• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỉnh Tông Chủ, Tinh Đài.

Thiếu nữ đeo kiếm mặc y phục màu xanh, đứng trên tảng đá vỡ vụn bên Tinh Đài, trước mặt là vách núi vạn trượng cao vút tận mây trời.

Gió thổi tung vạt áo của nàng, tung bay phấp phới, nhưng thân ảnh phong phanh dưới thanh y lại không hề nhúc nhích, tựa như một thanh kiếm có lưỡi kiếm sắc bén cắm vào đá vụn, long trời lở đất cũng không ngã xuống.

Trên thềm đá bên cạnh nàng, Yến Thu Bạch đứng ở bậc thang đá kế tiếp.

“Thời Ly sư muội.” Đại sư huynh của Huyền Môn vẫn luôn là dáng vẻ thanh niên văn sĩ ôn hòa dịu dàng, lúc này trong tay đang cầm quạt xếp, vẻ mặt hiếm khi lộ ra thần sắc băng sương.

Giọng của hắn hơi trầm xuống: “Cần gì phải như thế?”

“......”

Bóng dáng ngay cả gió cũng không thể lay động, dường như hơi run lên khi giọng nói của Yến Thu Bạch cất lên.

Đuôi mắt của thiếu nữ rủ xuống, cúi đầu gọi: “Sư huynh.”

Mi tâm của Yến Thu Bạch bắt đầu khẽ nhăn lại.

Thuở nhỏ, Thời Ly đã là thiên chi kiêu nữ của Thời gia, đồng thời là Tử Thần tiên tử của thiên hạ, thứ nàng nhận được chính là sự công nhận, khen ngợi, ngưỡng mộ, sùng kính của người đời, từ Thời gia đến Huyền Môn, người người đều vì danh hiệu “Tử Thần tiên tử” mà ủng hộ và che chở cho nàng, vì lẽ đó đã dưỡng ra tính cách lương thiện nhưng thanh cao kiêu ngạo của nàng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết nhau, hắn nghe được vài phần uất ức trong giọng của Thời Ly.

“Vì Đạo Môn Đại Bỉ mà gián đoạn trùng kích cảnh giới, Thời Ly sư muội, muội có từng suy nghĩ tới hậu quả hay không?” Giọng của Yến Thu Bạch vẫn nghiêm nghị, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng đi đôi chút.

“Muội đã nghĩ kỹ rồi, sau tỷ thí, muội vẫn có thể tiếp tục phá cảnh.” Thời Ly cắn môi dưới, bướng bỉnh ngoảnh mặt sang một bên, “Nhưng nếu bỏ qua Đạo Môn Đại Bỉ đợt này, sau này muội tấn nhập Hóa Cảnh sẽ không thể tham gia được nữa.”

“Thời Ly.”

Hơi thở của Yến Thu Bạch dao động, như thể đã tức giận: “Chẳng qua chỉ là người đứng đầu Đạo Môn Đại Bỉ mà thôi, danh tiếng Tử Thần của muội đã vang danh khắp thiên hạ, đến mức không ai không biết. Có hay không có hư danh đầu khôi Đạo Môn này, đối với muội có gì khác biệt đâu?”

“Đương nhiên khác!”

Giọng của Thời Ly sắc bén như kiếm, gần như ngay lập tức tiếp lời của Yến Thu Bạch.

Trước núi cao vút tận tầng mây của Tinh Đài, vành mắt của thiếu nữ đeo kiếm đỏ hoe, nhìn Yến Thu Bạch ở bên dưới bậc thềm: “Sư huynh là người đứng đầu Đạo Môn Đại Bỉ đợt trước, muội cũng muốn như thế. Từ nhỏ đến lớn, người nổi danh cùng sư huynh chỉ có mình muội, sau khi muội nhập môn, thiên tài mà các trưởng lão tán dương cũng chỉ có mình muội, nhưng bây giờ tất cả đã bị người khác cướp đi. Sư huynh, nếu là huynh, lẽ nào huynh có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?”

“Tại sao ta không thể.”

Yến Thu Bạch bước lên bậc thang, đi tới gần Thời Ly, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Thời Ly sư muội, muội có bao giờ nghĩ rằng, những thứ có thể bị cướp đi đó vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về muội hay không.”

“——”

Sắc mặt của Thời Ly tái nhợt, con ngươi run rẩy của nàng ngước lên nhìn Yến Thu Bạch ở trước mặt: “Sự yêu thích của sư huynh và sư phụ đối với muội, còn có các trưởng lão nữa, sẽ không bị cướp đi chứ?”

“Không đâu.” Yến Thu Bạch khẽ thở dài, “Nhưng muội không thể yêu cầu chưởng môn và các trưởng lão chỉ yêu thích một mình muội.”

Thời Ly vẫn khăng khăng nhìn hắn: “Vậy còn sư huynh thì sao?”

Yến Thu Bạch khẽ nhíu mày: “Thời Ly sư muội, ta thích hay không thích một người, chưa bao giờ liên quan đến cách thế gian đánh giá người ấy.”

“Nhưng lúc trước không phải như thế.” Cuối cùng Thời Ly cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng cắn môi, bướng bỉnh quay mặt sang nơi khác: “Trước khi đến U Minh, sư huynh và muội không phải như thế này. Tại sao chỉ xuống U Minh một chuyến, sau khi trở về tất cả đều thay đổi?”

“......”

Yến Thu Bạch giơ tay lên, như thể muốn vỗ vai Thời Ly để an ủi, nhưng cuối cùng vẫn thả tay xuống: “Chẳng có gì thay đổi cả. Trước đây tuổi tác của muội còn nhỏ, có rất nhiều chuyện muội không thể nào phân biệt rõ ràng được. Nhưng hiện tại muội đã trưởng thành, có một số chuyện nhất định phải nói rõ, muội cũng nên học cách tiếp nhận —— Mọi chuyện trên đời này không phải lúc nào cũng phát triển theo ý muốn của muội.”

Trước núi cao vút tận tầng mây yên tĩnh một lúc lâu.

Thiếu nữ tựa như thanh phong cuối cùng cũng cúi đầu xuống: “Muội biết rồi, sư huynh.”

Không đợi Yến Thu Bạch nói tiếp, Thời Ly giơ tay lau khóe mắt, nàng kiên quyết xoay người lại, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương: “Mọi chuyện trên đời, đúng là không phải lúc nào cũng như muội mong muốn. Nhưng sư huynh, muội sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi đã cố gắng hết sức.”

Yến Thu Bạch đứng đối diện với nàng, trong mắt của thiếu nữ, hắn trông thấy vẻ cố chấp quen thuộc.

Ánh mắt hơi dao động một chút, hắn khẽ thở dài: “Muội thật sự muốn tham gia Đạo Môn Đại Bỉ à?”

“Vâng.”

Thời Ly nắm chặt kiếm Thanh Sương trong tay, hơi nâng cằm lên, ánh mắt như vừa sương lãnh vừa kiêu ngạo: “Danh hiệu đệ nhất tiên tài có thể không phải của muội —— Nhưng cô ấy chỉ có thể đoạt đi từ trong tay của muội, chứ không phải muội chắp tay nhường cho.”

Một chút cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt, cuối cùng hóa thành ý cười.

Yến Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội không sợ người khác nói muội lấy lớn ăn hiếp nhỏ à?”

Thời Ly hất cằm: “Cô ấy đã muốn áp đảo đệ nhất tiên tài là muội và sư huynh, hơn nữa bọn muội đều có cùng tu vi Thiên Cảnh, sao có thể gọi là lấy lớn ăn hiếp nhỏ được chứ?”

“Nói linh tinh. Ta có thể mặc kệ muội, nhưng chưởng môn sẽ không cho phép muội muốn làm gì thì làm. Thanh thế của Huyền Môn là quan trọng nhất, danh tiếng của Thập Lục sư muội chỉ mới vừa bắt đầu, về tình hay về lý, ông ấy sẽ không cho phép muội ra tay. Muội tự nghĩ cách đi.”

Nói xong, Yến Thu Bạch bước xuống thềm đá, đi về hướng Tinh Đài.

Khi vừa rẽ vào một góc, hắn nghe thấy một câu nhẹ nhàng của thiếu nữ được mây mù đưa tới.

“Sư huynh, nếu sư phụ chỉ thu nhận hai đồ đệ… thì thật tốt biết bao nhiêu.”

Yến Thu Bạch dừng bước, nhưng cuối cùng cũng không hề ngoảnh lại mà đi xuống chân núi.



Khi tin tức Thời Ly xuất quan sớm đang huyên náo xôn xao khắp Huyền Môn, Thời Lưu vẫn đang ở bên trong Tàng Thư Các ở đỉnh Tông Chủ.

Hai ba tháng gần đây, tuy rằng nàng chủ yếu tu luyện linh khí, nhưng khi rảnh rỗi vẫn sẽ xem vài quyển kiếm phổ mới. Hành trình kiếm đạo, nàng đi tới bước này gần như đã nhất thông bách thông (*), mấy ngày đầu tiên, nàng nghĩ đến kiếm pháp tương khắc, dần dần thông hiểu đạo lý vốn có của kiếm pháp đó, sau đó bắt đầu học thêm kiếm phổ mới, trong đầu cũng dần dần định hình được những thuộc tính tương sinh của kiếm pháp sẵn có, tiếp đó hóa giải, cảm ngộ, theo đó kiếm pháp sẽ tiến cảnh nhanh hơn đôi chút.

(*) Thành ngữ: Nắm bắt điểm cơ bản và tất cả những điều còn lại sẽ tuân theo nó.

Trước kia, ba ngày trăm quyển tiểu thành, nếu như đổi lại là hôm nay, Thời Lưu tin tưởng mình sẽ không cần dùng đến nó.

Nhưng Thời Lưu cũng không tham nhiều, càng không nói với bất kỳ ai khác ngoài Lâm thúc về thể nghiệm và quan sát khi tự mình tiến cảnh.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước Đạo Môn Đại Bỉ, linh khí tu vi của Thời Lưu đã củng cố ở Thiên Cảnh trung đoạn, nhưng vẫn còn cách rất xa đỉnh phong.

Ở phương diện tu luyện linh khí, dù là thiên phú của nàng cũng khó có thể đột phá trong thời gian ngắn.

Chính vì lẽ đó mà Thời Lưu đã đến Tàng Thư Các, xem một chút kiếm phổ công pháp, lao đầu vào đó để dẹp yên tâm thần.

Chỉ cần Thời Lưu bắt đầu chìm đắm vào sách thì sẽ rất khó để nàng chú ý tới tình hình bên ngoài.

Thế là bên ngoài cửa sổ đối diện với chiếc bàn mà nàng đang ngồi, một cái bóng lén lút đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, tạo ra không biết bao nhiêu tiếng động kỳ lạ nhưng vẫn không thể thu hút được một cái liếc mắt của nàng.

Một trang kiếm phổ được lật qua.

Thiếu nữ ngồi sau bàn có dung nhan thanh lệ điềm tĩnh, ngón tay nhỏ nhắn cũng thẳng tắp như kiếm, khua qua khua lại những chiêu thức trong kiếm phổ, trong không khí dường như có tiếng kim thạch va chạm vào nhau.

Thỉnh thoảng, đôi mắt của thiếu nữ sáng lên khi nắm bắt được thứ gì đó, dáng ngồi đoan chính tập lại một lần nữa.

Bỗng nhiên, một luồng khí cơ sắc bén xé gió lao đến.

Khóe mắt của Thời Lưu khẽ nhướng lên, nâng kiếm chỉ chưa hạ xuống kia lên, định chém vào vật màu đỏ đang bay tới, thiếu nữ vừa ngẩng đầu lên thì bỗng ngẩn ra.

Thế nên kiếm chỉ chưa xuất.

Vật màu đỏ lửa kia rít lên một tiếng rồi đập vào bàn dài trước mặt nàng.

Trong chốc lát, trang sách lật tứ tung, Thời Lưu không bận tâm đến, mà giơ tay lên, nắm lấy gáy của vật nọ trên bàn, nhấc lên.

Hai đôi mắt đen tròn, sống mũi ngắn ngủi, trên bốn móng vuốt, ngực và mặt dường như có hoa văn mây lửa đỏ rực.

Vẻ ngoài kỳ quái như vậy cũng chỉ có một con thú duy nhất của Tam giới có.

Thời Lưu nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt giả vờ vô tội của Giảo Trệ: “......”

“A Tiêu!” Bỗng nhiên có một âm thanh hoảng hốt truyền đến.

“?”

Thời Lưu khựng lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo hướng của âm thanh.

Một nữ đệ tử mặc áo choàng màu xanh, trên áo dường như được điểm xuyết bởi hoa văn hoa cỏ, từ xa nhìn về phía này, sau đó vội vàng chạy qua.

Thời Lưu thấy rõ dáng vẻ hoa cỏ trang trí trên áo choàng màu xanh.

Núi xanh nghìn dặm của Huyền Môn, các đệ tử đều mặc y phục màu xanh lơ, ngoại trừ Sơn Ngoại Sơn giản dị, những ngọn núi khác đều thích trang trí những kiểu dáng và hoa văn khác nhau trên áo choàng.

Chẳng hạn như một ít hoa văn hoa cỏ, chẳng hạn như thêu vài cái đồ đằng…

Thời Lưu nhớ rằng vài ngày trước đó, tam sư huynh Triển Thiên Hạc đã xin chưởng môn Yến Quy Nhất lần thứ một trăm bảy mươi tám, yêu cầu thêu ngỗng, à không phải, thêu tiên hạc trên áo choàng của đệ tử đỉnh Tông Chủ.

May mà chưởng môn có ý chí kiên định, lần thứ một trăm bảy mươi tám từ chối y.

Đối với góc áo thêu hoa lan này, Thời Lưu nhớ đây là hoa văn trang trí độc quyền của đệ tử đỉnh Diệu Ngữ.

Vừa nghĩ xong.

“Đệ tử đỉnh Diệu Ngữ, bái kiến Thập Lục sư tỷ.”

“Đừng khách sáo.”

Gần đây Thời Lưu đã quen với điều này —— Đỉnh Tông Chủ đứng đầu Huyền Môn, chưởng môn vi tôn, vì lẽ đó, dưới Hóa Cảnh, khi đệ tử của các đỉnh khác gặp đệ tử của đỉnh Tông Chủ thì đều phải gọi sư huynh và sư tỷ.

“Thập Lục sư tỷ, A Tiêu là linh thú núi của muội, vì ham chơi mà chạy ra ngoài, làm phiền sư tỷ thanh tu. Xin sư tỷ trách phạt.”

Sau khi nữ đệ tử hoảng hốt lo lắng hành lễ xong, liền liếc nhìn Giảo Trệ trong tay của Thời Lưu.

Thời Lưu cúi xuống nhìn Giảo Trệ một cách bất ngờ: “A… Tiêu?”

Giảo Trệ giả chết.

“Sư tỷ, đúng thế.” Đệ tử của đỉnh Diệu Ngữ lập tức đáp lại.

“Con thú này thoạt nhìn rất kỳ lạ, nó có lai lịch như thế nào vậy?” Thời Lưu nhẹ nhàng hỏi.

“A Tiêu là yêu thú mà mấy tháng trước khi đỉnh chủ dẫn đội đến Thiên Diễn Tông, tìm được ở gần đó.” Nữ đệ tử lo lắng nhìn Thời Lưu, “Nó là một trong những con yêu thú bị hại trong Vạn Linh Đại Trận, đỉnh chủ thấy nó bị thương, dáng vẻ đáng thương nên đưa nó về núi, để các đệ tử thay nhau chăm sóc.”

Thời Lưu chợt hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Mấy tháng trước khi vừa mới nhập môn, lúc mới gặp “tiên hạc sư huynh”, Yến Thu Bạch đã tình cờ nhắc tới, Huyền Môn hữu giáo vô loại (*), đỉnh Diệu Ngữ vừa mang về một con yêu thú, hóa ra chính là nó.

(*) Tư tưởng của Khổng Tử: Bất cứ ai cũng có thể đến trường.

Thảo nào sau khi rời khỏi nhà trọ đến Thiên Diễn Tông, nàng chưa từng gặp Giảo Trệ.

Hóa ra là dùng cách như vậy để nhét vào Huyền Môn.

Nghĩ như thế, Thời Lưu ngẩng đầu lên nhìn vị nữ đệ tử của đỉnh Diệu Ngữ kia: “Ta thấy A Tiêu trông rất đáng yêu, có thể để nó ở cùng ta một chút được không?”

… Đáng yêu?

Nữ đệ tử do dự một chút, sau đó gật đầu: “Tất nhiên có thể, làm phiền Thập Lục sư tỷ rồi.”

“Không phiền. Cảm ơn muội. Lát nữa muội hãy đến đón nó.”

“Vậy đệ tử cáo lui trước.”

“Ừm.”

Chờ đến khi bóng dáng của nữ đệ tử kia đi xa, Thời Lưu mới ngoảnh đầu lại, giơ Giảo Trệ đang rụt lại móng vuốt trong tay lên: “Ngươi tới tìm ta à?”

Sau khi biến thành hình người, hiện tại Giảo Trệ đã có thể nói tiếng người, hai mắt của nó tròn xoe: “Sao ngươi biết?”

“Núi xanh của Huyền Môn kéo dài nghìn dặm, ta nhập môn ba tháng rồi nhưng không hề gặp ngươi, nếu không phải ngươi va phải bàn của ta, ngươi trốn ba năm, ta cũng không biết ngươi đang ở đây.”

Nói đoạn, Thời Lưu dừng lại, quan sát nó: “Chẳng lẽ ngươi vào Huyền Môn là để làm chuyện xấu gì đó à?”

Giảo Trệ lầm bầm, thoát khỏi những ngón tay của thiếu nữ, lăn một vòng rồi nằm ở một góc bàn, dựa lưng vào chồng sách dày cộp, bày ra cái bụng phệ: “Ta có nhiệm vụ quan trọng đó nha.”

Khóe miệng của Thời Lưu khẽ cong lên: “Tạm thời không nhắc tới nhiệm vụ của ngươi, sao ngươi lại bị gọi là A Tiêu vậy?”

“?”

Nhắc tới điều này, Giảo Trệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân ma men kia vậy mà dám nói ta giống như bị cháy khét, đây là hoa văn mây lửa, hoa văn mây lửa đó.”

Thời Lưu giật mình, không khỏi bật cười: “Là trưởng lão Lan Thanh Điệp hả?”

“Hừ. Con ma men.” Giảo Trệ liếc mắt, “Nếu không phải vì mệnh lệnh của chủ nhân, ta đã đánh bà ta mười cái, cần gì phải giả làm tiểu yêu thú Địa Cảnh, mỗi ngày bị bà ta bắt nạt trong núi chứ??”

Thời Lưu đã nghe danh của trưởng lão Lan Thanh Điệp từ lâu, dù sao cũng là trưởng lão trẻ tuổi duy nhất dám ôm bầu rượu trong Trưởng Lão Đường, người như vậy không muốn nổi tiếng cũng khó.

Dưới tay của bà, Giảo Trệ thật sự đã ăn không ít quả đắng.

Thời Lưu trêu chọc xoa xoa đầu của Giảo Trệ: “Nói đi, sao ngươi lại tới tìm ta.”

“Chủ nhân bảo ta tới truyền lời.”

Giảo Trệ ngồi thẳng lên một chút.

Bàn tay đang sờ đầu nó dừng lại, nụ cười của Thời Lưu nhạt đi, nàng cụp mắt xuống: “Nói cái gì?”

“Mấy tháng nay chủ nhân không ở trong Huyền Môn, hình như là đang tìm một thanh dao găm chưa từng trông thấy ở các tiên môn cõi Phàm,” Giảo Trệ dùng móng vuốt gãi đầu, “Ngài ấy nói nếu trước Đạo Môn Đại Bỉ mà ngài ấy vẫn chưa về thì ta đến nói với ngươi, ừm, phải thi đấu cho đàng hoàng.”

Nói xong, Giảo Trệ dừng lại.

Nguyên văn câu nói của chủ nhân hình như là cố cái gì gắng ấy, nên ý của ngài ấy chắc chắn là thi đấu đàng hoàng.

Ừm.

Giảo Trệ khẳng định trong lòng rồi gật đầu.

Thời Lưu buông tay xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Ta đã hứa thì làm được, hắn không cần phải sai ngươi đến khiển trách ta.”

“À à, vậy ta đi trước nhé.”

Giảo Trệ nhảy xuống bàn, suy nghĩ một chút, nó quay đầu lại, nói với Thời Lưu bằng giọng điệu cảnh giác: “Đúng rồi, trong đỉnh Tông Chủ của ngươi ấy, hình như có một sự tồn tại của thần thức cực kỳ hùng mạnh, trên người ngươi nhiễm một chút hơi thở của đối phương.”

Thời Lưu thoáng sửng sốt: “Là tiểu sư thúc tổ à?”

“Cho dù Lận Thanh Hà mạnh tới đâu thì y cũng chỉ là một người phàm dưới Thiên Môn, y đã từng gặp ngươi, tiếp xúc với ngươi, nên tất nhiên sẽ để lại hơi thở của mình, nhưng thứ này khác hẳn, nếu không phải bởi vì ta đi theo chủ nhân đã lâu, ta cũng khó mà phát hiện được.”

“Ý của ngươi, sợi thần thức này không phải người phàm?”

“Nhất định không phải người phàm.” Giảo Trệ nói, sắc mặt càng cảnh giác và cẩn thận hơn, “Mặc dù sợi thần thức này yếu, nhưng bản chất của nó, giống như…”

Thời Lưu nhíu mày: “Giống cái gì?”

“Giống như cảm giác áp bách khi ta ở bên cạnh chủ nhân.”

“?”

Thời Lưu khựng lại một lát, hô hấp trì trệ: “Ý của ngươi là tiên đế?”

Giảo Trệ lập tức cụp đuôi, xoay người bỏ chạy: “Ta không có nói gì hết, là ngươi tự nói đấy nhé!”

“——”

Không thèm để ý tới Giảo Trệ, đối với suy đoán vừa rồi, Thời Lưu chỉ cảm thấy cả người bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, tựa như gió tuyết từ bốn phương tám hướng thổi qua.

Tiên đế…

Thời Lưu siết chặt đốt ngón tay lành lạnh, khom người ngồi xuống ôm lấy đầu gối, dựa vào vách tường cạnh bàn.

Nếu thật sự có phân thân của một vị tiên đế tại Huyền Môn, vậy đó là ai, đang mưu tính điều gì, có liên quan gì đến Phong Nghiệp không?

Nếu có, chẳng lẽ… là vì muốn giết hắn hay sao?

Ý nghĩa này vừa xuất hiện, trong lòng Thời Lưu run lên.

Thiếu nữ nhắm mắt lại.

Dựa theo trí nhớ của nàng khi còn là tiểu lưu ly yêu trong giấc mơ, trong Ngũ Đế, ngoại trừ Trung Thiên Đế Nghiệp, còn có Tây Đế Côn Ly, Đông Đế Tử Quỳnh, Nam Đế Nam Thiền, Bắc Đế Đoạn Thần.

Nhưng trong giấc mơ trước, ngoại trừ Đông Đế Tử Quỳnh được tiểu lưu ly yêu trông thấy từ đằng xa, những người còn lại nàng chưa từng trông thấy.

Chắc hẳn không phải Tử Quỳnh.

Ở Huyền Môn, nàng chưa bao giờ cảm nhận được bất cứ hơi thở nào gần giống với tiên khí của người nọ trong giấc mơ.

Vậy thì là ai…

Gương mặt của những người mà nàng từng gặp sau khi tiến vào Huyền Môn lướt qua tâm trí, khi Thời Lưu nghĩ đến tên của một người nào đó, một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu nàng, tựa như lưỡi kiếm chém tan sương mù.

“Là ngươi sao, hay chỉ là trùng hợp.”

Thời Lưu tự lẩm bẩm, lòng bàn tay siết chặt đến mức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng chậm rãi hít vào thở ra, ổn định lại tâm trạng.

Suy nghĩ một chút, Thời Lưu cụp mắt, nhìn xuống cổ tay đang ôm lấy đầu gối của mình.

Quả lựu nho nhỏ kia đang tỏa sáng nhè nhẹ.

Thời Lưu nhìn nó, nhỏ giọng nói: “Một lần cuối cùng, có được không?”

Chỉ cần trong mơ tiểu lưu ly yêu nhìn thấy vị tiên đế kia, nàng sẽ biết liệu đó có phải là người mà nàng đang nghĩ tới hay không.

Thời Lưu ổn định lại hô hấp, nhẹ nhàng nắm lấy quả lựu nhỏ trên cổ tay, sau đó dựa vào đầu gối.

Nàng nhắm mắt lại.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Tên, tên! (Gợi ý điên cuồng.jpg)

Lá phong: Bảo nàng ấy cố gắng hết sức, không cần phải ép buộc bản thân.

Filter não của Giảo Trệ: Cố gì đó gắng ấy nhỉ?

Quay đầu ——

Giảo Trệ: Chủ nhân bảo ngươi phải thi đấu cho đàng hoàng.

Quả lựu nhỏ:.

Lá phong:?

(Cún Giảo Trệ mù chữ thật đáng bị đánh đòn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
E
En17 Tháng sáu, 2023 17:41
Truyện hay cực đọc cuốn quá trời
BÌNH LUẬN FACEBOOK