Trồng hoa không phải việc có thể thu được thành quả nhanh chóng, phải từ từ chờ đợi.
Ân Lâm Sơ giỏi nhất là kiên trì. Công việc kiếm sống trước đây của cậu chỉ cần làm đúng hai việc, một là chờ đợi, hai là tìm thú vui giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Càng giết thời gian càng tốt, chẳng hạn như chăm hoa chăm cỏ.
Cậu cũng không định đem cả vườn hoa đập đi xây lại trong một lần, mà lấy mảnh đất gần nơi ở nhất làm ruộng thử nghiệm, có chút thành quả mới bắt đầu mở rộng diện tích gieo trồng, đây là bước đi cơ bản nhất.
Trước tiên bón lót phân lân vào đất, sau đó chờ thời vụ thích hợp rồi gieo hạt, một tuần sau hoa con sẽ nhú ra.
Không cho thêm điểm, Ân Lâm Sơ liền trầm mê trồng hoa, mỗi ngày tỉnh lại chuyện đầu tiên là đến xem hoa non bé xíu, Hoắc Kiệu cũng không cản được.
Đổng Nhuận Ngôn làm một kẻ đứng xem chân chính, không nên có bất kì ý nghĩ không liên quan đến chuyên môn, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nghĩ, đoạn hôn nhân này bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Mấy ngày nay Hoắc thiếu gia cùng đại thiếu gia ngủ chung một giường, chắc chắn sẽ có tiếp xúc chân tay.
Nhìn đi nhìn lại, Đổng Nhuận Ngôn đều cảm thấy bọn họ có tiếp xúc chân tay cũng chỉ nên giới hạn tại tiếp xúc chân tay, nếu có phát sinh thêm gì khác, người tinh ý đều có thể nhận thấy.
Ngoại trừ việc kia, hai người chẳng cọ ra tia lửa nào, bọn họ không nảy sinh bất kì tình cảm khác thường đối với đối phương, thuần khiết như một đôi anh em tốt.
Đại thiếu gia trước khi kết hôn cùng Hoắc thiếu gia đã luôn phải ép mình nhẫn nhịn*, chẳng nhẽ bao khát khao đối với hôn sự này đều là giả? Kết hôn xong là có thể gạt hắn qua một bên rồi?
*Nguyên văn: "Ép dạ cầu toàn" (委曲求全) - Chấp nhận thiệt thòi, tạm nhượng bộ vì lợi ích toàn cục.
Đổng Nhuận Ngôn đầy thắc mắc nhìn chằm chằm Ân Lâm Sơ.
Anh ta chuyển tầm mắt tới vị bên cạnh, lại chạm phải một ánh nhìn sắc bén, sống lưng cứng đờ, dời mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thôi được, xem ra tình hình vẫn chưa đến mức bi quan như anh ta nghĩ.
Cái tên cứ luôn lẽo đẽo theo sau Ân Lâm Sơ kia trông ngứa mắt thật.
Hoắc Kiệu đi đến bên cạnh Ân Lâm Sơ, ngồi xổm xuống cùng cậu, rút ngắn khoảng cách: "Trồng hoa thú vị đến thế hả?"
"So với ở một mình thì thú vị hơn nhiều."
Ân Lâm Sơ sờ sờ nụ hoa non.
Dạo này bảng nhắc nhở cứ như rùa rụt cổ chẳng thèm nhúc nhích, cậu sắp chán đến điên rồi, may là còn được trồng tí cây tưới tí nước.
Hoắc Kiệu trầm mặc chốc lát, đáp: "Xin lỗi, thời gian tôi ở cùng em ít quá."
"Không sao, anh đã cố gắng dành thời gian cho tôi, tôi biết mà."
Ân Lâm Sơ không hề bất mãn, phong cách của cậu trước giờ vẫn vậy, chờ đợi thời cơ, sau đó toàn quân xuất kích.
Bây giờ không được thêm điểm cũng không sao, đợi đến khi có cơ hội kiếm điểm, nếu không để cho cậu lấy thêm được tí nào, vậy thì cậu sẽ-.....
Nhớ lại lí do trước đây bị trừ điểm, Ân Lâm Sơ miễn cưỡng thay đổi ý nghĩ của mình thành những từ ngữ uyển chuyển hơn -- Cậu sẽ tức giận đó.
Cái cơ chế trừ điểm này đúng vô lí, cậu đâu có nói ra miệng, chỉ nghĩ trong đầu mà cũng bị trừ điểm, nghĩ cũng không cho người ta nghĩ nữa hả?
Ân Lâm Sơ nghiêng đầu nghiêm túc hứa hẹn: "Chờ khi nào anh rảnh rỗi, nhất định phải đưa tôi đi chơi."
"Ừm, chắc chắn rồi."
Hoắc Kiệu vừa dứt lời liền nhận được một phần văn kiện.
Thấy vẫn còn báo cáo cần viết, lông mày hắn nhíu lại thành một đoàn.
Ân Lâm Sơ nhô đầu ra hóng, mắt đầy vẻ đồng cảm: "Sao anh phải viết nhiều báo cáo vậy?"
Hoắc Kiệu miễn cưỡng có chút ý cười nói chuyện với cậu: "Nào chỉ có vậy, để kết hôn với cậu cũng phải viết thêm mấy phần báo cáo ấy chứ."
Kết hôn còn phải viết báo cáo hả? Sao mà chưa từng nghe ai nói về việc này nhỉ? Mấy nam chính nữ chính trong quân đội kia không ít người kết hôn, cũng chẳng thấy ai nhắc đến phải viết báo cáo mà.
Ân Lâm Sơ hỏi: "Là do quân hàm của anh thấp sao?"
Cậu hỏi trực tiếp, mặc dù ngữ khí đơn thuần chỉ là nghi vấn, hình như cũng không hay lắm? Đổng Nhuận Ngôn không nhịn được liếc mắt, không hổ là Đại thiếu gia hỏi ra được vấn đề.
Hoắc Kiệu nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Có thể nói là như vậy."
"Quân hàm càng cao, các bước trung gian càng ít."
Ân Lâm Sơ hiểu rõ gật đầu: "Chẳng trách. Tôi nghe bọn họ nói, đối tượng kết hôn tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng đều là nguyên soái, thiếu soái, tướng quân gì đấy, thấp nhất cũng là thiếu tướng. Anh chỉ là trung tá, khó tránh khỏi khổ cực hơn một chút."
Cậu vỗ vỗ vai Hoắc Kiệu: "Không sao, anh đi viết báo cáo đi, ưu tiên công việc."
Nguyên soái, tướng quân?
Hoắc Kiệu tâm tình nghiêm nghị, quả nhiên là Lâm Sơ e ngại cấp bậc hắn quá thấp.
Sau khi ra khỏi học viên quân đội, hắn tiến từng bước từng bước, mấy lần tham gia truy bắt bọn tặc tinh tế thu được quân công, mới được nhanh chóng thăng chức thành trung tá. Dựa theo tốc độ thăng chức bình thường, ít nhất cũng phải sau 35 tuổi.
Nếu Ân Lâm Sơ đã đề cập chuyện này, hắn nhất định phải coi trọng.
Chẳng qua muốn lên tới tướng quân còn phải cần thêm vài năm.
"Tôi sẽ cố gắng mau chóng trở thành tướng quân!"
Ân Lâm Sơ cũng không nghĩ đến đó, thấy Hoắc Kiệu nói như vậy thì thuận theo đáp lại: "Có làm tướng quân hay không không quan trọng, quan trọng là...anh không phải viết báo cáo. Anh xem đến thời gian nói chuyện yêu đương anh còn không có, lấy đâu ra thời gian đi khắp nơi cắm cờ*?"
*Nguyên văn: "到处插旗" - ăn chơi, lăng nhăng khắp nơi
"Cắm cờ gì cơ?" Hoắc Kiệu khó hiểu.
Chết dở, lỡ miệng rồi.
Ân Lâm Sơ ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, đàng hoàng giải thích: "Sau khi chiếm một phần lãnh thổ về tay mình thì phải cắm lên đó lá cờ của chính mình không phải sao? Ý tôi là cắm cờ như vậy á."
Đã hiểu, Hoắc Kiệu gật đầu: "Em có nơi nào chưa từng đến không, về sau tôi đưa em đi."
Ân Lâm Sơ thở phào, nơi nào chưa từng đến không quan trọng, quan trọng là.... người chưa từng gặp, có thể giúp cậu thêm điểm thì cậu đều muốn gặp.
"Tôi phải về thư phòng rồi."
Hoắc Kiệu nói.
"Anh đi đi."
Ân Lâm Sơ phất tay đáp lại.
"Không tiễn tôi một đoạn sao", Hoắc Kiệu ghé tới gần hơn.
Ân Lâm Sơ ngẩng đầu, nhìn tòa nhà cách đây có hơn mười mét, chỗ cửa sổ đang mở trên lầu hai kia chính là thư phòng.
Cậu không lên tiếng, đầy mặt viết: Thế này còn phải đưa?
Hoắc Kiệu mím môi cười: "Em có phải là quên không, có một chuyện chúng ta chưa có làm, chuyện mà định làm vào đêm tân hôn ấy."
"Chuyện gì?" Ân Lâm Sơ nghiêm túc nhớ lại, chỉ nhớ mỗi bảng nhắc nhở nói đêm tân hôn Hoắc Kiệu sẽ đưa cậu vào bệnh viện.
Nhớ đến cái này cậu lại không nhịn được oán hận trong lòng, đáng ra phải thêm điểm đếm không xuể, tại sao cậu lại chẳng lấy được tí điểm nào!
Lần này là tới Ân Lâm Sơ nhíu mày, cậu nghiêng đầu nhìn Hoắc Kiệu, định hỏi rốt cuộc là chuyện gì, trên môi lại dán lên một mảnh ấm áp.
Ân Lâm Sơ chớp mắt mấy cái, Hoắc Kiệu lui về sau một chút, hài lòng gật đầu: "Tôi tới thư phòng đây."
Ân Lâm Sơ tự nhiên phất phất tay, mắt nhìn theo bóng hắn rời đi.
Ánh mắt nghi hoặc lần thứ hai hướng đến Đổng Nhuận Ngôn, Đổng Nhuận Ngôn không cần đợi cậu nói xảy ra vấn đề gì, cung kính khom lưng: "Vâng, Hoắc thiếu gia hôn ngài."
Ân Lâm Sơ cúi đầu, làm bộ như chưa có gì xảy ra.
Đấy là nếu cậu chưa lỡ cầm cái xẻng đâm một phát rớt nụ hoa non mới mọc.
Sửa sang lại hoa non bên cạnh cỏ dại, Ân Lâm Sơ thoáng nhìn thấy bóng một người đàn ông từ đầu tường nhảy xuống.
Hắn mặc âu phục giày da, lại lén lén lút lút, dáng vẻ như đang sợ bị phát hiện.
Ân Lâm Sơ đội mũ che nắng đi tới sau lưng hắn, vỗ lên bả vai hắn một cái: "Khách tới sao không vào bằng cửa chính?"
Người đàn ông trung niên quay người, thấy trang phục của cậu, lưng lập tức thẳng tắp trở lại: "Cậu là thợ chăm hoa mới tới hả? Ta không phải khách, ta là chủ căn nhà này."
"Ngài là cha của Hoắc Kiệu?"
"Sao cậu biết? Không phải, sao cậu lại gọi hẳn tên con trai ta?" Hoắc Học Cần chắp tay ra sau lưng, bày ra tư thế chủ nhân.
Ân Lâm Sơ bỏ mũ xuống: "Ồ, bởi vì tôi không phải thợ trồng hoa, tôi là bạn đời của Hoắc Kiệu."
Cậu theo thói quen liếc mắt nhìn bảng nhắc nhở, lại không nhìn thấy bất kì gợi ý nào.
Kỳ lạ, mẹ chồng, em chồng đều có họ tên, bố chồng tại sao không có?
Suy nghĩ kĩ một chút, hình như trong mấy kịch bản khác, bố chồng xuất hiện chẳng khác gì vật trang trí.
Ân Lâm Sơ nhìn kĩ đỉnh đầu của ông, càng để ý đến phương diện nào đó, giác quan lại càng nhạy cảm, Hoắc Học Cần lập tức trợn hai mắt: "Cậu đang nhìn đi đâu đấy!?"
Ân Lâm Sơ dời tầm mắt, Hoắc Học Cần còn sót lại tí tóc bắt đầu tạc mao: "Cậu nghĩ rời tầm mắt là xong à?"
Vậy chắc đây là chuyện buồn của ông, Hoắc Học Cần cau mày: "Nhớ hồi xưa, ta cũng là thanh niên tuấn kiệt tuổi trẻ tài cao, ai mà ngờ chỉ vì đường chân tóc cao mà bị đối tượng hôn ước ghét bỏ cơ chứ?"
Ân Lâm Sơ rất muốn biết đối tượng mà ông nói đến là ai.
Hoắc Học Cần ngửa mặt chất vấn: "Lẽ nào ta không đẹp trai sao?"
"Đẹp."
Ân Lâm Sơ thành thục đáp, "Nhưng không liên quan đến hói."
"Cũng đâu phải ta muốn bị hói, đây là do di truyền!"
Hoắc Học Cần nghĩ đây là bạn đời của con trai, coi cậu là người nhà, ôm lấy vai cậu: "Cha ta bị hói, chú ta cũng hói, ta làm sao có thể không hói?"
Nếu như vậy, đường chân tóc của Hoắc Kiệu chẳng phải rất nguy hiểm? Ân Lâm Sơ sắc mặt ngưng trọng.
Có vẻ biết Ân Lâm Sơ đang nghĩ gì, Hoắc Học Cần nói: "Ồ, không phải sợ, ta cũng rất mừng vì cái này, Hoắc Kiệu giống mẹ nó hơn"
Vậy thì tốt, Ân Lâm Sơ yên lòng.
Người lớn lên có đẹp trai hay không không quan trọng, đầu phải không hói.
Danh Sách Chương: