Vĩnh Thọ hầu phu nhân đã hết hi vọng với nàng, cũng không quan tâm tới nàng, chỉ mang theo mấy nhi tức còn lại cùng trò chuyện cười vui vẻ.
Trong lòng La thị phẫn hận, lại không thể làm gì, chỉ có thể điệu thấp tránh ở một góc, miễn để người khác nhìn thấy giáp mặt cười nhạo.
Mà đúng lúc này, nàng thấy Đào thị cùng Nguyên Gia trưởng công chúa cùng đi vào, nhìn thấy Nguyên Gia trưởng công chúa ôn hòa với Đào thị, Đào thị giống như chúng tinh phủng nguyệt, nàng hận đến ngứa răng.
Lúc ấy Nguyên Gia trưởng công chúa đối xử với nàng rõ ràng cũng ôn hòa, nếu không phải Đào thị ở trước mặt mọi người vả mặt nàng, nói không chừng nàng cũng có thể đi theo bên người Nguyên Gia trưởng công chúa, quang minh chính đại đi vào trong đám người.
La thị không hề suy nghĩ, Nguyên Gia ôn hòa với nàng chỉ vì nghĩ nàng là bằng hữu của Đào thị mà thôi, mà nàng từ lúc bắt đầu đã muốn lợi dụng Đào thị, các nàng không phải là bằng hữu, Đào thị chỉ nói lời thật lòng.
La thị không tự tìm nguyên nhân từ phía mình, đem hết trách nhiệm đẩy lên người Đào thị.
Nhưng mặc kệ nàng oán hận thế nào, cũng chỉ có thể tiếp thu hiện thực, thật cẩn thận giống như chuột trong cống ngầm tránh né ánh mắt của người khác, dày vò chờ đợi yến hội kết thúc.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn bị người khác ngăn chặn, không biết xui xẻo hay là oan gia ngõ hẹp.
- Nhìn xem, đây là ai? Này không phải là thiếu phu nhân của Vĩnh Thọ hầu phủ, lúc trước bịa đặt lung tung, bị Nhạc Bình trưởng công chúa tát tai sao?
La thị nghe thế, mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng hiện giờ nàng đang ở hoàn cảnh xấu chỉ có thể nén giận.
Nhưng đối phương không thuận theo không buông tha:
- Như thế nào? Muốn giả dạng làm người đáng thương? Còn nghĩ là người khác không nhìn ra gương mặt thật của ngươi, tư vị bị người giáp mặt vả mặt còn chưa nếm đủ?
Người bên cạnh nghe xong đều cười ha ha.
La thị chịu đựng tức giận, đã trải qua nhiều chuyện, rốt cuộc nàng cũng có một chút tiến bộ, biết ở loại thời điểm này phương thức tốt nhất chính là cái gì cũng không nói.
Quả nhiên, đối phương trào phúng thêm vài câu, thấy nàng nhẫn nhục chịu đựng, cũng không còn hứng thú, bĩu môi để nàng rời đi.
La thị vội vàng rời khỏi yến hội, trong lòng xấu hổ và giận dữ khiến nàng không chịu nổi, mấy ngày liền áp lực kéo tới khiến nàng muốn suy sụp.
Sau khi trở về từ Thiên Phật Tự, bà bà nhìn nàng không vừa mắt, động một chút sẽ châm chọc mỉa mai, nếu nàng nói một hai câu biện giải, sẽ bị nói là bất hiếu. Mà trượng phu nói chuyện nàng làm mỗi ngày là nhục mạ hắn, còn nhân cơ hội nâng hai phòng tiểu thiếp, nàng đi tìm bà bà lý luận, bà bà trách nàng không nắm được tâm trượng phu.
La thị ở ngoại gia được phụ mẫu sủng nịch lớn lên, nếu không cũng sẽ không dưỡng ra tính tình ương ngạnh, nàng không thể nhịn được nữa viết tin gửi về khóc lóc kể lể, còn cho rằng phụ mẫu sẽ chống lưng cho nàng, ai ngờ nhận lại là lời phụ mẫu răn dạy.
Phụ mẫu trách cứ nàng bất hiếu với bà bà, trách nàng phạm miệng lưỡi chọc giận quý nhân, hiện giờ thanh danh của nàng đã lan truyền tới Giang Bình, khiến bọn họ ra cửa cũng bị người cười nhạo.
La thị bất tri bất giác liền đi tới bên hồ, nàng vốn định nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện, khi nàng chạm chân đụng vào hồ nước là lúc, nàng hối hận, chỉ cảm thấy không cam lòng.
Lúc trước gả tới đây đám tỷ muội còn hâm mộ không thôi, bao nhiêu người yêu thích, ngưỡng mộ nàng có hôn sự tốt như vậy, sau đó đủ loại đả kích, bà bà lãnh đạm, đám tỷ muội tức lục đục với nhau, trượng phu hoa tâm lạm tình, hoàn toàn đánh nát sự thỏa thuê đắc ý của nàng. Nếu nàng chết, chẳng phải sẽ khiến những người này toại nguyện?Chẳng phải sẽ làm những người cười nhạo nàng càng thêm chê cười nàng?
Nghĩ như vậy, La thị lùi bước chân, rầu rĩ không vui đi dọc bên hồ.
Đi tới đi lui, nàng thấy Đào thị đi cùng nha hoàn tùy thân. La thị tâm niệm vừa động, nàng rất oán hận Đào thị, nhưng suy nghĩ một chút, có thể giải quyết khốn cảnh của nàng cũng chỉ có mình Đào thị, nếu Đào thị nguyện ý thừa nhận nàng là bằng hữu, nàng đã có thể giải quyết mọi khó khăn.
La thị nhớ lại lúc trước nàng đối đãi với Đào thị có thái độ như thế nào, đúng là quá mức cao ngạo, có lẽ vì thế nên Đào thị giận nàng.
Nhưng nàng biết Đào rất dễ mềm lòng, nếu nàng hạ mình cúi người, lại đem chuyện bi thảm của mình nói cho Đào thị nghe, không chừng nàng sẽ đồng tình với mình, sẽ giúp nàng.
La thị cảm thấy nàng phải nhẫn nhục, đang định hăng hái đi tìm Đào thị, lại không ngờ đối diện đi tới mấy vị nữ tử, đi đầu đúng là Nhạc Bình trưởng công chúa.
La thị hoảng sợ, vội vàng núp vào.
Nhạc Bình vừa bị Nguyên Gia làm cho tức giận bỏ đi, hiện giờ rất vất vả mới được người khuyên giải hồi tâm chuyển ý đi vào yến hội, không ngờ nửa đường lại đụng phải Đào thị. Nhạc Bình rất ghét Đào thị, nếu không phải vì Đào thị, nàng sẽ không bị Nguyên Gia đuổi ra khỏi phủ công chúa, mất hết mặt mũi.
Đào thị nhìn thấy Nhạc Bình hùng hổ đi tới, liền hoảng loạn lên, nha hoàn kia cũng cơ linh, vừa thấy tình huống không tốt, liền xoay người chạy đi tìm người.
Đào thị căng da đầu phúc lễ với Nhạc Bình.
Nhạc Bình âm thanh lạnh lùng nói:
- Muốn để Cố tam thiếu phu nhân này thi lễ thật đúng là không dễ dàng, nếu không phải không có Nguyên Gia ở đây, không có ai chống lưng cho ngươi, sợ là đầu gối này còn không cong xuống?
Đào thị chỉ cúi đầu không nói lời nào, Nhạc Bình thấy nàng như vậy càng thêm sinh khí, đem tất cả lửa giận đều trút ra ngoài.
Từ góc độ của La thị, chỉ có thể nhìn thấy Đào thị cúi đầu tùy ý Nhạc Bình mắng chửi, sau đó cũng không biết Nhạc Bình nói gì đó, Đào thị bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu, Nhạc Bình nhìn rất tức giận, dương tay đánh nàng một cái tát, Đào thị đưa tay che mặt.
La thị hoảng sợ, nhịn không được lại rụt vai.
Cũng may không bao lâu sau, nha hoàn kia dẫn theo Khánh Dương hầu đại thiếu phu nhân cùng Nguyên Gia trưởng công chúa đến đây, lúc này Nhạc Bình mới thu tay lại.
Khánh Dương hầu đại thiếu phu nhân vội vàng dẫn Đào thị đi bôi dược, còn Nhạc Bình cùng Nguyên Gia đang khắc khẩu, cuối cùng Nguyên Gia rời đi, Nhạc Bình mắng chửi đám người phía sau nàng, sau đó một mình rời đi.
Chờ các nàng đi hết, La thị mới bước ra, nàng nhìn thấy một nha hoàn dẫn theo đại phu đi về phía một sân viện, lát sau, Khánh Dương hầu đại thiếu phu nhân đi ra cùng đại phu, mà Đào thị giống như ở lại nơi đó nghỉ ngơi.
La thị lại nhìn thoáng qua phương hướng Nhạc Bình rời đi, bước chân dừng một chút, sau đó đi theo.
_______________________________________
Nhạc Bình rời đi tùy ý tìm một đình thuỷ tạ, ngồi bên trong giận dỗi.
La thị đi theo nàng tới đây, tránh ở một bụi cây. Nhạc Bình tính tình kém, bọn nha hoàn không dám tới quá gần, miễn cho nàng giận chó đánh mèo, vì thế trong đình thuỷ tạ chỉ có một mình Nhạc Bình.
La thị nhớ những gì đã trãi qua, đều là vì Nhạc Bình. Nếu không phải nàng ta không thuận theo không buông tha sai người tát nàng, sao nàng có thể mất hết mặt mũi, cho nên hiện giờ không thể không nén giận, chịu châm chọc mỉa mai.
Cừu hận hoàn toàn chiếm lĩnh tâm thần, khiến nàng không còn lý trí, không nghĩ nguyên căn hậu quả, trong lòng tràn đầy một ý niệm.... Đẩy nàng ta xuống! Nàng cứ như vậy chậm rãi bước vào đình thuỷ tạ, càng lúc càng gần Nhạc Bình, cuối cùng tâm hung ác, lúc Nhạc Bình không hề phòng bị liền đẩy xuống nước.
Sau khi làm xong này đó, La thị mới lấy lại tinh thần, cuống quít chạy khỏi đình thuỷ tạ, chỉ là lúc nàng đi ra khỏi đình thuỷ tạ, bỗng nhiên dừng bước, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, là khăn tay của Đào thị lúc trước nàng lấy trộm ở Thiên Phật Tự, nàng ném khăn tay xuống đất, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi Nhạc Bình bị đẩy xuống nước, lập tức kêu to, may mà nơi này an tĩnh, nha hoàn liền nghe tiếng nàng kêu cứu, lập tức nhảy xuống nước cứu nàng lên, may là mùa hạ, cho nên nàng chỉ bị uống hai ngụm nước, cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng đối với Nhạc Bình mà nói, này quả thực nhục nhã vô cùng.
Bọn nha hoàn che chở nàng vào phòng, vội vàng nấu nước, hầu hạ nàng tắm rửa thay đổi y phục sạch sẽ.
Khánh Dương hầu phu nhân nghe được chuyện này, vội vàng gọi đại phu tới. Nhạc Bình đang nổi giận lôi đình, tuyệt đối không chịu thiện bãi cam hưu.
( Yul: " thiện bãi cam hưu" Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.)
Mà lúc này, nha hoàn của nàng ở phụ cần đình thuỷ tạ tìm thấy một chiếc khăn tay, Nhạc Bình đã có thứ dựa vào, nhận định nàng bị Đào thị làm hại.
Chuyện này nháo quá lớn, tất cả phu nhân tiểu thư đều chạy tới đây, La thị tránh ở trong đám người, vẻ mặt nhìn như những người khác mang theo tò mò lo lắng, nhưng trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa, vô cùng khoái ý.
Lúc này Nhạc Bình bị hại, dựa theo tính tình của nàng có thù tất báo, nhất định không cho Đào thị được yên ổn.
Nàng bàn tính rất khá, chờ hai người này náo loạn lên, không lâu sau, người khác sẽ quên những gì nàng đã làm trước đó.
Lúc Khánh Dương hầu phu nhân nhỏ giọng trấn an Nhạc Bình, Nguyên Gia cùng Đào thị vội vàng chạy đến, tuy Đào thị đã trang dung lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra má nàng hơi hơi phiếm hồng.
Nhạc Bình vừa thấy nàng, thù mới hận cũ nổi lên, sai sử ma ma bên cạnh bắt lấy Đào thị, lại bị Nguyên Gia ngăn cản.
Nhạc Bình hồng mắt trừng lớn nhìn Nguyên Gia:
- Lúc này ngươi còn muốn giúp đỡ người ngoài đối phó thân tỷ tỷ?
Nguyên Gia trầm giọng nói:
- Không phải ta thiên vị, chỉ là hiện giờ chân tướng không rõ, ngươi đã mở miệng định tội, không phải quá qua loa.
- Ai nói chân tướng không rõ!
Nhạc Bình lấy khăn tay dính bùn ra:
- Đây là bằng chứng! Chính nàng đã đẩy ta xuống.
Mọi người đều nhìn khăn tay kia, bên trên chỉ thêu một bụi phong lan, bên cạnh tú chữ nhỏ “Ngọc”.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đào thị, vẻ mặt Đào thị đầy kinh ngạc.
Nhạc Bình cừu hận nhìn nàng:
- Mưu hại hoàng thất là tội danh gì? Cần để muội muội tốt của ta nói cho ngươi biết?
Những lời này giống như một giọt nước rớt vào trong chảo dầu, người chung quanh tức khắc sôi trào lên, nhìn về phía Đào thị ánh mắt cũng thay đổi, trong lòng La thị tràn đầy khoái ý, gấp không chờ nổi mà muốn xem bộ dạng Đào thị bị phạt.
Ai ngờ, đúng lúc này, một thanh âm còn mang theo non nớt đột nhiên lên tiếng.
- Hại ngươi không phải là nương của ta.