Đại quản gia thoáng dừng chân, ngước lên nhìn cô gái đang diện trên mình chế phục thiếu tá thuộc quân đoàn Lôi Báo lẫy lừng.
“Chào buổi chiều, nhị tiểu thư. Ngài đã từ quân bộ trở về rồi sao?”
Đại quản gia kính cẩn cúi chào cô gái, tâm tư trong lòng ngàn xoay vạn chuyển.
Việc Trịnh Thành Hi còn sống, vốn ông không cần giấu giếm Trịnh Hâm. Nhưng linh tính đại quản gia đã bảo với ông rằng, giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Vả lại, tiểu thư đã đủ bận với công việc ở quân bộ rồi, chuyện của đại thiếu, ông có thể tự mình xử lý được.
“Quân bộ có vài công việc phải xử lý gấp, khả năng cháu sẽ không về nhà trong vài ngày tới, vì thế mới tranh thủ ghé qua lấy ít đồ.”
“Để ngài phải mất công đi một chuyến rồi, những chuyện nhỏ này ngài có thể bảo người hầu làm mà.”
“Không sao đâu, tự cháu muốn qua đây mà. Nếu ông bận công chuyện thì cứ đi đi, không cần để ý đến cháu.”
Đại quản gia muốn nán lại thêm vì tiểu thư hiếm lắm mới về nhà trong tuần, nhưng nghĩ tới việc thông báo với Trần đại sư cũng là chuyện gấp gáp, cho nên sau khi dặn dò người hầu chú ý Trịnh Hâm liền vội vàng rời đi.
Trịnh Hâm xác nhận đại quản gia đã rời khỏi mới thu hồi tầm mắt, từng bước đi lên lầu, dừng chân trước một căn phòng khóa kín, sử dụng máy thông tin bấm bấm vài số rồi đưa về phía bảng nhận diện mã hóa nằm phía trên tay nắm cửa.
[Nhận diện thành công.]
Khóe môi của cô nàng hơi nhếch lên, mở cửa rồi tiến vào bên trong.
Cảnh vật trong phòng vô cùng quen thuộc với cô.
Sao có thể không quen chứ? Hai mươi mấy năm qua, Trịnh Hâm đã không đếm nổi số lần mình vào đây rồi.
Bởi vì, đây chính là phòng làm việc của ông nội cô, cũng là gia chủ của gia tộc này.
Trịnh Hâm nhìn chiếc ghế mà Trịnh lão vẫn hay ngồi khi xử lý công việc, bàn chân không hề chùn bước mà đi lên, thoải mái ngồi xuống như thể nó đáng ra phải thuộc về cô từ lâu.
Cảm giác này, nếu có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy. Trịnh Hâm thầm nghĩ.
Nhìn dáng vẻ quen tay quen chân của cô nàng, xem ra không phải lần đầu Trịnh Hâm lén làm chuyện này.
Nhưng đây không phải mục đích chính mà Trịnh Hâm đang từ quân bộ phải chạy vội quay về đây.
Cô cúi xuống gầm bàn, từ trong góc tối sờ soạng như thể đang tìm kiếm gì đó.
Cạch.
Một đồ vật rất nhỏ rơi xuống đất, dần lăn từ trong gầm tối hiện ra ngoài ánh sáng rồi được một bàn tay nhanh nhẹn bắt được.
Trịnh Hâm mở lòng bàn tay ra, một vật hình tròn có bề ngoài rất giống huy hiệu, nhưng chỉ có cô mới biết, thứ này là thiết bị nghe lén tân tiến nhất do quân bộ nghiên cứu.
Một thiết bị có thể qua mặt năng lực giả và những máy truy dò thông minh, Trịnh Hâm xuất phát từ tâm tư muốn nắm giữ mọi thông tin về Trịnh gia mới lén lút giấu nó trong phòng làm việc của gia chủ.
Chỉ là một chút tâm tư nhỏ, không ngờ lại giúp Trịnh Hâm một chuyện lớn.
“Trịnh Thành Hi, tại sao nó vẫn chưa chết?” - Trịnh Hâm lẩm bẩm, sự ganh ghét và đố kị tưởng đã chôn giấu rất sâu không khống chế được mà bùng lên - “Đáng nhẽ mày nên yên lặng mà chết đi mới phải. Hoặc nếu có may mắn sống sót, thì cứ tiếp tục làm một con chuột chui lủi trong cống đi chứ?”
Nói đến đây, trong lòng Trịnh Hâm lại lo lắng. Cô không thể để Tần Liệt biết tin này.
Trịnh Thành Hi mà trở về, mọi cố gắng trong bảy năm qua sẽ đổ sông đổ bể hết.
Cô phải làm gì đó. Cô phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Trịnh Hâm nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, bắt đầu suy tính mình phải làm gì. Dường như nhớ đến một người, Trịnh Hâm bỗng đứng lại, lục lọi danh bạ trong máy thông tin của mình.
[“Sao lại tìm tôi?”]
“Không phải anh muốn tìm Trịnh Thành Hi sao? Cậu ta quay lại rồi.”
[“Cô chắc chắn?”]
“Hoàn toàn chắc chắn. Tôi có thể cho anh vị trí của cậu ta, nhưng tôi có điều kiện.”
[“Nói đi.”]
Cách nói chuyện của đối phương lúc nào cũng cụt lủn như thế, ban đầu từng khiến Trịnh Hâm rất khó chịu, nhưng cứ nghĩ đến mấy thao tác của đối phương, cô sẽ không dại dội mà gây sự với người này.
“Tôi không muốn cậu ta xuất hiện tại Quân Đô Đệ Nhất, đặc biệt là trước mặt Tần Liệt. Chuyện đại thiếu gia của Trịnh gia đã chết, tin tức đó không thể thay đổi.”
[“Thành giao.”]
Đối phương nói xong hai từ này liền nhanh chóng ngắt liên lạc. Trịnh Hâm thở phào một cái, lúc này mới nhận ra sống lưng mình đã ướt đẫm.
Người đó thật sự rất đáng sợ. Tuy Trịnh Hâm không biết tại sao một hai phải nắm giữ được Trịnh Thành Hi trong tay, nhưng điều đó thì ảnh hưởng gì tới cô chứ?
Chỉ cần mọi chuyện đi dúng như kế hoạch ban đầu, Trịnh Hâm không sợ bản thân kết bạn với quỷ dữ.
Trịnh Thành Hi mà rơi vào tay hắn, sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Mà bên khác, đại quản gia đang muốn gặp Trần đại sư bất hạnh bị chặn ngoài cửa. Đối tượng chặn ông cũng không phải nhân vật xa lạ gì.
“Ninh đại sư, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Trần đại sư. Mong ngài nhường đường.”
“Tôi cũng nói với ông rồi, sư phụ đang ở trong giai đoạn quan trọng của thực nghiệm, ai cũng không muốn gặp. Nếu ông cứ tiếp tục ồn ào, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.”
Ninh Duật không kiên nhẫn phẩy phẩy tay muốn đuổi người. Trần Sương đúng là đang bận làm thực nghiệm, nhưng thực tế không hề quan trọng như lời cậu nói.
Trịnh gia nhờ thơm lây từ hào quang của Trịnh Thành Hi nên mới dính lên chút quan hệ với sư phụ. Giờ kẻ đó đã chết, bọn họ vẫn mặt dày tới lại phiền sư phụ. Ninh Duật làm sao có thể được Trịnh gia đạt được ý muốn, vậy nên mới xuất hiện hình ảnh chặn cửa này.
Đại quản gia lâm vào khó xử. Xem ra hôm nay ông không thể gặp đại sư rồi. Đành chờ vài ngày nữa bà làm thực nghiệm xong lại chạy tới vậy. Hẳn lúc đó gia chủ cũng trở về rồi.
Danh Sách Chương: