• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Nhất Mộ đối diện với nàng nửa phút, mặt trầm như nước, mắt gợn sóng lăn tăn. Không biết khi nào, năm ngón tay Giản Linh đặt trên mu bàn tay cô đã chen vào giữa, siết chặt lấy, từ chạm nhẹ biến thành mười ngón lồng vào nhau, đến kẽ tay cũng thân mật dính sát. Giản Linh nhúc nhích, kẽ tay liền cọ nhau. La Nhất Mộ nhấp môi, ánh mắt tối sầm.

Phòng học vắng vẻ đột nhiên trở nên áp lực cực kỳ, giống như co lại thành một không gian nhỏ nóng rực bao vây hai người bên trong. Cổ họng La Nhất Mộ khát khô, cơ thể bất giác nóng lên, ngón tay cũng thành thật quấn lấy bàn tay Giản Linh.

Giản Linh cong môi, xích đến gần. Hai người cách không quá năm xăng-ti-mét, nàng hỏi lần thứ ba: "Mộ Mộ, chị thích em, hay là ghét em?"

Tiếng nói rất khẽ, cứ như sợ quấy nhiễu phòng học lặng im. Khi nàng nói chuyện, bàn tay rảnh rỗi còn lại chống cạnh bàn phía sau La Nhất Mộ, vây cả người La Nhất Mộ ở bục giảng.

Đây là một tư thế rất có tính xâm lược, nhưng bởi Giản Linh thấp hơn cô nửa đầu nên không có khí thế gì cả, ngược lại vì phải ngẩng đầu đối diện với La Nhất Mộ, từ trên nhìn xuống hệt như Giản Linh đè lên người cô, cường thế xâm chiếm biến thành giống làm nũng.

Đôi tay đan nhau thấm mồ hôi nhưng không ai chịu buông ra trước. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Giản Linh hơi nhón mũi chân, rốt cuộc, chóp mũi chạm vào nhau, Giản Linh nghiêng đầu muốn hôn La Nhất Mộ nhưng La Nhất Mộ lại quay đầu né tránh.

"Em nên gọi tôi là cô." Mắt La Nhất Mộ dừng ở góc bục giảng bị tróc sơn mà không nhìn Giản Linh, mặt vô cảm, giọng khô khốc. Từ chỗ Giản Linh chỉ có thể thấy sắc đỏ sau tai cô.

Giản Linh cong đầu lưỡi, thâm thuý mở miệng, "Cô…"

Nàng thì thầm chữ này thêm một lần, cuối cùng biến thành độ cong vô ý bên khóe miệng.

Đè cô giáo trên bục giảng rồi hôn…

Chuyển xưng hô, thân phận chợt bất đồng, mang đến cảm giác chờ mong tích tới đỉnh.

Ý niệm loé qua đầu hai tiếng trước chợt thành hiện thực nhanh như vậy, Giản Linh chỉ nói một chữ "cô" mà luồng điện đã chạy qua toàn thân, khiến nàng hưng phấn đến mức mắt nổ pháo hoa.

La Nhất Mộ vốn chỉ muốn đổi đề tài, hoàn toàn không nghĩ tới hàm ý khác. Trước nay hình tượng giáo viên của cô đều thần thánh trang trọng không cho phép khinh nhờn, nhưng nghe Giản Linh ái muội uyển chuyển than nhẹ, chẳng biết vì sao, đáy lòng cô thế nhưng cũng dâng một nỗi kích động khó tả.

Nhiệt độ phòng học không ngừng leo thang, Giản Linh nuốt nước bọt, tay sờ sườn cổ của La Nhất Mộ. Ngón cái chống dưới hàm làm cô quay đầu, cưỡng ép cô nhìn mình, rồi chậm rãi rướn người, sắp chạm môi La Nhất Mộ.

Mà La Nhất Mộ cũng nâng tay đáp trên eo Giản Linh, biến thành tư thế ôm nàng dung túng hôn môi, đôi môi của hai người chỉ kém một mi-li-mét là đã chạm vào nhau.

Không ngờ lúc này, cửa phòng học 703 đột nhiên bị đẩy ra.

La Nhất Mộ biến sắc, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đẩy Giản Linh ra, động tác bất chợt nên lực mạnh. Giản Linh không hề dự liệu bị cô đẩy, lưng đập vào bảng đen phía sau, ầm một tiếng, bảng đen lớn rung vài lần.

Giản Linh cảm giác như bị nội thương, đau khổ nhíu mày, che ngực, xoay mặt nhìn về phía người tới.

Là một người phụ nữ, tầm tuổi La Nhất Mộ, chắc cũng là giáo viên. Tóc đen thẳng rất xinh đẹp, ở trên mặc áo sơ mi tơ lụa cao cấp, cổ áo mở hai nút, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh và xương quai xanh như ẩn như hiện; ở dưới là quần chín tấc đen thẳng và giày đầu nhọn, đóng thùng, eo rất nhỏ, chân vừa dài vừa thẳng, dung mạo tướng tá không chút khuyết điểm. Giản Linh vừa thấy người phụ nữ này mắt liền tròn xoe.

Ấn tượng của Giản Linh với giáo viên luôn dừng tại chủ nhiệm trung niên dáng dấp mập mạp, mặt mày khắc nghiệt ở thời học sinh. Dù về sau có gặp La Nhất Mộ nhưng cô cũng quá đàng hoàng, không kém giáo viên trong đầu Giản Linh bao nhiêu. Tuy nàng sống đối diện đại học Tân Lĩnh nhưng chỉ thấy mấy người trẻ tươi tắn xinh đẹp, hứng thú với em gái đại học, trước nay chưa từng gặp giảng viên. Không nghĩ tới trong đội ngũ công nhân viên của đại học Tân Lĩnh lại có châu báu, một La Nhất Mộ đã đẹp đến mức tim Giản Linh đập loạn, vậy mà lại có thêm một người, hơn nữa diễm tuyệt không phân trên dưới với La Nhất Mộ.

Người tới cũng đẹp như La Nhất Mộ nhưng thoạt nhìn dễ gần hơn nhiều, gương mặt tự nhiên khoan khoái, khí chất rất phóng khoáng, nói thế nào nhỉ? Giờ đây Giản Linh mới thấy thiệt vì trình độ văn hoá kém, vắt hết óc mới nghĩ ra một từ hình dung người phụ nữ này: bảnh.

Không sai, rất bảnh, cười lên rất thân thiện, không giống La Nhất Mộ, luôn giữ thái độ xa cách cao quý, không dễ tiếp cận.

Khi người phụ nữ mở cửa nghe được một tiếng vang lớn, hơi ngạc nhiên, trông tư thế kỳ dị của hai người ở bục giảng mà cười thâm thuý, ánh mắt rất có hứng thú đảo qua đảo lại hai người, "A Mộ, còn đang trả lời câu hỏi của học sinh à?"

"Ừm." La Nhất Mộ thu lại toàn bộ cảm xúc, đáp một tiếng không rõ ý, tiếp tục cúi đầu sửa sang mặt bàn đã sắp xếp, "Sao cậu lại tới đây?"

"Mới vừa tan tầm, nhớ hôm nay cậu có tiết tối, tiện đường lại đây đón cậu."

"Tan học rồi." La Nhất Mộ cầm sách giáo khoa và giáo trình, rút USB khỏi máy tính bỏ vào túi, "Đi thôi."

"Từ từ!" Giản Linh thấy La Nhất Mộ hoàn toàn không có ý giới thiệu mỹ nhân kia cho mình, nàng tiến về trước một bước, nửa thân mình ngáng đường bọn họ, ngoan ngoãn cười với La Nhất Mộ, "Cô La, xin hỏi vị này cũng là giảng viên học viện luật của chúng ta sao? Sao em chưa từng gặp cô ấy?"

La Nhất Mộ lạnh nhạt liếc Giản Linh, mắt chợt lóe sự bất mãn và khinh miệt, không tính trả lời nàng.

Giản Linh không biết bộ dạng gấp gáp muốn nghe tên người phụ nữ của mình đã bị La Nhất Mộ cấu thành "tội danh" mồi chài, hảo cảm nàng mới tích lũy trước mặt La Nhất Mộ cũng vì câu hỏi vồn vã này mà tan thành mây khói. Tại một khắc này, tất cả khả năng phát sinh quan hệ thân mật biến thành số 0.

La Nhất Mộ không đáp, người phụ nữ kế bên nghiêng đầu, miệng cong lên thật quyến rũ, cười tự giới thiệu với Giản Linh, "Xin chào, tôi là bạn của A Mộ, Quan Tự, kinh doanh nho nhỏ chứ không phải giáo viên."

"Chào chị, em là Giản Linh." Giản Linh không ngờ Quan Tự sẽ chủ động giới thiệu bản thân, vui mừng khôn xiết nhưng giả bộ rụt rè, bắt tay với cô ấy.

Quan Tự bước nửa bước tới gần Giản Linh, cười nhạt nắm lại, khéo léo gật đầu, giữ một giây rồi buông ra, lui bước. Giản Linh chớp mắt một cái, cảm thấy cô ấy cũng cao quý lãnh đạm từ trong xương cốt như La Nhất Mộ bèn rõ "kinh doanh nho nhỏ" trong miệng cô ấy chỉ sợ không đơn giản như vậy.

La Nhất Mộ và Quan Tự, bọn họ mới là người cùng thế giới. Tính cách hai người thoạt nhìn khác một trời một vực, kỳ thật bản chất đều thanh cao lạnh lùng như nhau, chỉ là phương thức biểu hiện bất đồng — La Nhất Mộ hiện rõ khí chất người sống chớ gần của mình, mà Quan Tự dùng áo ngoài tao nhã thân thiện hoa lệ gói sự lãnh đạm của cô ấy lại, mới khiến người ngoài có ảo giác cô ấy rất dễ gần.

"Bạn học Giản có cần hỏi cô La cái gì nữa không?" Quan Tự mỉm cười nhìn Giản Linh, "Nếu không, chúng tôi đi trước."

Giản Linh đợi hơn hai giờ, vốn muốn đưa La Nhất Mộ về nhà, thăm dò địa chỉ nhà cô, ai ngờ nửa đường có kỳ đà cản mũi, không chỉ phá hỏng chuyện tốt của nàng và La Nhất Mộ mà còn ôm việc đưa La Nhất Mộ về nhà đi luôn. Chẳng biết vì sao, gương mặt xinh đẹp của Quan Tự tức khắc mất đi vài phần hấp dẫn với Giản Linh, mắt Giản Linh tối hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK