Theo hướng dẫn của nhân viên, Diệp Hoành Nghị cùng An Diệp Lạc tới phòng đã hẹn sẵn, bước vào bên trong, thấy người hẹn mình đã tới Diệp Hoành Nghị cười ha hả đưa tay ra bắt tay, ông nói:
- Xin lỗi đã để ngài chờ lâu!
Người ngồi trên ghế sau khi kinh ngạc nhìn An Diệp Lạc, lại nhớ tới cuộc gọi điện hôm qua giữa hai người, ông ta liền trở lại bình thường đưa tay ra bắt tay cùng Diệp Hoành Nghị nói:
- Không có gì! Mời ông ngồi, còn đây là?- Thẩm Thiếu Tuân nhìn sang An Diệp Lạc tỏ vẻ không biết liền hỏi
- À đây là con gái tôi!- Diệp Hoành Nghị bình tĩnh cười trả lời
- Xin chào Diệp tiểu thư, tôi là Thẩm Thiếu Tuân!- Thẩm Thiếu Tuân đưa tay về phía An Diệp Lạc
- Xin chào! Ngài không cần gọi tôi là Diệp tiểu thư, tôi tên là An Diệp Lạc!- An Diệp Lạc mỉm cười bắt tay cùng Thẩm Thiếu Tuân
Nghe An Diệp Lạc nói vậy, Diệp Hoành Nghị trong lòng tứ giận, cô lại dám chối bỏ họ Diệp của ông ta, nếu vậy thì ông ta sẽ chẳng còn gì mà áy náy
- Ngài đừng nghe con bé nói, nó đùa với ngài đấy, xin giới thiệu với ngài, con bé tên Diệp Lạc Nguyên, là con gái lớn của tôi!- Diệp Hoành Nghị cười giải thích, sau đó ánh mắt ông ta đưa về phía An Diệp Lạc với ngụ ý cảnh cáo cô rồi lại nói tiếp:- Nó còn trẻ con nên có gì mong ngài bỏ qua cho!
Thẩm Thiếu Tuân nghe Diệp Hoành Nghị nói vậy, ông ta cũng không nói gì mà chỉ cười xã giao, trong lòng thì nghĩ: "đúng là ngu ngốc, một đứa con gái tài giỏi như vậy mà lại từ bỏ nó, Thẩm Thiếu Tuân tôi đây hợp tác cùng cô ta còn không dám giở thủ đoạn với cô ta, ông còn nói cô ta trẻ con không biết gì! Nếu như ông biết dính tới cô ấy thì ông đã từ chối rồi!"
Suy nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Thiếu Tuân cũng không nói ra ngoài, cả ba người vào bàn ngồi Lúc này, Thẩm Thiếu Tuân mới hỏi:
- Không phải hôm trước oing nói dẫn nhị tiểu thư Hi Nghi tới sao?
- À! Tôi nghĩ con bé còn quá nhỏ nên nó sẽ không biết hành xử, vì vậy hôm nay tôi đưa con bé này tới!- Diệp Hoành Nghị sắc mặt không hề tỏ ra lúng túng nói
- Ồ, mà theo tôi được biết thì ngài đã viết giấy từ bỏ đại tiểu thư rồi mà, chẳng lẽ không phải?- Thẩm Thiếu Tuân nghi ngờ hỏi
- Làm gì có chuyện đó, nó chỉ là tin đồn thôi!- Diệp Hoành Nghị bình tĩnh nói, ánh mắt liếc về phía An Diệp Lạc ngồi chỉ sợ cô nói gì đó không nên nói sẽ làm hỏng việc của ông ta
An Diệp Lạc nhếch mép, cô im lặng không nói gì, Diệp Hoành Nghị thấy cô im lặng trong lòng cũng an tâm Ông ta bắt đầu nói:
- Con bé này ông có đồng ý không? Nếu đồng ý thì chúng ta bàn chuyện luôn!
- Tôi vẫn muốn nhìn cô con gái thứ hai của ông rồi mới quyết định!- Thẩm Thiếu Tuân cười trả lời
- Nói thật là con bé này nhà tôi nó ngoan dễ bảo, chứ con bé thứ hai thì nó ngang bướng lắm!- Diệp Hoành Nghị cố gắng thuyết phục:- Nếu như ông đồng ý con bé này thì tôi sẽ giảm bớt xuống, ông thấy sao?
- Ông nói giá đi!- Thẩm Thiếu Tuân hỏi Diệp Hoành Nghị
- Hai nghìn vạn, ông thấy sao?- Diệp Hoành Nghị nói ra giá
- Hai nghìn vạn? Cô ta chỉ có giá hai nghìn vạn thôi sao?- Thẩm Thiếu Tuân cười hỏi Diệp Hoành Nghị
- Vậy ông nói cho tôi giá chính xác đi, tôi coi xem như thế nào thì tôi với ông bàn tiếp!- Diệp Hoành Nghị nghe Thẩm Thiếu Tuân nói lại không nghe ra giọng trào phúng trong câu nói của Thẩm Thiếu Tuân Ông ta cứ nghĩ rằng giá như vậy là cao
Lúc này, ở tại Diệp gia,
Diệp phu nhân bước vào trong phòng của Diệp Hi Nghi, và đưa tay gõ cửa phòng tắm gọi Diệp Hi Nghi:
- Hi Nghi! Con ở trong đó mấy tiếng rồi đấy, mau ra đây đi kẻo bị cảm lạnh! Hi Nghi, Hi Nghi! Có nghe mẹ nói gì không?
- Bà im ngay cho tôi! Bà không phải là mẹ tôi!- giọng cay nghiệt của Diệp Hi Nghi từ trong phòng tắm vọng ra
- Hi Nghi, con nói gì vậy? Mẹ là mẹ ruột của con mà!- Diệp phu nhân đau lòng nói vào bên trong
- Ha ha! Mẹ ruột!- tiếng cười vừa dứt, cánh cửa mở ra, Diệp Hi Nghi trên người không mặc áo tắm bước ra, ánh mắt cay nghiệt nhìn Diệp phu nhân nói: - Bà nhìn đi, bà thấy khắp người tôi là dấu vết gì không? Khi tôi bị bắt đi, tôi đã kêu gào gọi tên bà, cầu mong bà tới cứu tôi, cuối cùng thì sao? Tôi bị bọn dơ bẩn làm nhục, bà lúc đí đang ở đâu? Bà ở nhà ăn sung mặc sướng, bà nói coi, bà có phải là mẹ ruột của tôi không? Nếu là mẹ ruột thì phải đi giải cứu tôi chứ?