Trời tối đen, bốn phía xung quanh không nhìn thấy tia sáng.
Trong không trung tràn ngập mùi thối rữa, dường như góc xó xỉnh hôi hám này đã bị thế giới lãng quên. Nơi này không hiểu sao lại khiến cho người ta sợ hãi.
Do bị hít phải thứ mùi hôi thối gay mũi kia làm sặc tỉnh, cả người mềm nhũn vô lực Lăng Vũ Hi mở to hai mắt, lại không khác gì so với nhắm mắt. Mùi hôi thối gắt mũi kia lập tức khiến cho cô buồn nôn, gần như sắp nôn ra!
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong ấn tượng, dường như cô vẫn đang nói chuyện điện thoại với gã xấu xa!
Đợi chút! Hình như sau đó cô bị một chiếc khăn ụp vào mặt và hít phải một thứ mùi bất thường, thế rồi cô ngã ra bất tỉnh!
Là Cloroform! Cô nhớ rõ mùi này, đáng chết!
Ngay lập tức, cô vuốt ve bụng mình, vẫn còn may, vùng bụng nhấp nhô nói cho cô biết, bé con vẫn còn!
Nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, cô gắng gượng nhỏm dậy. Trong bóng tối, bàn tay đưa lên cũng không thể nhìn thấy được năm ngón. Cô cảm nhận có luồng không khí lưu chuyển, càng tiến gần tới cửa ra, không khí lưu động càng mạnh.
Cọt kẹt, tiếng mở cửa!
Một tia sáng chói mắt chiếu vào, gần như nó khiến cô không thể mở mắt!
Cửa mở, ánh sáng mặt trời chiếu sáng lối ra, ở cửa xuất hiện một bóng đen.
Lăng Vũ Hi không thể thấy rõ mặt của bóng đen kia, chỉ ngờ ngợ đó là vóc dáng phụ nữ.
Ngay lập tức, một luồng sát ý đè ép tới, bóng đen theo ánh sáng chậm rãi tiến vào…
Trực giác báo động toàn thân Lăng Vũ Hi đề cao cảnh giác, theo phản xạ bảo vệ bụng, nhất thiết ở thời khắc sống còn này không để xảy ra bất trắc gì!
"Cô…" Cất giọng khàn khàn, Lăng Vũ Hi lùi lại mấy bước, cảm giác được người tới không có ý tốt.
"Chúng ta lại gặp nhau, cô, Lăng!" Một giọng nữ rít qua kẽ răng, cùng với bóng đen áp đến gần Lăng Vũ Hi.
Là cô ấy!
Lăng Vũ Hi cảm thấy bất ngờ, "Cô là…"
"Ha ha ha, sao cô mau quên tôi thế?" Đối phương bật cười to cợt nhã!
Là cô y tá mới tới thay ca trong bệnh viện, lần trước tới đưa thuốc cho cô uống. Rốt cuộc có chuyện gì thế này?
"À… Cô là… Tiểu Âu? Nhưng… Lần này chúng ta gặp nhau chỉ mới là lần gặp thứ hai đi?" Lăng Vũ Hi nhịn không được lùi ra sau vài bước. Trong ấn tượng, xem ra cô gái này so với lần trước kém hơn rất nhiều. Hóa ra lần trước cô ta đã cải trang thành y tá!
"Hừ! Tôi cũng không có hứng để gặp cô! Tôi nói cho cô biết, Lăng Vũ Hi, lần trước do cô gặp may, lần này thì vận may đã hết rồi!" Khuôn mặt cô ta toát lên vẻ ác độc, tuổi chừng ba mươi mấy, biểu cảm vô cùng dữ tợn! Giống như Lăng Vũ Hi chính là kẻ thù kiếp trước của cô ta vậy. Cô ta liếc mắt ghê tởm nhìn khuôn mặt tróc da của Lăng Vũ Hi. Cái khăn che mặt khi gặp người của cô đã bị lột bỏ.
"Lần trước?" Đầu óc Lăng Vũ Hi có chút rối nùi, ý thức được cái khăn che mặt sớm chẳng biết đi đâu, mà ngay lúc này, không phải thời điểm quan tâm đến dung mạo!
"Lần trước cô không uống bát thuốc kia, là do cô gặp may. Đều do tên bác sĩ thối chết tiệt kia, phá hỏng kế hoạch của tôi!" Người phụ nữ không ngại bày tỏ thái độ thù địch của mình.
Thì ra là thế! Lăng Vũ Hi bỗng chốc hiểu ra. Bác sĩ Vương sau khi ngửi qua bát thuốc kia, liền vội vội vàng vàng bưng thuốc đi. Thì ra bác sĩ Vương đã sớm phát hiện.
"Tại sao cô muốn hại tôi?" Lăng Vũ Hi nhíu đôi mày nhỏ. Trong trí nhớ, cô hoàn toàn không biết người phụ nữ này.
"Hại cô? Ha ha ha ha, tôi không chỉ muốn hại cô, tôi còn muốn giải quyết luôn cả Giang Tuyết Nhi!" Người phụ nữ tức giận quát!
Bỗng nhiên, Lăng Vũ Hi nghĩ tới, "Chẳng lẽ chiếc xe Jeep đen lần trước cũng do cô phái tới tông tôi?"
"Đúng vậy! Tôi không ngờ kỹ thuật lái xe của cô không tồi, đáng tiếc, cô vẫn sẽ chết!" Người phụ nữ cười gian ác.
Lăng Vũ Hi có chút e sợ sự điên rồ của cô gái này, bình thường người như thế sẽ vô cùng liều lĩnh!
Thế là, cô cố gắng nhỏ nhẹ, không kích thích cảm xúc của người phụ nữ, hỏi khẽ, "Tại sao còn muốn giải quyết cả Giang Tuyết Nhi nữa vậy?"
"Cô ta? Cô ta đáng chết! So với cô, cô ta còn đáng chết hơn!" Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói, "Lần trước ở trung tâm thương mại dọa cô ta phát bệnh tim, đáng tiếc không hù chết được cô ta! Lần này, xem ra cô ta gặp may. Nếu không phải cô ta nhất thời muốn đi toilet, người của tôi lại không có thời gian, thì cô ta đã không thể thoát!"
Mọi chuyện rõ ràng rồi, Lăng Vũ Hi nhẹ thở dài, không ngờ còn có người hận cô và Giang Tuyết Nhi đến vậy, "Cho nên, y tá Tiểu Cầm của tôi bị ngã cũng do cô cố ý? Cốt để đẩy người xung quanh chúng tôi đi?"
"Ha ha ha, coi như cô thông minh, mấy người… vô dụng đó rất vướng víu!" Người phụ nữ nhe răng trợn mắt cười, theo đó là vẻ mặt ác độc, "Lăng Vũ Hi, tuy rằng lần này không bắt được Giang Tuyết Nhi, nhưng tính ra vẫn đáng giá. Dù sao người mang long mạch chính là cô, con át chủ bài, ha ha ha ha…"
"Tôi không hiểu… Tiểu Âu, dường như chúng tôi chưa hề đắc tội cô…" Tim Lăng Vũ Hi đập gấp gáp, bụng cô lớn, căn bản không thể nhanh nhẹn giống như trước. Huống chi, người phụ nữ này thoạt nhìn không dễ đối phó. Ngoài cửa loáng thoáng bóng vài người đàn ông!
"Hừ! Tôi đây không thèm oán hận các cô! Các cô sai, là sai ở chổ không nên là người phụ nữ của Úy Trì Thác Dã!" Người phụ nữ ngông cuồng phun ra một ngụm đờm, thô tục mà phẫn giận, "Thật không biết ánh mắt Úy Trì Thác Dã bị cái gì, một người đàn bà thì sắp bị hủy dung, thêm một người bệnh tim sắp chết. Cô nói xem, các cô có con mẹ gì tốt chứ?"
"Hả? Anh ta?" Lăng Vũ Hi nhất thời há hốc mồm, không thể không cẩn thận phản bác lại lời cuồng vọng của cô ta, "Cô… Thứ nhất tôi nói rõ. Tôi không phải người phụ nữ của anh ta. Cô hẳn biết rõ, Giang Tuyết Nhi mới là vị hôn thê của anh ta…"
Hóa ra tất cả những việc này đều do gã xấu xa gây họa, nhưng cô bị vạ lây!
Thở dài một hơi, Lăng Vũ Hi xoa bụng, bảo bảo, thì ra đều là lỗi của papa, thiệt thòi cho con rồi…
Danh Sách Chương: