Ngọc Lâu Xuân hiểu ý cười cười, bà ngừng động tác trở về chỗ ngồi, khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm, như thể những sự việc vượt quá khuôn phép vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thẩm Vô Cữu nhìn bà hàng mày nhíu lại, nữ nhân này không chỉ có mỹ mạo khó ai sánh được, lại còn là cao thủ tình trường. Chìm nổi trong chốn phong trần giúp nàng nhìn thấu tâm tư của mọi nam nhân, nhưng cũng chính vì cuộc đời nhiều thăng trầm ấy lại khiến nàng không thể thật sự rung động trước người nào nữa.
Hắn là một kẻ tự cao tự đại, luôn trong tư thế của kẻ thao túng, vậy mà bất kỳ khi nào đối diện với nữ nhân này, hắn đều dễ dàng lúng túng, thất thố.
“Nô khuyên Thẩm công tử một câu: Hãy dừng cương trước bờ vực, đừng làm ra việc khiến bản thân phải hối hận. Có đôi khi dục niệm khiến con người ta mờ mắt mà không nhìn thấy con đường đúng đắn phía trước.” Đến điểm là dừng, bà không nên nói thêm nhiều nữa.
Nhưng không biết vì sao. Có lẽ vì trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người, bà dễ dàng nhìn rõ trong đáy mắt thiếu niên trước mặt lúc nào cũng đong đầy sự chân thành, ngưỡng mộ mình, cho nên không khỏi vì nghĩa khí mà nói nhiều thêm hai câu.
“Thẩm công tử, người nên nhớ dân không cùng quan nói đạo lý. Thế gia vọng tộc Hàng Nam thịnh vượng hơn trăm năm, nhưng đến cùng cũng không phải quan gia, Lẫn lộn tôn ti, đi quá giới hạn, ảo tưởng rằng có trong tay tư binh là có thể áp chế hoàng tộc. Ngài đã từng nghĩ tất cả đều là cạm bẫy của quan trên, chờ các người nhảy xuống không?” Nói đến đây, vẻ mặt bà đầy tiếc hận: “Thẩm công tử là người trẻ tuổi tuấn tú, lịch sự, thông minh, nên hiểu đạo lý này.”
Đối phương đã chẳng vòng vo, Thẩm Vô Cữu cũng không muốn tiếp tục giả ngốc, hít một hơi dài, than thở: “Không phải tại hạ muốn đối nghịch triều đình, thật sự lần này sự xuất hiện của Trạm Vương điện hạ như đinh thép đâm thẳng về phía thế gia Hàng Nam, khiến chúng ta không thể không đề phòng.”
Theo đạo lý, Trịnh Lan là con rể Ngọc Lâu Xuân, hắn không nên nói lời này. Thế nhưng không biết vì cái gì, hắn cảm thấy tất cả lời lẽ Ngọc Lâu Xuân nói hôm nay đều như đang đứng tại góc độ của hắn mà suy nghĩ, bởi thể hắn có thể thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng.
“Thánh thượng muốn làm phân tán bớt quyền lực của thế gia Hàng Nam chứ không phải muốn triệt tiêu, ngài dù gì vẫn là tầng lớp quý tộc đứng trên người khác, chỉ là từ đám mây hạ xuống đỉnh lầu mà thôi. Thế nhưng bù lại toàn gia có thể bình an sống sót. Nhưng nếu quyết chí chống chọi đến cùng với triều đình, kết quả lại khác, ngài sẽ bị đẩy vào vị thế, chính mình cũng không nắm chắc tất cả, thậm chí đối mặt với kết quả thảm khốc: Cửu tộc diệt vong. Ngài là người thông minh cớ sao phải làm chuyện ki cóp cho cọp ăn? Thánh thượng cũng chỉ muốn nằm lên gối cao mà ngủ, không lo lắng điều gì (**), chỉ cần thế gia không gây ảnh hưởng đến toàn cục người cũng chẳng đuổi cùng giết tận.”
(*) [huǒzhōngqǔlì] lấy hạt dẻ trong lò lửa; ki cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng: ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.
(**) Nằm lên gối cao mà ngủ, không lo lắng điều gì. Ví với bình yên vô sự, không cần lo lắng.
Lúc còn ở tại Giáo Phường ty, Ngọc Lâu Xuân đã từng gặp qua Hằng Xương Đế, vì bà là bạn tốt của mẫu thân Trịnh Lan - Hồng Hà, cho nên hiểu rõ Hằng Xương Đế là vị quân chủ nhân đức, bao dung. Nếu không phải những năm gần đây thế gia Hàng Nam dã tâm bừng bừng, lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, người nhất định cũng không đến nỗi hạ sát tâm.
Đáng tiếc thế nhân là vậy, mưu cầu danh lợi đến mức bí quá hoá liều, vượt qua ranh giới, bất biết chừng mực.
“Ngọc sư đã nói như vậy, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Thẩm Vô Cữu thoáng nhìn qua Ngọc Lâu Xuân, đáy mắt đầy sự mâu thuẫn, đấu tranh, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa kính trọng và biết ơn.
Nếu không phải nhìn ra sự say mê cuồng dại nơi ánh mắt ấy, Ngọc Lâu Xuân cũng sẽ không đánh liều, chủ động nói ra lời trong lòng.
Bà tiếc cho một thiếu niên đầy triển vọng, theo sai người, đem toàn bộ tài sản, tính mệnh của bản thân dòng tộc giao phó cho cấp trên mù quáng bởi quyền lực. Hơn nữa một phần cũng xuất phát từ tâm tư, không muốn Trịnh Lan thêm vất vả. Phàm những việc có thể dùng một ly rượu giải quyết mọi thứ trong hoà bình, thì không nên động binh động kiếm.
—------
Không lâu sau, quả nhiên Thẩm Vô Cữu quy hàng Trịnh Lan. Thế gia vọng tộc Hàng Nam vì nội ứng quá mức cường ngạnh này mà sụp đổ. Mạnh Khải Lễ là kẻ cầm đầu bị Hằng Xương Đế ra thánh chỉ tước chức quan, thu hồi của cải xung công. Một số quan lại thuộc bè cánh của lão cũng bị lưu cách chức lưu đầy.
Trong phút chốc, một nửa thế lực quý tộc Hàng Nam sụp đổ.
Mùa xuân năm tiếp theo Tiểu Viện rốt cuộc cũng mang thai, còn Tiền Thục Viện vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nàng suốt thời gian ấy, cuối cùng đã nhận được sính lễ từ Kim Tam. Hai người họ không vội trở về Thiên Lăng Sơn chăm sóc Kim bà bà, mà lựa chọn ở lại Hàng Nam một thời gian, phụng dưỡng Ngọc Lâu Xuân.
Đứa bé sinh đúng vào dịp giao thừa. Hằng Xương Đế nhận tin mặt mày vui vẻ, rạng rỡ, vội vàng cải trang từ kinh sư lặn lội tới Hàng Nam thăm trưởng tử của đứa con trai mình yêu thương nhất. Ông mừng rỡ như điên, ban thưởng không biết bao nhiêu tơ lụa, vàng bạc, đá quý, thậm chí còn muốn xây phủ đệ tại kinh sư cho đứa nhóc còn chưa đầy tháng trong lòng.
Việc này quá mức hoang đường, lập tức bị Trịnh Lan bác bỏ. Chàng không hy vọng cho Hằng Xương Đế bất kỳ cái cớ nào để triệu chàng về kinh. Bởi vì Tiểu Viện đã quyết định muốn sống tại Hàng Nam đến già.
Hai người quyết định đặt tên tự cho con là Vi Bội, vì để kỷ niệm sự ra đi của Tiết Chiêu tướng quân. Tiểu Viện cũng dùng tên Thanh Bội để đặt cho con trai. Hằng Xương Đế âm thầm phái người thay đổi tông miếu, gia phả, do vậy Tiền Thục Viện cũng được cấp lương tịch, Tiểu Viện cũng có tên, có thân phận, có gia đình.
Trịnh Lan muốn cảm ơn Ngọc Lâu Xuân đã thuyết phục Thẩm Vô Cữu quy hàng, khẩn cầu Hằng Xương Đế phong cho bà làm Quắc Quốc phu nhân, hưởng vinh quang của tước vị cáo mệnh.
Dù Trịnh Lan và Tiểu Viện đã quyết định không trở lại kinh sư, nhưng năm năm sau, thân thể Hằng Xương Đế ốm bệnh, bọn họ không thể không quay về.
Vừa tiến vào trong, gia đình ba người đều kinh ngạc, bàng hoàng.
Hằng Xương Đế nằm trên long sàng, đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng, ông kéo tay Trịnh Lan, yêu cầu chàng đón nhận lấy trọng trách gìn giữ giang sơn xã tắc.
Ánh mắt chàng thoáng sự cự tuyệt nhưng không dám thẳng thắn từ chối.
Hắn nhìn hài tử và thê tử bên cạnh, tim khẽ dấy lên chút không đành lòng.
Tiểu Viện khẽ kéo ống tay áo chàng.
Trịnh Lan băn khoăn thoáng chốc, nhẹ gật đầu.
Không lâu sau đó, Hằng Xương Đế qua đời. Trịnh Lan trở thành vị hoàng đế thứ sáu của vương triều Đại Trịnh. Chuyện đầu tiên chàng lên ngôi chính là cự tuyệt tấu chương xin tổ chức tuyển tú làm phong phú hậu cung của Lý Lương Bật và quần thần. Lý do không khác gì ngoài: Mình đã có được người con gái tốt đẹp nhất trần đời, cũng đã có trưởng tử. Mẫu thân chàng, bởi vì xuất thân từ Giáo Phường ty, không thể cùng phụ thân đường đường chính chính bên nhau, chàng không muốn cô phụ người bên cạnh.
Trong cung, ngân hạnh vàng rực rỡ, đang giữa tiết trời thu, lá ngân hạnh vàng óng lả tả rơi xuống, Trịnh Lan nhìn về phía tiểu viện, chàng cảm thấy áy náy vì đã nhốt nàng cả đời trong chiếc lồng son mang tên cung điện này. Còn Tiểu Viện. Nàng dịu dàng nắm tay Trịnh Lan, nói với chàng mình không còn giống như quá khứ, muốn trốn đi, Hàng Nam không còn là nơi nàng nhất định phải trở về, bởi vì chàng chính là gia đình, bên chàng chính là nhà của nàng.
Hai người nắm tay nhau, phía sau là tường gạch đỏ rực, là hàng ngân hạnh vàng óng ả. Đôi bích nhân an yên nắm tay nhau chầm chậm tiến về phía trước như cái cách họ cùng nhau đi qua giông bão, đi qua hạnh phúc, vui vẻ, khó khăn. Trước vẫn vậy, sau vẫn thế, mãi mãi là như thế.
Hải Thăng và Bách Linh đi theo sau chủ nhân, nhìn bóng lưng hai người, khoảnh khắc đó đôi gia nô bỗng hiểu được cái gì gọi là một đời một kiếp.
Danh Sách Chương: