• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trí Thành kéo xe lên, xoay người đặt Diệu Đình ngồi vào lòng mình, bàn tay luồn dưới gáy giữ chặt không cho cô động đậy. Lúc này thì cô đã hiểu người đàn ông này đang lợi dụng mình. Mặc cho Diệu Đình cứ ngoáy như sâu đo, Trí Thành vẫn giữ chặt, thoải mái luồn lách trong miệng cô trêu đùa.

- Ưm...thả em...

- Ai bảo dám khiêu khích anh hả?

- Em không có, tại....

Môi cô lại bị anh cuốn lấy, nụ hôn triền miên làm đôi môi muốn sưng lên, đỏ tấy nhưng dường như anh chẳng có ý định dừng lại còn kéo khóa váy của cô. Diệu Đình hoảng sợ, cầu xin:

- Em xin lỗi, biết tội rồi...em sẽ ngồi im không động đậy nữa là được chứ gì?

Trí Thành tiện tay gõ nhẹ trán cô cảnh cáo, Diệu Đình chỉ biết cười trừ. Cô bối rối gỡ tay anh ra trườn sang ghế phụ ngồi thở.

- Anh lái xe đi...em hứa sẽ không gây chuyện nữa.

Nhìn Diệu Đình cuống quýt, ánh mắt vô cùng hoảng hốt, đôi mắt cứ mở tròn ngây thơ đến tội khi bị cưỡng hôn đang cố gắng ngồi ngoan ngoãn sát cửa xe thì anh kéo tay lại:

- Ngồi gần vào đây không rớt xuống xe bây giờ? Hình như em vẫn chưa quen thì phải? Liệu anh có nên làm thường xuyên hơn không?

Hai tai đỏ bừng, Diệu Đình chống chế:

- Không phải em ngại mà đang ở giữa đường nên không hay cho lắm.

- Vậy thì về nhà sẽ không ngại nữa phải không? Vậy anh sẽ nhịn đến về nhà vậy.

- Em lại nói sai gì à?

Trí Thành lái xe lại đường, khóe môi khẽ rung động hài lòng. Tâm trạng của anh thật sự rất phấn khích, ôm Diệu Đình là lòng lại hừng hực ham muốn.

Diệu Đình giữ lời, dù cứ mỗi lần quay sang anh là lại nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn cố thủ ngồi im. Lấy điện thoại ra ngắm những bức ảnh vừa chụp, ánh mắt mang theo niềm vui còn tủm tỉm cười một mình.

- Đẹp quá! Anh cho em đăng lên facebook nhé!

- Không sợ người khác ngắm mất à?

Diệu Đình lại thu tay về, ngẩn người hiểu ra vấn đề, cắn môi vào nhau ra chiều suy nghĩ:

- Vậy thì sẽ chụp cùng nhau rồi đăng lên, như vậy mọi người sẽ biết anh đã có chủ, anh cũng phải đăng lên đấy.

- Anh không đăng gì lên facebook bao giờ cả?

- Kể cả ảnh của em sao? Thật chán chết...

Diệu Đình giận dỗi, quay mặt ra ngoài, trước mặt đã là biển, sóng vỗ ầm ầm, hơi nước dâng lên mát rượi. Cô khẽ reo lên:

- Hóa ra chúng ra đi chơi biển đêm hả?

- Anh nhớ là em rất thích đi biển đúng không?

Diệu Đình gật đầu liên hồi như gà mổ thóc, khuôn mặt không giấu đi sự háo hức, bỗng chốc lại quên ngay đang giận dỗi anh.

- Cho em xuống chơi một lát đi.

- Đến nơi thì em tha hồ chơi, nhà anh ngay sát bờ biển thôi.

- Nhà anh?...- Diệu Đình tròn mắt ngạc nhiên - Anh lại có nhà ở đây nữa hả?

Trí Thành bật cười, tay xoa đầu Diệu Đình như ba xoa đầu con.

- Ừ, nếu em muốn thì chúng ta sẽ về đây ở.

Trí Thành lái xe đến cổng biệt thự thì cánh cửa tự động mở ra. Xe đi thẳng vào trong sân rồi dừng lại. Diệu Đình chẳng đợi anh mở cửa mà đã tự xuống, cả người sững lại ngạc nhiên.

- Đây là nhà anh hả? Đẹp quá!

Trí Thành lại gần, lười biếng tựa người vào xe nhìn cô gái đang ngây ngất ngắm căn biệt thự mà chẳng thèm đoái hoài đến mình. Bỏ mặc anh đứng đó, cô phi vào trong nhà reo lên:

- Anh ơi...đây là gì vậy?

Trí Thành ung dung đút tay ở túi quần đi vào trong, nhìn cô gái đang chờ đợi mình trả lời thì chẳng nói chẳng rằng, anh kéo cô dựa sát vào tường chiếm lấy tiện nghi:

- Em đói, ăn đã được không?

Anh lạnh lùng không dừng lại, vẫn không ngừng hôn lên cổ, trườn xuống ngực cô:

- Một lát nữa sẽ cho em ăn.

Diệu Đình chào thua người đàn ông trước mặt, chỉ mới cho anh nhịn mấy ngày thôi mà đã có người phát tiết lên rồi. Bụng réo nên cô cố chống chế:

- Em đói, em không muốn...

- Đây là việc của anh nên ngoan ngoãn đi.

Cô giãy giụa tránh nhưng càng bị anh kìm chặt, lại đang ở ngay giữa phòng khách nên Diệu Đình có chút không tự nhiên. Anh đã kéo tuột khóa váy của cô làm nó tụt xuống đất lúc nào, Diệu Đình khổ sở cầu xin:

- Lên phòng ngủ được không? Nhỡ ai nhìn thấy.

- Nhà chỉ có anh và em, người lạ muốn vào đây cũng khó thì em sợ cái gì?

Diệu Đình chẳng còn chút sức lực nào mà phản kháng khi cả cơ thể cũng như nổi sóng bão. Anh chiếm lấy cô vừa mạnh bạo, vừa nhẹ nhàng.

Sau khi bị ăn hành, Diệu Đình cảm giác mình không đứng nổi nữa, người mềm nhũn trong tay anh. Trí Thành bế cô lên, ung dung đi lên phòng tắm.

- Em tự làm được.

- Nhưng anh muốn tắm chung.

Ôi trời, càng lúc anh càng vô lí đây nhưng cô lại không thấy tức giận mà trong lòng lại hân hoan khó tả. Một lần nữa, trong phòng tắm anh lại không cho cô có cơ hội rảnh rỗi. Chẳng hiểu người này ăn phải gì mà cứ vần vò cô liên tục.

Sau cơn sóng tình thì Diệu Đình không còn muốn nhấc người xuống nhà ăn nữa, lười biếng nằm trên giường với cơ thể mệt mỏi và toàn dấu vết yêu đương.

- Em không nên đi hẹn hò cùng anh mà.

Trí Thành khẽ vuốt dọc sống lưng cô dịu dàng:

- Ở đây anh mang đồ ăn lên phòng nhé!

- Dưới ấy là anh sắp xếp đấy hả?

- Ừ, định cho em bữa tối lãng mạn mà bây giờ có người trở thành mèo lười rồi.

- Không phải là do anh sao? Anh xuống trước chuẩn bị đồ ăn đi, em mặc đồ rồi xuống.

- Vẫn xuống được khỏi giường hả?

Cô lườm nguýt anh, chẳng phải do anh tham lam sao chứ? Nhưng những gì được làm dưới nhà khiến cô không nỡ bỏ qua chúng. Dù sao cũng đã có sự chuẩn bị công phu từ anh.

Trí Thành rời khỏi phòng, miệng còn khẽ huýt sáo, môi khẽ cong lên, cả người như bừng bừng sức sống còn ai kia thì vất vưởng nằm im không muốn nhúc nhích.

Nằm một lúc, thấy cơ thể đã có chút thoải mái, Diệu Đình mới bước xuống giường lấy đồ mặc. Lúc này mới có dịp nhìn căn phòng này, mọi thứ đều bố trí khéo léo, hợp lí. Đứng ở ban công, đẩy cửa mở ra, cô có thể nhìn thấy sóng biển xô bờ trắng xóa, không khí thật dễ chịu xông lên mang lại cảm giác thật khoan khoái.

Một vòng tay ấm áp ôm vòng eo cô, kéo nhẹ vào người, giọng nói trầm nhẹ:

- Em khỏe rồi chứ? Xuống ăn thôi rồi anh đưa em đi dạo.

- Ở đây dễ chịu quá, lại còn đẹp nữa nhỉ?

- Hay chúng ta chuyển về đây sống nhỉ? Nhưng đi làm sẽ hơi xa đấy vậy nên chỉ lúc cả hai chúng ta được nghỉ thì về đây nghỉ ngơi thôi.

- Có vẻ như em còn nhiều thứ muốn hỏi anh lắm nên chuẩn bị mà bị tra hỏi đi. Em cảm giác anh không đơn giản là một đặc vụ đâu. Hay lương đặc vụ cao hơn lương bác sỹ khoa ngoại như em nhiều lần nhỉ?

Anh kéo xoay người cô lại đối diện với mình, ánh nhìn vui vẻ:

- Em có thể nghỉ việc mà không cần đi làm nếu ở bên anh đấy.

- Người yêu em có phải là một đại gia trên đất Mỹ không vậy? Xe có vài cái, nhà cũng vậy, quần áo không thuộc hàng cao cấp thì phải là hàng giới hạn. Cái áo anh đang mặc này em đoán không dưới 2000USD. Nào nói đi, có phải anh làm ăn phi pháp không?

- Em nghĩ anh là ai hả? Giống một tên ma cô đội lốt cảnh sát không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HNT
Hằng Nguyễn Thị27 Tháng năm, 2023 12:52
Truyện hay, đáng đọc nhé các bạn
BÌNH LUẬN FACEBOOK