• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Duật và Ái Đan sau đó được đưa đi cấp cứu. Ái Đan thì nhẹ, chỉ bị trúng thuốc mê, còn Khương Duật sau khi khâu vết thương xong thì cơ bản cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ là hắn phải cai nghiện!

Lượng chất nghiện vào cơ thể hắn không phải ít. Bọn chúng đúng là muốn triệt tiêu hắn nên mỗi ly rượu đều hòa tan khá nhiều chất gây nghiện.

Lục gia hợp tác với Hạ gia và Mễ gia kinh doanh chất gây nghiện, dấn thân vào con đường tù tội này từ rất lâu. Lục Kì tìm đến Khương Duật, đề nghị hắn quay lại con đường đen tối năm xưa của Khương Nghị đã từng làm và chung tay cùng ông ta tiếp tục dự án phi pháp đó nhưng bị Khương Duật từ chối, trước đó Hạ gia và Mễ gia bọn họ luôn ẩn thân, sau khi bị hắn từ chối đã phải xuất đầu lộ diện.

Khương Duật mất bao nhiêu công sức mới có thể đưa Khương gia ra ánh sáng, tẩy trắng cho Khương gia không dính dáng tới Mafia. Hắn chính là căm ghét con đường cặn bã đen tối đó nên mới không đi theo. Lúc Khương Nghị còn sống, Khương gia và Lục gia luôn giữ mối quan hệ thân thiết, đường dây kinh doanh chất cấm cũng từng có chân của Khương Nghị nhún vào.

Sau khi Khương Nghị mất, Khương Duật đưa Khương gia ra ánh sáng cắt hoàn toàn liên lạc với đám Mafia vì thế khi nghe yêu cầu củ chuối ấy hắn đã thẳng thừng từ chối.

Mễ gia là một trong những cánh tay đắc lực của Lục gia, cũng vì lẽ đó mà hắn đã cắt toàn bộ hợp đồng với Mễ gia khiến Mễ gia và Lục gia chịu tổn thất nặng nề, nợ chồng chất. Bọn chúng ghi thù sai người hãm hại Nhã Đan, năm đó Nhã Đan uống ly sữa có độc là sơ xuất của Khương Duật, hắn không nghĩ bọn chúng có lá gan động tới người trong Khương gia.

Khương Duật đã điều tra rất lâu mới tìm được chứng cứ bọn họ ra tay với Nhã Đan, nhưng lại cảm thấy chuyện này có thể bỏ qua được, hắn cố đè nén lại đến ngày hôm nay.

Không có sự trợ giúp của Khương gia còn thêm tổn thất lớn, Hạ gia cuối cùng phải xuất đầu lộ diện ra tay với Cửu Thiên Hàn. Vốn muốn để Cửu Thiên Hàn gạo nấu thành cơm với ái nữ sẽ ép anh đầu tư vào dự án phi pháp này thế nhưng lại bị Hải Ân phá hỏng.

Cuối cùng bọn họ ra hạ sách tìm đến Hoàng gia, thế nhưng Hoàng gia cũng không hợp tác. Bọn họ bị ép vào đường cùng liền phải lấy hôn lễ của con trai Lục tổng ra làm cái cớ để ly gián ba gia tộc vì vốn đã có tiền đề từ trước bọn họ cứ thuận thế mà đẩy thuyền chắc chắn sẽ có lợi!

Bọn họ chỉ thật không ngờ ba gia tộc trên danh nghĩa không đội trời chung ấy từ bao giờ đã chung một thuyền. Ba người họ cố ý diễn với bọn chúng một vở kịch không sơ hở khiến bọn chúng sụp bẫy. Tiện thể để Khương Duật trả thù cho chuyện của năm năm trước.

Ái Đan sau khi đến bệnh viện trên tay vẫn nắm chặt chiếc USB mà Khương Duật đưa. Cô chỉ nhớ là hắn bảo cô giữ chặt vì thế cô không dám buông lỏng bàn tay. Đến khi tỉnh dậy nghe Hoàng Hồng nói cô mới đưa cho cảnh sát.

Ái Đan nghe những lời giải thích của Hoàng Hồng và Thiên Hàn cô bất giác nhíu mày:

- Nói vậy là các chú liên thủ với nhau diễn kịch?

Thiên Hàn gật đầu, vẻ mặt anh rất thản nhiên, trên gương mặt còn lộ nụ cười rất mãn nguyện khi lập được chiến tích.

Hoàng Hồng cũng chẳng khác là mấy, anh ta mỉm cười khen cô rất thông minh.

Cô liền tặng hai người họ mỗi người một cái lườm bén lẹng. Cô cất giọng cọc cằn:

- Sao không nói con biết? Làm con lo chết đi được.

Thiên Hàn và Hoàng Hồng cùng lúc bật cười. Hoàng Hồng đi đến trước mặt đặt tay lên đầu cô, hắn nở nụ cười dịu dàng:

- Không phải ngay lúc nguy cấp cô vẫn hiểu ý bọn chú sao?

Ái Đan gạt bàn tay trên đầu mình ra, cô lườm hắn. May là cô tinh ý nhận ra sự "giả trân" trong sự "chân thật" nên cô luôn hoài nghi hành động của ba người họ. Nếu cô tin thật, cô sẽ không ngồi gần Hoàng Hồng và Khương Duật, bởi cô là người Cửu gia, đêm trước Cửu Thiên Hàn còn tuyên bố không đội trời chung, hôm sau cháu gái Cửu gia đã thân thiết với Hoàng gia như vậy thì mặt mũi cậu cô để ở đâu.

Hơn nữa bọn họ đánh nhau cũng không trân thật lắm, vẫn cứ như đè nhau giỡn một trận là xong. Cửu Thiên Hàn cũng không cấm cô qua lại với Khương Duật và Hoàng Hồng chứng tỏ đây là điểm bất thường.

Lúc ấy nếu Khương Duật không ngăn cô lại có lẽ cô đã khiến mình và hai người đàn ông này gặp nguy hiểm.

Ngay thời khắc đó cô rất tin tưởng Khương Duật, cô mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô dường như tin tưởng hắn tuyệt đối.

Ái Đan nhìn họ rồi lại thôi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Đột nhiên cô trừng mắt to nhìn họ:

- Hai người thì con không nói. Nhưng sao có cả Khương Duật? Ba người hòa thuận lại từ lúc nào vậy?

Thiên Hàn và Hoàng Hồng lại bật cười, lần này Thiên Hàn lại lên tiếng:

- Nếu anh ta không nói chuyện trước kia con bị hại, cậu không rỗi hơi nhún tay vào.

Ái Đan ồ một tiếng rồi không nói gì nữa. Khương Duật muốn đưa bọn người Lục gia vào đường cùng cũng dễ hiểu, hắn đã cố gắng tẩy trắng cho Khương gia rất nhiều đường chỉ còn con đường đen tối năm xưa với Lục gia là chưa thể giải quyết, giờ biết được bọn họ đã từng động thủ đến Cửu gia và Hoàng gia, hơn nữa Cửu gia còn hai lần bị hãm hại vậy thì lấy lý do gì để Thiên Hàn từ chối hợp tác. Còn Hoàng Hồng, có lẽ vì không thích con đường đen tối đó nên mới hợp tác.

Nếu ba gia tộc có thể giữ mối quan hệ hữu nghị thì tốt rồi. Tuy suốt nhiều năm qua không động đến nhau nhưng chắc chắn bọn họ luôn ngầm đấu đá.

Hoàng Hồng đứng gần Ái Đan, quan sát rõ sắc mặt cô, hắn như đọc được suy nghĩ trong đầu cô liền mỉm cười:

- Đan Đan, con là lý do để ba gia tộc hòa hợp lại với nhau.

Cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hoàng Hồng, thấy hắn đang mỉm cười, ánh mắt tỏa ra sự ấm áp, khẽ đưa mắt nhìn Thiên Hàn có vẻ như Thiên Hàn cũng có ý nghĩ như Hoàng Hồng. Đột nhiên cô chợt hiểu ra, năm xưa bọn họ trở mặt với nhau chỉ vì mẹ cô, giờ mọi chuyện đã sáng tỏ tuy lỗi lầm của Khương Duật vẫn còn đó nhưng cơ bản họ đã không để tâm đến nhiều. Biết được mẹ cô không chết trong tay Khương Duật họ đã buông bỏ thù hận năm xưa.

Mục đích của Thiên Hàn và Hoàng Hồng là bảo vệ cô và con trai, Khương Duật còn là cha của Thiên Ninh, mục đích của họ điều giống nhau vậy thì lấy lý do gì để trở mặt với nhau nữa.

Ái Đan mỉm cười gật đầu. Đột nhiên cô nhwos đến gì đó liền lên tiếng:

- Khương Duật, anh ấy sao rồi?

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ họ chỉ nói với cô sự việc của Lục gia chưa hề nói với cô Khương Duật sao rồi.

- Anh ta bị đâm một đường dài nên phải khâu vết thương lại, với cả phải...

- Tôi không sao rồi.

Lời Thiên Hàn còn chưa dứt, giọng nói và hình dáng Khương Duật đã xuất hiện ngay cửa cắt đứt lời anh. Hắn trên người vẫn còn bộ đồ bệnh nhân đã chạy đến tìm cô. Chắc là lo cho cô quá nhỉ?

Ái Đan hơi bất ngờ nhìn hắn. Hắn nở một nụ cười ấm áp rồi nhẹ nhàng từng bước bước vào, hắn nhìn cô rồi cất giọng trầm ấm:

- Tôi chỉ qua xem em thế nào thôi.

Ái Đan khẽ nhíu mày:

- Sao anh qua đây?

Khương Duật thấy biểu cảm đó, đôi mắt hắn hơi trùng xuống:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với em.

Thiên Hàn và Hoàng Hồng chỉ nhìn nhau đã hiểu ý, cả hai lẳng lặng đi ra ngoài để lại không gian riêng cho Ái Đan và Khương Duật.

Thấy đi hết bỗng dưng Ái Đan cảm thấy có chút chột dạ. Không biết từ đâu mà hình ảnh hắn hôn cô lúc ở trong căn phòng đó lại lóe lên trong đầu cô. Bất giác gương mặt cô có chút đỏ, Khương Duật nhếch mép cười, hắn nhẹ nhàng đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

- Qua đây, ngồi xuống nói chuyện.

Ái Đan lập tức nghe theo, vì trong phòng chỉ có một ghế sô pha dài nên cô ngồi xuống bên cạnh hắn. Cô vừa ngồi xuống hắn đã mở lời trước:

- Còn chóng mặt không?

Cô mỉm cười lắc đầu, hắn gật đầu rồi nói tiếp:

- Vậy giờ chúng ta nói chuyện chính đi.

Khương Duật vừa nói xong câu đó Ái Đan đã nắm lấy tay hắn, cô cười giả lã:

- Đột nhiên con cảm thấy đau đầu quá. Hay chú cứ ngồi tự nhiên đi, con đi ngủ...

Vừa nói cô vừa vỗ vỗ vào tay hắn, cơ thể vừa đứng dậy định chuồn đi liền bị Khương Duật nắm lại. Hắn cất giọng trầm ấm:

- Khi nào chịu về nhà?

Ái Đan sững người trong giây lát. Cô quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Dường như hiểu được sự bối rối trong cô, hắn nở nụ cười ấm áp, cất giọng trầm trầm:

- Không phải em muốn nhận tôi là cha sao? Tôi nhận em làm con gái rồi, giờ muốn đưa em về nhà.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK