• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn tám năm về trước, ngôi trường cấp 3 của Cẩm Tú theo học đã rầm rộ lên chuyện nhà trường đuổi học hai học sinh, một nam, một nữ. Người nữ không ai khác mà chính là Hồng Đào, còn người nam là Đặng Anh Đông. Khi đó cả hai yêu đương để xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau quan hệ. Khi ấy vốn cả hai vẫn quá trẻ, chuyện chịu trách nhiệm vẫn là khó bàn tới. Nhưng chuyện đã đặng cũng không thể giấu mãi được, lúc cả hai phát hiện thì Hồng Đào cũng đã mang thai hơn 4 tuần. Biết tin, Anh Đông liên tục chối bỏ trách nhiệm, phủ nhận việc đứa con là của mình, còn luôn miệng nói cô đã ngủ với người đàn ông khác rồi bắt mình đổ vỏ.

Không biết làm thế nào, Hồng Đào chỉ đành ngậm ngùi một mình nói cho gia đình mình biết. Thân làm cha mẹ, nào lại chẳng xót con cái. Gia đình cô cũng chẳng nhịn mà đến nhà Anh Đông nói chuyện, cũng lời qua tiếng lại vài giờ đồng hồ. Song vẫn là tạm thời quyết định không làm lớn chuyện tới tay chính quyền nhưng buộc cha đứa trẻ phải chịu trách nhiệm.

Không lâu sau đó, không hiểu thông tin rò rỉ từ đâu mà truyền đến tay nhà trường khiến cho cả hai bị đuổi học. Vì nghỉ học quá sớm nên Anh Đông cũng chẳng tìm được công việc ổn định. Gia đình hai bên cũng chẳng khá giả mấy nên cũng chẳng thể chu cấp mãi. Cả hai bắt đầu rơi vào cảnh khốn khó.

Khoảng giữa tháng 12, Hồng Đào chuyển dạ sinh ra một bé trai. Suốt khoảng nửa tháng cô nằm viện Anh Đông chẳng đến thăm lấy một lần, đến gương mặt đứa trẻ của mình cũng chẳng buồn nhìn. Đúng là tuyệt tình. Khi ấy cha cô lại có một khối u ở não nên đã sớm rơi vào trạng thái không tỉnh táo, mẹ cô cũng vì chăm lo cho chồng mà không thể ở bên con gái. Phần bố mẹ chồng hay là không kể đến vẫn hơn. Từ đầu bọn họ vốn chỉ sợ con trai cưng của mình vướng vào kiếp tù tội nên mới đi thuyết phục Anh Đông chịu trách nhiệm. Bọn họ vốn chẳng dành chút tình cảm nào cho đứa con dâu thừa này.

Hồng Đào sớm đã lường trước chuyện, tuy tâm tình không tốt nhưng cũng không hẳn là tuyệt vọng. Nhưng cô vẫn là không thể không để tâm tới lời mà bác sĩ trực ca đã nói. Bọn họ đều cảm thấy cô đáng thương. Có lẽ trái tim cô cũng sứt mẻ từ khi ấy. Vẫn còn may thay khi Cẩm Tú vẫn thường xuyên lui tới thăm cô - Người duy nhất kể cô nghe đủ chuyện trên đời lúc cô dường như chẳng còn tin vào cuộc sống này nữa.

Ít nhất thế giới này vẫn có người không bỏ mặt cô. Cái tên Nguyễn Hữu Tâm của con trai cũng là để Cẩm Tú đặt cho. Đứa trẻ không lấy họ cha mà lại theo họ mẹ vì Cẩm Tú mong muốn đứa trẻ này mai sau không bị bêu rếu vì mang họ của một thằng đểu. Hữu nghĩa là có, Tâm là trái tim, ý mong muốn đứa trẻ này sẽ luôn sống có trái tim, có bao dung, có vị tha, có rung động, không vô tình, bạc nghĩa.

Hồng Đào khi ấy đã nhìn lấy đứa trẻ của mình với cặp mắt trìu mến, đầy ấp ủ như thể đã gửi gắm cả ước mơ, hạnh phúc của mình vào đứa trẻ này. Tuy cô không đủ trưởng thành như những người đứng tuổi kia, nhưng cô hiểu rằng đứa trẻ này không làm cuộc đời cô tan nát, cô không muốn nó trở thành sai lầm khi cuộc đời cô đã dần đi sai hướng. Cô muốn đứa trẻ này hạnh phúc cả phần của cô.

Hai năm sau đó, áp lực gia đình ngày càng đè nặng trên vai Hồng Đào. Anh Đông suốt ngày rượu chè rồi cá độ, công việc cô làm cũng chẳng kiếm được mấy, vì vốn chỉ là việc làm bán thời gian. Đã vậy, cô còn phải chăm sóc con trai, tiền kiếm được không đủ trang trải, thỉnh thoảng lại phải trả nợ cho tên chồng khốn nạn kia, có khi lại bị hắn lấy mất một ít.

Tinh thần Hồng Đào dần suy sụp khi cô phát hiện khối u của cha mình là khối u ác tính. Sau đó không lâu ông cũng không qua khỏi, mẹ cô cũng vì đau lòng quá độ mà ngã bệnh rồi qua đời. Nhưng nếu cô từ bỏ ngay lúc này thì con trai cô sẽ ra sao đây? Dù thế nào cũng phải sống tiếp.

Dạo đó để xoa dịu nỗi mất mát của Hồng Đào, Cẩm Tú cũng thường xuyên ghé qua, thỉnh thoảng lại mua thêm mấy món đồ chơi. Thằng bé thích lắm, lần nào gặp cặp mắt cũng tròn xoe, lấp lánh như thể phát sáng.

Hồng Đào cũng dần trên đà lấy lại tinh thần, cuộc sống cũng dần trở lại quỹ đạo của nó. Hôm đó cô đi làm về muộn nhưng vì đã hứa mua cánh gà cho con trai nên đã cố xin về sớm một hôm. Cô bước về nhà, nụ cười còn đọng lại trên môi vì cô biết thằng bé sẽ rất vui vì được ăn món mình thích.

Tới được gần nhà thì cô bỗng phát hiện tiếng khóc dữ dội, là từ Hữu Tâm. Cô hoảng loạn chạy gấp vào nhà, đẩy mạnh cửa vào trong. Hồng Đào nhìn thấy bóng lưng của Anh Đông sừng sững đó, ra sức dò xét nhưng chẳng thấy bóng dáng con trai đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK