Vừa mới đến cửa sau, bên tai chợt truyền đến thanh âm của một luồng gió lạnh thổi qua, ngay sau đó là một tiếng “Kít” của tiếng phanh xe đạp vang lên. Ngụy Nhung quay đầu nhìn qua, là một thanh niên với mái tóc rối bù bị gió thổi bay đang dùng cả chân để phanh xe lại.
Thanh niên vội vàng đậu xe ở bên cạnh cửa sau, thật vất vả mới điều chỉnh lại được hô hấp, lập tức đứng thẳng người, khom lưng 90 độ chào Ngụy Nhung, xấu hổ nói: “Chị Ngụy Nhung, chào buổi tối!”
“Hứa Tiếu Ca, đừng nói là em dẫm lên chiếc xe đạp này chạy từ khu nam qua đây đó nha?” Ngụy Nhung có chút kinh ngạc mà nhìn thanh niên ngại ngùng có gương mặt bình thường đang đứng ở ngay trước mắt. Cô duỗi tay muốn xoa nắn gương mặt bị lạnh đông cứng của thanh niên, ai ngờ thanh niên đã ngay lập tức luồn lách như một con rắn mà tránh né tay cô. Thanh niên liên tục lùi lại hai bước, gương mặt đỏ lên, khẩn trương mà nhìn Ngụy Nhung.
Ngụy Nhung cũng không tức giận. Từ ngày Hứa Tiếu Ca bắt đầu tiến vào cục cảnh sát, người trong cục đều biết hắn là một “hòa thượng thư sinh”, cá tính khô khan, không gần nữ sắc. Phụ nữ vừa mới đến gần một chút thôi, toàn thân Hứa Tiếu Ca đều sẽ cứng đờ, mặt đỏ tim đập. Ngụy Nhung cảm thấy nếu cứ cưỡng ép mà chạm vào mặt hắn, sợ là hắn sẽ trải qua kỳ nghỉ Tết ở trong bệnh viện luôn mất, là khẩn trương muốn chết!
“Nhóc mọt sách này, em không thể mua một chiếc xe sao?” Bước vào cửa sau, Ngụy Nhung lấy một hộp phấn từ trong túi ra, dặm dặm lên mặt, lại lấy một thỏi son ra thoa lên môi, quay đầu hỏi Hứa Tiếu Ca: “Hôm nay tôi có đẹp không?”
Thoáng chốc, Hứa Tiếu Ca liền khẩn trương mà cúi đầu, ngập ngừng nói: “…… Đẹp ạ.”
“Mua son đã lâu rồi mà mãi vẫn không có cơ hội để sử dụng đến, không dùng đến chắc để quá thời hạn luôn mất. Hầy, nói với thằng nhóc mọt sách như em em cũng không hiểu, vào đi thôi, có lẽ đội trưởng đã tới rồi đó.” Ngụy Nhung đi đến trước cửa kính có thể soi bóng để sửa sang lại quần áo, sau đó mới nhanh chóng rảo bước vào bên trong.
Mới vừa đi vào cục cảnh sát, liền nghe được một tràng sư tử rống quen thuộc của cục trưởng Trương.
Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu có ba thứ đáng sợ nhất: Một là cục trưởng Trương, vuốt lông không thuận là lập tức liền bật sư tử rống. Thứ hai là thức ăn được nấu bởi cô đầu bếp Chu ở nhà ăn khi cô ấy đang trong trạng thái ngẩn ngơ. Cuối cùng là đội trưởng đội cảnh sát điều tra hình sự Thẩm Duệ không hề nói trước mà bắt bạn phải báo cáo. Mỗi khi gặp phải một trong ba tình huống nêu trên, bạn phải học cách bôi dầu vào lòng bàn chân trước, chạy là thượng sách.
Ngụy Nhung vừa mới bước một chân vào văn phòng, nghe được một tiếng rống nổi trận lôi đình vang lên, cô liền theo phản xạ có điều kiện mà thu chân về, xoay người muốn trốn ra ngoài, đợi đội trưởng đến rồi mới dám đi vào bên trong. Hiện tại với tình hình này mà cục trưởng Trương chỉ đang phát hỏa là đã xem như ôm lòng từ bi lắm rồi. Theo đó thì vụ án giết người với búp bê gỗ mặc đồ đỏ này, từ lúc phát hiện cho đến bây giờ đã trôi qua được nửa năm, chi nhánh cục cảnh sát thành phố Thanh Châu cũng đã được phê duyệt thành lập một đội điều tra vụ án đặc biệt, thế nhưng cho dù là các chuyên gia cấp thành phố hay cấp tỉnh cũng đều không thể tìm thấy đầu mối vụ án. Hung thủ giống như một âm hồn vậy, không dấu chân, không vân tay, thậm chí sau khi điều tra thì người chết ở cả hai vụ án trước đó cũng không có điểm chung cũng như không có mối liên hệ với nhau.
Thậm chí các chuyên gia đều cho rằng rất có khả năng đây là một dạng “phạm tội tùy hứng”. Hung thủ phạm tội tùy hứng đều có một điểm chung chính là không có mục tiêu xác định rõ ràng, tâm huyết dâng trào nên chỉ muốn giết người. Từ đó có thể giải thích được vì sao người chết của cả ba vụ án đều không có mối liên hệ với nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã phủ định lối suy nghĩ này. Bởi vì trên người của mỗi một người chết đều có một con búp bê với chiếc đầu gỗ được khắc tên của chính người chết đó. Nếu đây là phạm tội tùy hứng, hung thủ sẽ không có khả năng chuẩn bị đến mức chu toàn như vậy.
…… Kể từ đó, các chuyên gia lại lâm vào ngõ cụt. Thật sự không có bất luận một manh mối nào, dường như hung thủ cũng nhận ra được điều đó nên đã bắt đầu ẩn nấp. Vì vậy nên đội điều tra vừa mới thành lập lại bị giải tán, giải tán không được bao lâu lại bắt đầu lập đội điều tra mới, cứ như thế mà quay hết đám người ở trong cục cảnh sát.
Cục trưởng Trương tên gọi là Trương Quốc Toàn, vừa qua 50 tuổi, là một điều tra viên tội phạm có tiếng trong đội cảnh sát hình sự. Thời điểm còn trẻ ông đã từng phá rất nhiều vụ án, là một người đi lên từ vị trí cảnh sát. Hiện tại khi ngồi được ở vị trí này, mỗi ngày ông vẫn đi làm với một tâm trạng nơm nớp lo sợ, rất sợ những tên thủ phạm vốn dĩ nên bị bắt giữ lại có thể chạy thoát thành công, cho nên cả đầu đều sầu thành Địa Trung Hải.
*Địa Trung Hải: ngôn ngữ mạng, được ví như hói đầu – bởi vì Địa Trung Hải là vùng biển ở giữa được bao quanh bởi các bức tường đá.
Ngụy Nhung vừa mới lùi lại một bước liền bị cục trưởng Trương rống đến mức không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Mấy cái tên này vào đây chỉ vì tiền lương thôi sao? Nếu chỉ vì mấy đồng bạc tiền lương thối nát thì mau chóng cuốn gói cút ngay đi, cả ngày chẳng thấy làm được chuyện gì ra hồn. Hung thủ đâu? Manh mối đâu? Phân tích thế nào rồi? Chống mắt lên mà nhìn đi, số liệu chó má gì thế này? Có mà lừa được mấy tên phóng viên ở bên ngoài kia ấy. Vụ án này đã xảy ra được hơn nửa năm, chưa phân tích được số liệu gì nhưng lại có rất nhiều cái tên, bộ mấy người đang viết tiểu thuyết à? Cái gì mà âm hồn giết người? Rối gỗ nguyền rủa……? Đầu óc mấy người đều để cho lũ ngựa đá văng hết rồi hay là nhàn quá không có chuyện gì làm nên bu đi đọc tiểu thuyết? Ngụy Nhung, cô muốn đi đâu? Bước vào đây!”
Toàn bộ người trong văn phòng đều cúi thấp đầu xuống, không dám hé nửa lời.
Cục trưởng Trương là một lão hổ trong cục, ngoại trừ đội trưởng Thẩm, không ai dám đưa đầu ra dập tắt lửa giận của ông. Tất cả đều lo sợ không dập được mà có khi còn đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến khả năng huy hiệu cảnh sát trên vai sẽ bị tước đi và để lại ở trong cục.
Editor: https://pasoo13.wordpress.com/
Dưới tình huống dày đặc mùi thuốc súng này, Ngụy Nhung cũng không quên luồn tay vào dưới mái tóc, nơm nớp lo sợ mà đi vào văn phòng. Cục trưởng Trương trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như đang hận không thể biến sắt thành thép, hít sâu một hơi rống tiếp: “Ngụy Nhung, có thời gian trang điểm thế này, cô có thể bắt được mấy tên tội phạm về trong cục rồi!”
“Yêu thích cái đẹp đâu có gây trở ngại công tác đâu ạ.” Ngụy Nhung lầm bầm một câu, căng da đầu vội vàng bước nhanh vào văn phòng đi đến bên cạnh các vị đồng nghiệp, chuẩn bị tiếp nhận lửa đạn đến từ cục trưởng Trương. Nhưng cục trưởng Trương vừa mới há miệng thở dốc, khóe mắt chợt nhìn thoáng qua bên ngoài, ánh mắt ông liền sáng ngời, vỗ tay làm tiêu đi một nửa lửa giận trên người, nói: “Đừng ủ rũ cụp đuôi thế này nữa, tôi biết Tết nhất mà lại bị gọi về đây mấy cô mấy cậu cũng chẳng vui vẻ gì, có ai vui đâu? Xốc tinh thần lên đi, chuẩn bị báo cáo và số liệu thật tốt cho tôi, một giờ sau toàn bộ tập hợp ở phòng hội nghị.”
Có thể khiến một người đang gào rống như một con sư tử trở nên bình tĩnh một cách nhanh chóng, ngoại trừ đội trưởng Thẩm Duệ của đội điều tra hình sự ra, mọi người chẳng nghĩ ra ai có thể có được năng lực như vậy. Quả nhiên, vừa dứt lời, cục trưởng Trương liền đi nhanh ra khỏi văn phòng. Mọi người lập tức liền ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này Thẩm Duệ đang mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở cạnh cửa.
Cục trưởng Trương đi qua vỗ vai hắn, “Nghe nói cậu đi hiện trường, có phát hiện gì mới không?”
“Trước khi tôi và pháp y Dương đến, hiện trường đã bị người dân ở đó phá hỏng rồi. Nhưng có một người đã chụp được manh mối trước khi hiện trường bị phá hỏng, hiện tại đang ở trong phòng thẩm vấn.” Ánh mắt Thẩm Duệ lướt qua cục trưởng Trương, nhìn về phía Chu Nguyên – người đang bị cảnh sát dẫn đến phòng thẩm vấn. Dưới ánh đèn dây tóc của cục cảnh sát, mái tóc có màu bạch kim kia có vẻ càng lúc càng trở nên loá mắt.
Thẩm Duệ quay đầu nhìn về phía văn phòng, ngoắc tay với hai người đang đứng đối diện bên trong, nói: “Ngụy Nhung, Hứa Tiếu Ca, hai người đi đến phòng thẩm vấn ngay đi, cẩn thận dò hỏi manh mối hiện trường, xem thử có thể tìm được thêm manh mối nào để lại hay không.”
Ngụy Nhung cùng Hứa Tiếu Ca tiếp nhận chỉ thị, lập tức đi đến phòng thẩm vấn. Thẩm Duệ chào hỏi cục trưởng Trương xong, liền đi đến phòng thí nghiệm chuyên dụng dành cho pháp y ở tầng một. Thời điểm đẩy cửa ra, pháp y Dương Châu đang tẩy rửa hai tay.
Khi Thẩm Duệ bước vào bên trong, hắn nhìn thấy thi thể Trương Viên với làn da xám xịt đang nằm ở trên bàn khám nghiệm tử thi. Dưới sự đồng ý của Dương Châu, hắn mang hai lớp bao tay cao su không thấm nước đi đến bàn khám nghiệm tử thi. Thi thể đã được tiến hành giải phẫu và khâu lại, trên vết khâu vẫn còn rỉ một ít máu loãng, khiến người ta nhìn vào có hơi sợ hãi. Thẩm Duệ xem xét phần đầu gối, có vết bầm tím, có lẽ trước khi chết đầu gối đã va vào một vật cứng nào đó ở trên mặt đất. Ngón tay giống như những gì đã thấy trước đó, bởi vì móng tay quá ngắn, vô cùng có khả năng là đã phát sinh phản kháng. Có lẽ hai chân đã bị bắt lấy nên nạn nhân muốn liều mạng chạy trốn, tay dùng sức cào vào mặt đất, dẫn tới lớp da ở vùng ngón tay bị bào mòn.
Trợ lý đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Dương Châu, Dương Châu lật xem vài tờ: Số liệu của máu và phần dạ dày hệt như những gì hắn đã dự đoán. Dương Châu gõ vào cánh cửa phòng khám nghiệm, ý bảo Thẩm Duệ ra ngoài, nói sơ qua tình huống trước mắt: “Nạn nhân cao 1m68, nặng 52 kg, trên người có 38 miệng vết thương. Căn cứ vào độ sâu, độ rộng của miệng vết thương và tình trạng bong da của thi thể cho thấy, có lẽ hung khí là một con dao với lưỡi dao nhọn hoắt hệt như đầu cá mập, một bên có dạng đường thẳng, một bên có dạng hình tam giác. Khi giải phẫu dạ dày phát hiện mức độ tiêu hóa thức ăn rất thấp, căn bản là mới vừa cơm nước xong không được bao lâu đã bị ngộ hại, cho nên thời gian có thể thu nhỏ lại trong vòng một tiếng đồng hồ sau khi nạn nhân dùng bữa.”
Thẩm Duệ chợt nhớ lại một số thông tin mà Chu Nguyên đã nói lúc còn ở hiện trường: Tầm 7 giờ 35 phút, nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại qua nghe được nạn nhân đang nấu sủi cảo. Nếu thông tin này chính xác, vậy thì vô cùng có khả năng thời gian tử vong của nạn nhân là trước 8 giờ 30 phút. Vậy, dòng thời gian đã được rút ngắn và phạm vi tìm kiếm cũng đã được thu nhỏ lại.
“Giống với hai vụ án trước đó, ngoại trừ trước ngực có một vết thương trí mạng là đâm xuyên qua cả tim phổi, 37 vết đâm còn lại đều tránh khỏi điểm trí mạng một cách rất hoàn hảo. Theo quan điểm của tôi, có khả năng hung thủ là một người rất thạo nghề.” Dương Châu không cảm xúc nói, “Vẫn là câu nói kia, hung thủ có kiến thức về giải phẫu con người.”
Thẩm Duệ gật đầu, tháo bao tay xuống ném vào thùng rác, xoay người dùng tay ấn mấy cái vào bình xịt dung dịch khử trùng, xoa đều hai tay rồi vặn vòi nước, nương theo dòng nước chảy “Ào ào” mà rửa sạch đôi tay, hắn hỏi: “Giống với cả ba vụ án trước đó luôn sao?”
“Không, lần này không giống lắm.” Dương Châu lắc đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Nếu nói cả ba lần trước có chút không thành thục, vậy thì lần gây án này, hết thảy đều rất hoàn mỹ. Từ địa điểm vứt xác, miệng vết thương, thậm chí là biểu cảm trên gương mặt của người chết đều được khống chế một cách rất vi diệu. Hung thủ của hai vụ án trước vô cùng có khả năng là đang mày mò thử nghiệm, đến vụ án của Trương Viên, có thể thấy được hung thủ đã xuất sư.”
Dương Châu đưa Thẩm Duệ đến bàn làm việc của hắn, nhập mật mã để khởi động máy, lại nhập mật mã để truy cập vào một thư mục, cuối cùng lại nhập mật mã để mở một tập tài liệu ra, nhấp vào tập tin có tên là “Vụ án giết người búp bê gỗ mặc đồ đỏ”, ngay lập tức đặt vào tầm mắt là những tấm ảnh chụp đặc tả của những người chết trong vụ án. Hắn trầm giọng nói: “Đội trưởng Thẩm, cậu nhìn kỹ phía dưới này đi, miệng vết thương của vụ án thứ nhất có chút hỗn độn, vùng da bong tróc trên miệng vết thương có chút không đều, vô cùng có khả năng là khi hung thủ xuống tay tố chất tâm lý có chút không ổn định. Nói cách khác, chính là xuống tay không biết nặng nhẹ. Tình huống này vẫn được tiếp diễn ở vụ án thứ hai, nhưng căn cứ vào độ sâu, độ rộng của miệng vết thương và độ đều đặn của các vết đâm cho thấy, hung thủ đã bắt đầu khắc phục được chứng sợ hãi khi giết người. Cậu so sánh tiếp với vụ án hôm nay xem……”
Thẩm Duệ khẽ thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, khẽ nói: “Độ sâu và độ rộng của miệng vết thương gần như giống nhau, chứng tỏ hung thủ đã vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, giết người như xắt rau, khống chế lực đâm một cách thành thục.”
“Đúng vậy.” Dương Châu chỉ là một pháp y, vấn đề liên quan đến thi thể hắn sẽ dốc hết toàn lực, nhưng vấn đề nằm ngoài phạm vi thi thể, hắn đành phải bất lực. Mỗi người đều có một chức trách riêng của bản thân mình, làm tốt chức trách của mình là được. Hắn đóng máy tính lại, nhún vai nói: “Cho nên, hoặc là các cậu mau chóng bắt được hung thủ, hoặc là lần sau lại đến tìm tôi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi mới.”
Danh Sách Chương: