Minh Dương rũ mắt uống một ngụm cafe nhỏ. Vị đắng xen chút mùi thơm của sữa hòa tan lan ra cả khoang miệng khiến cô thoải mái đôi chút.
Cô an tĩnh ngồi không nói gì khiến cho Hoàng Thịnh có chút thấp thỏm lo lắng. Rốt cục vẫn là hắn chịu không nổi mở miệng trước.
- Dương! Thật xin lỗi. Anh không muốn nói vì sợ em kích động, anh vẫn luôn tìm cơ hội giải thích rõ. Chỉ là...
- Bao lâu rồi?
Cô khẽ lên tiếng, mắt đưa ra cửa sổ ngắm nhìn con phố tấp nập. Hắn có chút ngập ngừng, cất giọng trầm trầm.
- Gần hai năm.
Minh Dương vẫn không nói gì. Hắn cứ tưởng cô sẽ kích động la hét khóc lóc, hay vì quá sốc mà phải nhập viện do đau tim. Cô gái ngồi trầm ngâm một lát, đưa tay trái ra cầm lấy ly cafe rồi đổ vào thùng rác nhỏ ở góc bàn.
Hoàng Thịnh có chút bất ngờ trước hành động kỳ lạ của cô nhưng vẫn không nói nhiều.
Cô gái ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đến kiều diễm khiến Hoàng Thịnh có chút giật mình. Từ lúc đó, hắn chỉ vội suy nghĩ nên mở lời với Minh Dương thế nào, hơn nữa suốt cả quãng đường cô đều không nhìn thằng vào mắt hắn.
Cô so với hơn hai năm trước đẹp hơn rất nhiều. Đôi mắt màu trà ngập tràn sinh khí khuất dưới hàng mi dài cong cong. Đuôi mắt hẹp dài khiến cô có thêm đôi phần quyến rũ của cô gái trưởng thành.
Đôi môi nhỏ có chút bạc khiến người ta nhìn vào cảm thấy lạnh lùng.
- Chia tay đi! Hoàng Thịnh, anh hãy nhớ rõ những gì ngày hôm nay.
Nói xong cô gái dứt khoát lấy túi xách đứng dậy bỏ đi. Hoàng Thịnh cắn môi, vò đầu bứt tai, suy cho cùng là hắn phản bội cô.
Minh Dương rời khỏi quán liền bắt xe về nhà. Ngồi trên xe, cô vẫn lạnh nhạt không rơi một giọt nước mắt. Đi đến nhà mất tầm gần một tiếng, trên đường cô đã nghĩ rất nhiều chuyện từ khi thơ ấu đến giờ.
Xe dừng lại, cô trả tiền xong liền vào nhà một đường lên lầu rồi khóa cửa phòng lại. Bà Thương giúp việc đi ra chưa kịp chào, bà lẳng lặng nhìn lên lầu hai khẽ thở dài.
Minh Dương chui vào chăn, đôi tay thon dài đưa lên ngực, dùng một lực rất lớn bấu vào áo. Tim cô như bị lửa đốt, đau đớn thống khổ đến tột cùng. Những giọt nước mắt cuối cùng không kìm nổi nữa cũng lăn ra ngoài.
Minh Dương quoằn quại trong cơn đau, hô hấp đến khó khăn. Trái tim cô như bị bóp nghẹt lại, từng đoạn từng đoạn như bị ai nắm lấy xé toạc ra.
- Hức... hức...!
Từng tiếng khóc nức nở vang ra từ trong chăn. Âm thanh như bị đè nén lúc có lúc không vang vọng cả căn phòng nhuộm màu u tối. Không ai biết được Minh Dương đã đau đớn đến dường nào mỗi khi bị tổn thương.
Cô luôn âm thầm chịu đựng tất cả, còn hơn là nhìn ánh mắt thương hại, bố thí của những người đó.
Cô khóc đến lả đi rồi ngủ lúc nào không hay. Đến bữa tối, cô lờ mờ mở mắt khi nghe thấy tiếng gọi của bà Thương.
Minh Dương ngồi dậy nói vọng ra rằng cô đi tắm, lát nữa sẽ xuống dùng bữa. Cô mệt mỏi bước vào nhà tắm xả nước ấm rồi ngâm mình. Nước ấm khiến thân thể cô thoải mái hơn rất nhiều, Minh Dương với tay lấy vòi nước rửa mặt luôn.
Sau khi ngâm đủ Minh Dương tắm lại bằng nước mát rồi ra sấy tóc.
Cả một quá trình Minh Dương đều giữ một mặt vô cảm. Khó có thể nhận ra cô gái trước mặt và cô gái lúc vùi đầu vào chăn mà khóc khi nãy là một.
Đưa tay lên buộc qua loa mái tóc rồi lê bước xuống lầu. Đôi mắt cô trong trẻo mà tĩnh lặng, viền mắt vẫn còn chút đỏ do khóc quá lâu.
- Ba mẹ con đâu?
Cô hạ mắt xuống bắt đầu ăn, tiện miệng hỏi. Câu trả lời cô đã rõ nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi. Bà giúp việc nhanh chóng dọn đồ ăn lên rồi trả lời:
- Bà và ông đi vắng, dặn tôi chăm sóc cho cô cẩn thận sáng mai họ sẽ về.
Dương không có khẩu vị, nghe xong cô chỉ ăn chén cháo và ít rau xào. Dương vừa uống sữa ánh mắt lơ đễnh liếc ra cửa sổ nhìn một cách mơ hồ.
Cô đặt nhẹ cốc sữa xuống rồi lau miệng, đứng dậy ra ngoài đi bộ hít thở không khí.
- Lần sau chỉ có con ở nhà thì nấu thôi nhé!
Bà nhìn bóng lưng cô đơn của cô khẽ lắc đầu rồi lại bắt đầu dọn dẹp.
Dương đi lanh quanh trên đường phố. Vào quán mua một bao thuốc, lặng lẽ chui vào con hẻm tối gần đó. Cô thành thạo châm điếu thuốc hít vào một hơi thật dài.
Minh Dương ngửa đầu lên nhả ra một làn khói trắng mờ đục. Đầu óc cô nhẹ đi không ít, lại nhìn quán bar đối diện.
Lúc cô vừa học vừa chữa bệnh ở Mỹ, rất nhiều lần đi chơi cùng bạn bè. Hút thuốc, đi bar là chuyện thường, cô không quá bài xích ngược lại rất hòa hợp với những điều đó. Nhưng cô cũng không tham gia nhiều, chủ yếu là ngồi nhìn.
Ba mẹ cô cũng rất nghiêm khắc, cô dù có muốn cũng chỉ âm thầm lén lút thỉnh thoảng đi một lát.
Cô luôn là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, chăm chỉ và xuất sắc. Chỉ là sau sự cố kia cô lại trở nên tự ti, thật chẳng giống kiểu người phóng khoáng trước kia bao giờ.
Hai tháng sau khi xuất ngoại lại nhận được “ món quà” bất ngờ từ Thịnh lại càng khiến cô suy sụp hơn. Thuốc lá giúp cô quên đi sự thống khổ tạm thời, những hồi ức không đáng nhớ.
Hắn- Hoàng Thịnh, là điểm tựa của cô. Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, quả thật là vậy nhưng những đau đớn nó mang lại cũng thật quá lớn. Cô hút xong điếu thuốc, nhai vài cái kẹo cao su rồi về nhà ngủ thêm một giấc.
Đêm nay, cô đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật dài...
Sân trường cấp ba tái hiện trước mắt cô.
Hắn phóng khoáng, thoải mái, thích cười. Mỗi khi cô buồn hắn liền tìm ra đủ cách dỗ dành cô, đưa cô đi dạo phố, mua cho cô món ăn thích nhất. Chàng trai ấy rực rỡ như ánh dương, lại nhiệt huyết như lửa.
Minh Dương thích một Hoàng Thịnh như vậy, luôn lạc quan vui vẻ mà hạnh phúc. Cô cũng vì hắn mà chống đối gia đình về việc kết hôn sau này, để được bên hắn.
Cô năm 15 tuổi đã biết yêu, chàng trai đó là Hoàng Thịnh. Hai người là cũng có thể nói là thanh mai trúc mã.
Năm 8 tuổi cô chuyển đến đây sống cùng ông bà nội. Ba mẹ cô nói ở đây có trường học tốt nhất cả nước, sẽ giúp được cô rất nhiều.
Họ rất yêu thương cô, nhưng bên này có ông bà nội bảo vệ sẽ an toàn hơn so với thành phố kia. Ở đó có công ty chính của gia đình, ba mẹ sợ cô bị người khác để ý nên cho cô sống đây.
Em trai vẫn ở bên kia do bố mẹ bảo vệ chăm sóc do còn nhỏ, hai chị em chỉ cách nhau ba tuổi, bố mẹ lại hay vắng nhà nên không chăm sóc chu đáo cho hai đứa liền được.
Dương biết ba mẹ dành nhiều tình cảm cho mình nên cũng thuận theo họ chuyển chỗ ở. Gia đình muốn cô tự bước lên bằng thực lực của mình nên gia cảnh của Dương chỉ có vài thầy cô biết.
Hoàng Thịnh là con trai đầu của một gia đình giàu có. Nhà có công ty gia đình kinh doanh bất động sản lớn nhất thành phố này. Ở đây, cô còn quen được Tạ Linh Nhi. Hai người rất hợp nhau, liền trở thành bạn thân.
Cuộc sống cô phải nói là vô cùng hạnh phúc. Vào hè cô sẽ ghé về thành phố C ở cùng ba mẹ. Đâu đâu cũng có người coi cô là công chúa nhỏ mà yêu quý.
Em trai nhỏ hơn cô ba tuổi vô cùng nghịch ngợm nhưng đặc biệt thích bà chị cả năm gặp được hai ba lần này. Được yêu chiều nhưng Dương không vì vậy mà buông thả bản thân. Cô luôn là học sinh top 10 cả khối.
Ngoài ra cô còn học nhảy, học piano. Nhóm ba người Nhi, Dương, Thịnh chơi với nhau thân thiết từ bé tới lớn. Dương và Thịnh ngày ngày bên nhau, sớm đã nảy sinh tình cảm những mãi sau này mà mới phát hiện.
Bọn họ còn nhỏ, yêu đương vẫn còn lén lén lút lút. Cô bạn thân Nhi suốt ngày toàn lấy hai đứa ra làm trò cười.
Dương và Thịnh lớn lên xinh đẹp lại hay đi cùng nhau, mọi người trong trường dù không nói nhưng vẫn nhận định hai người là một cặp. Phải nói rằng những ngày tháng ấy hạnh phúc đến nao lòng.
Danh Sách Chương: