“Hành động lần này của em, ngoài việc khiến người ta cười nhạo đôi câu thì cũng chẳng có ích gì.” Khang Mộ Thành nói: “Cách duy nhất có thể phản kích bọn họ chính là viết ra tác phẩm hay hơn.”
Vẻ mặt Khang Mộ Thành bình tĩnh, Giản Tĩnh không đọc được tâm tư của anh ấy, hỏi: “Nếu như không nghĩ được gì để viết thì sao?”
“Văn học là nghệ thuật, cũng là buôn bán. Nếu em không có tài năng thích hợp, chi bằng rời khỏi hoặc cứ chịu đựng như thế.” Khang Mộ Thành dừng lại, chuyển ý: “Sao nào, em muốn nói với anh là em định nhận thua ư?”
Giản Tĩnh mới sống lại, vẫn chưa nghĩ sâu xa như thế, bèn cười nói: “Chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi mà.”
“Anh cho rằng em có tài năng như thế.” Ngoài dự liệu, Khang Mộ Thành dần hạ giọng khuyên giải cô: “[Bác sĩ ác ma] mới trưng bày mà thôi, đừng vội ra kết luận như thế.”
Giản Tĩnh cười khổ, không nói gì.
Khang Mộ Thành không muốn gây áp lực lớn đối với bệnh nhân, bèn lánh sang chuyện khác: “Lúc anh tìm được em, người em đang ở bên ngoài, điều này có phải là một tin tốt hay không?”
“Tôi hối hận rồi.” Thẻ kỹ năng mới không thể đọc được suy nghĩ, nhưng Giản Tĩnh hoàn toàn đủ khả năng hiểu được hàm ý của anh ấy, vô cùng thẳng thắn thừa nhận: “Trải qua phút giây đó, em tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện dại dột ấy nữa.”
Cuộc sống ở một ngã rẽ khác của cô đã kết thúc rồi, tiếp theo, cô phải tiếp tục sống cuộc đời này.
Khang Mộ Thành lần đầu tiên mỉm cười kể từ sau khi tiến vào phòng bệnh: “Tốt lắm.”
Người trẻ tuổi thất bại một lần không đáng sợ, cái đáng sợ là không còn cơ hội để hối hận.
“Bác sĩ bảo em cần phải nghỉ ngơi thêm. Tôi phải đi rồi, lát nữa có cuộc họp.” Khang Mộ Thành đứng dậy, phủi phủi vạt áo không chút bụi bặm, như sực nhớ ra điều gì đó bèn hỏi cô: “Còn nhớ những lời anh nói với em năm đó không?”
Trong chốc lát Giản Tĩnh không thể nhớ nổi, mù mờ nhìn qua.
Cũng may Khang Mộ Thành chẳng cần cô trả lời đã tự mình nói: “Sáng tác là việc của em, còn bán đi là việc của anh. Em đã làm xong việc của mình, chuyện tiếp theo hãy giao lại cho anh.”
“Nghỉ ngơi cho khoẻ nhé!” Khang Mộ Thành vỗ vai cô, dè dặt gật đầu tạm biệt.
“Đi thong thả.” Giản Tĩnh trả lời một cách chậm chạp.
Sau khi Khang Mộ Thành rời đi, phòng bệnh trở về sự yên tĩnh.Ánh mặt trời rọi lên sàn nhà, hoa tươi nở rộ, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm cùng với áng mây trắng xoá, trong gió phảng phất mùi hương của nhà ăn.
Phòng bệnh một người yên tĩnh và dễ chịu. Giản Tĩnh suy tư, dựa vào chiếc gối mềm sau lưng.
Qua chuyện vừa rồi có thể thấy thẻ kỹ năng quả thật có tác dụng không nhỏ, nhưng không đạt đến mức khoa trương.
Có thể quan sát được, đồng nghĩa có thể phân tích được. Ví dụ như âu phục, việc phân tích chất liệu đến từ tri thức dự trữ của cô, nhưng cô không biết gì về kiểu xén cúc áo, không thể đưa ra thông tin hữu ích.
Năng lực quan sát của bản thân cũng không thể coi là mạnh mẽ, ước chừng chỉ suy ra được rằng mấy thứ về đối phương như có tiền, vóc dáng đẹp, gương mặt đẹp, chưa lập gia đình và từng uống cà phê.
Mà mấy điều này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra.
Có điều có sao nói vậy, tác dụng lớn nhất của thẻ sơ cấp không phải tăng năng lực mà là tăng ý thức. Lúc đầu cô cũng không có thói quen quan sát, nhưng sau khi dùng thẻ, việc quan sát đã thành động thái của tiềm thức.
Thói quen này nếu không được luyện tập quanh năm suốt tháng sẽ khó mà hình thành được, hiện nay Giản Tĩnh không tốn chút sức nào đã có được, khiến cô vô cùng hài lòng.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không có ý định sử dụng thẻ cường hóa.
Cô dự định sẽ quan sát ba ngày trước, nếu cơ thể không có tác dụng phụ sẽ suy nghĩ sử dụng thêm.
Còn bây giờ, nên đi ngủ thôi.
Trúng độc cacbon monoxit không phải chuyện nhỏ, phải chữa trị thật tốt mới được.
Giản Tĩnh ngủ một giấc đến tận tối. Tám giờ tối cô mơ màng tỉnh lại, bụng đói cồn cào.Ở thế giới song song, ba mẹ của cô đã qua đời từ lâu cũng chẳng có bạn bè nào. Người duy nhất đến thăm - Khang Mộ Thành đó cũng không thèm mang theo trái cây hay sữa, chọn ngay hoa tươi chỉ ngắm chứ không ăn được. Lúc này phòng bệnh trống rỗng, không có gì để ăn.
Tám giờ tối, nhà ăn bệnh viện cũng đã đóng cửa, không thể gọi người mang bữa ăn đến.
Giản Tĩnh hết cách, không thể làm gì hơn là gọi y tá đến rút kim, tự mình đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn.
Bệnh viện ở hai thế giới không khác nhau là bao, ban đêm trừ khu nội trú thì chỉ có ánh đèn cấp cứu. Xe cứu thương đậu bên hông cổng vào, lúc nào cũng chuẩn bị lên đường cấp cứu.
Siêu thị ở cạnh căn nhà thấp cạnh phòng cấp cứu, bán đủ thứ đồ, đồ ăn đồ dùng đồ gì cũng có.
Giản Tĩnh chọn tới chọn lui, cuối cùng dạ dày bảo rằng nó muốn ăn mì gói, thế là mua mì ly ăn.
Bà chủ nói: “Ấm nấu nước hỏng rồi, cô sang phòng cấp cứu bên đó mượn đi.”
Giản Tĩnh không thể làm gì khác, cô rẽ vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu như một thế giới khác, vừa huyên náo vừa bận rộn, bệnh nhân nằm trên giường bệnh đang lớn tiếng rên rỉ, cụ ông bám vào thùng rác nôn mửa, trẻ sơ sinh khóc lớn vì không thể diễn tả nỗi đau đớn.
Bước chân các y tá vội vã, dưới mắt bác sĩ là quầng thâm đen.
Trong góc có đặt máy lọc nước, đèn vàng hiển thị đang nấu nước nóng.Đang lúc Giản Tĩnh định từ bỏ, đi thẳng về khu nội trú tìm y tá mượn nước thì âm thanh quen thuộc lại vang lên, đồng thời trước mắt hiện ra khung chữ hư ảo.[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được phân phát.][Tên nhiệm vụ: Vụ án giết người ở phòng cấp cứu.][Miêu tả nhiệm vụ: Vào ban đêm, trong phòng cấp cứu đã xảy ra một thảm án thương tâm. Xin ký chủ bảo vệ bản thân an toàn, đồng thời cố gắng tìm ra kẻ phạm tội, giảm bớt thương vong cho nhân viên.][Thưởng phạt nhiệm vụ: Dựa theo kết quả để quyết định.]
Danh Sách Chương: