống tiếp sao?
Kiếp đầu tiên cô ta cũng đã rất hạnh phúc, cô ta cho rằng mình đã cướp được số phận của Đan Thư rồi. Nhưng vào ngày kết hôn với Việt Vũ, cô ta lại vô cớ quay trở lại vạch xuất phát, phải bắt đầu lại từ đầu. Vòng tuần hoàn cũng bắt đầu từ lúc đó, theo từng lần tuần hoàn, cuộc sống của cô ta tốt hơn, làm gì cũng thuận lợi hơn. Nhưng dù có biết trước tương lai cô ta cũng chẳng thắng nổi Đan Thư, ngay cả bây giờ cũng vậy.
Linh Chi càng nghĩ càng không hiểu mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, thế nên đến kiếp này cô ta muốn tất cả mọi thứ sát với kiếp đầu tiên nhất có thể. Cô ta không thay đổi bất kỳ cái gì trừ việc tiếp cận Nguyễn Quốc Trung sớm hơn rất nhiều, cô ta cũng không muốn như vậy nhưng cô ta đã quen ăn sung mặc sướng rồi, thế nên sau khi chịu đựng cuộc sống khốn khó này được vài năm, cô ta lại không chịu được mà tiếp cận ông Trung để cuộc sống của mình tốt hơn. Lẽ nào vì điều đó nên quỹ đạo của mọi người lại thay đổi?
[Không giết Đan Thư nữa được không? Tôi cảm thấy cô ta chính là công tắc của thế giới này, cô ta chết, nơi này cũng sẽ sụp đổ theo.]
Sợ người thần bí kia từ chối, cô ta nói thêm một câu:
[Dù sao mấy kiếp trước tôi để Đan Thư chết quá sớm nên luôn không đi tới kết cục cuối cùng được. Bây giờ tôi thử cách mới, đợi gần đến khi tôi làm xong mọi thứ rồi mới giết cô ta cũng không muộn mà.]
Người thần bí chần chừ hồi lâu mới gật đầu:
[Tôi cho cô thời hạn bốn năm để thay đổi mọi chuyện.]
Ông ta không dám nói cho Linh Chi biết thực ra kiếp trước Đan Thư không phải chết năm hai mươi tuổi mà là năm hai mươi tư tuổi. Cô bị Việt Vũ giấu đi trong bốn năm, nhưng cuối cùng cô vẫn chết vì bệnh.
Cho nên lần này ông ta sẽ không hấp tấp nữa. Ông ta giết Đan Thư rồi, Việt Vũ vẫn lại có cách cứu cô tiếp thôi.
Danh Sách Chương: