Khách sạn Đế Hào.
Bước vào buổi tiệc, Hạ Cảnh Đình cùng Diệp Thanh liền biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nam trầm ổn, lạnh lùng, nữ xinh đẹp, quyến rũ thật giống kim đồng ngọc nữ. Trọng điểm là hai người họ đã hủy bỏ hôn ước, thế nhưng lại sánh vai đi cùng nhau.
Cứ thế toàn bộ con mắt đều dồn hết vào hai người, lại càng khiến Diệp Thanh thấy áp lực, cô ghé ghé vào gần Hạ Cảnh Đình: " Hay là anh đi ra kia chào hỏi mọi người trước đi! Tôi ngồi nghỉ một lát..."
Rất lâu sau Hạ Cảnh Đình mới trả lời một từ " Được. ". Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm, rời bỏ cánh tay của Hạ Cảnh Đình ra, đi đến chỗ ghế ngồi.
Đôi giày hôm nay cô đi cao quá rồi, gót chân có chút đau. Vân Du cũng thật là, cứ một hai đồi cô đi đôi này cho bằng được, còn nói chỉ có đôi giày này mới hợp với bộ váy mà cô đang mặc.
" Thanh Thanh."
Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Tử Vũ, cậu ta cũng tham gia bữa tiệc.
" Hôm nay chị thật xinh đẹp! "
Diệp Thanh bật cười thành tiếng: " Cậu luôn thẳng thắn với người khác như vậy à? Mà bạn đi dự tiệc cùng cậu đâu? "
" Nếu không xinh đẹp như chị thì không được! "
Bbang.
Chu Tử Vũ còn chưa dứt lời thì đèn trong nhà đột nhiên vụt tắt, sau đó, ánh đèn màu lam dìu dịu sáng lên.
Sau màn thay đổi ánh đèn, tiếng nhạc cũng đã khác, chầm chậm, nhẹ nhàng, chính giữa sảnh bắt đầu có những cặp đôi cầm tay nhau vào khiêu vũ.
Thì ra là tiết mục khiêu vũ. Diệp Thanh quay đầu nhìn Chu Tử Vũ: " Vừa nãy cậu định nói gì?"
Dưới ánh đèn lam nhạt, làn da của cô trông vẫn trắng nõn nà, mắt mũi như họa, khóe miệng ẩn hiện ý cười, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên Chu Tử Vũ không biết nên nói thế nào, lúc này, cậu muốn mời cô một điệu nhảy hơn.
Như vậy, cậu ta bèn giơ một tay ra: " Thanh Thanh, có thể mời chị một điệu nhảy không?"
Nụ cười của Diệp Thanh hơi cứng lại, cô cúi đầu nhìn bàn tay cậu: "Tôi không biết khiêu vũ."
"Không sao, em có thể dạy chị."- Chu Tử Vũ nhìn cô, trong mắt là vẻ mong đợi mà chính bản thân cậu ta cũng không ý thức được.
Diệp Thanh mím môi, từ chối thì hơi xấu hổ. Nghĩ lại, cùng lắm chỉ là một điệu nhảy thôi, chẳng có gì không ổn cả, tuy nói quan hệ giữa hai người hiện giờ trong mắt mọi người là vô cùng không tự nhiên.
Cô đứng im một lúc, sau đó chậm rãi nâng tay lên. Nhưng lúc tay cô sắp đặt tay vào tay Chu Tử Vũ, thì một bàn tay khác đã nắm trọn lấy bàn tay cô.
Diệp Thanh và Chu Tử Vũ đồng thời quay sang nhìn.
"Anh..."
" Diệp Thanh, có phải em quên mất hôm nay là em đi cùng ai phải không? "- Hạ Cảnh Đình khẽ kéo cô về phía mình, đáy mắt anh âm trầm, Diệp Thanh cảm thấy sờ sợ.
"À... Tôi không quên mà." - Diệp Thanh cảm nhận được lực từ bàn tay anh, muốn tránh ra nhưng Hạ Cảnh Đình không hề cho cô cơ hội.
"Không quên thì tốt, vậy giờ có thể khiêu vũ cùng tôi không?"
Diệp Thanh chớp chớp mắt, có phần khó xử mà nhìn về phía Chu Tử Vũ: "Chuyện này..."
Đôi mắt Chu Tử Vũ thoáng tối lại, nhưng lúc nhìn Hạ Cảnh Đình, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Hạ Cảnh Đình cũng nhìn cậu ta, khóe miệng anh hơi cong lên, như thể anh đọc hiểu được ánh mắt của cậu ta vậy: "Xin lỗi, tôi đưa Diệp Thanh đi trước."
Nói xong, mặc kệ phản ứng của Chu Tử Vũ, anh dắt tay Diệp Thanh đi vào chính giữa đại sảnh.
Bản thân Hạ Cảnh Đình đã là một điểm thu hút sự chú ý rồi, giờ anh lại dắt tay một mĩ nhân vào sàn cùng khiêu vũ, thế nên ánh mắt của mọi người gần như đều đổ dồn vào hai người.
Mà đám sao nữ có mặt ở đó, đều nhìn Diệp Thanh bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ...
Một tay Hạ Cảnh Đình nắm bàn tay cô, một tay khác thì đặt trên eo cô. Dưới ánh đèn lay động, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh muôn vì sao, làm người ta không rời mắt nổi.
" Tôi không nhớ trước đây anh cũng biết khiêu vũ! Anh có thể không cần ép mình nhảy với tôi! ". Hai người cách nhau rất gần, thậm chí Diệp Thanh còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, trong bầu không khí mờ ám như vậy, Diệp Thanh đành rặn ra một câu.
" Tôi không đến, chẳng lẽ để em khiêu vũ cùng Chu Tử Vũ?" Hạ Cảnh Đình khẽ cười.
"À..."- Diệp Thanh nghẹn họng.
Cô không biết nói gì, vì thế dứt khoát cụp mắt xuống, không nhìn vào mắt Hạ Cảnh Đình nữa.
Hạ Cảnh Đình thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, ý cười càng đậm thêm.
"Đột nhiên tôi cảm thấy, trước đây tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm."
"Gì?"
"Trước đây tôi không nên để em tham gia thử vai bộ phim với Chu Tử Vũ! " Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng nói.
Diệp Thanh sửng sốt: " Ý anh là sao? "
"Bởi vì em đóng phim cùng Chu Tử Vũ, khiến cậu ta nảy sinh tình cảm với em.", Hạ Cảnh Đình dẫn cô xoay tròn một vòng: "Thế mới nói tôi đã quyết định sai, giờ tôi hơi hối hận rồi. Thà tôi trực tiếp trở thành nam chính của em còn hơn."
Sau mấy lượt xoay tròn, cả đầu, cả tim Diệp Thanh đều váng vất. Anh đang nói gì vậy?
Diệp Thanh cảm thấy có chút mơ hồ, nếu là ý cô đang nghĩ, vậy thì... hiện giờ, Hạ Cảnh Đình đang trêu cô sao?!
" Haha, tôi thấy anh làm chủ khối tài sản đó là được rồi, còn tiến vào giới giải trí, với cái tính cách này của anh, bạn diễn nữ còn chưa kịp diễn, đã sợ chạy mất dép rồi! "
Kết thúc một điệu nhảy, hai người lui ra khỏi trung tâm đại sảnh. Trái tim Diệp Thanh rộn ràng không ngừng, cô đang rất loạn, không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy vậy. Có phải vì xoay nhiều vòng quá nên choáng váng luôn rồi không.
Hạ Cảnh Đình thấy cô buông lỏng tay mình ra thì thoáng cảm thấy bất đắc dĩ. Chẳng lẽ anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?
Anh giơ tay ra định kéo cô lại, nhưng lúc vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy Chu Tử Vũ gọi tên mình.
" Hạ tổng, một điệu nhảy này cũng đủ rồi chứ? Tôi cảm thấy Diệp Thanh dường như chân đau, không muốn tiếp tục nhảy nữa đâu! "
Hạ Cảnh Đình liếc Chu Tử Vũ, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng. Tại sao thằng nhóc này lại cứ muốn làm phiền anh quá vậy.
Chu Tử Vũ đưa đến hai ly rượu, cậu nhìn về phía Diệp Thanh:"Thanh Thanh, em với chị cùng uống một ly nhé."
Hạ Cảnh Đình hờ hững nhìn Chu Tử Vũ.
"Xin lỗi, Thanh Thanh không thể cùng cậu uống rượu được! Cô ấy dễ say lắm." Hạ Cảnh Đình đặt ly rượu xuống, như thể thật sự không để cậu có cơ hội tiếp cận Diệp Thanh được nữa. Nhưng Chu Tử Vũ thì biết, chẳng qua là anh không muốn để Diệp Thanh uống mà thôi.
Nhưng lời nói của Hạ Cảnh Đình hoàn toàn là thật. Nhớ lần trước Diệp Thanh uống có mấy ly, sau đó liền say không biết cái gì, anh chỉ sợ cô say rồi, lại là cơ hội cho kẻ nào đó lợi dụng thì không hay.
"Tôi hơi khó chịu, muốn ra ngoài hóng gió một chút." Hạ Cảnh Đình nhỏ giọng nói với Diệp Thanh.
" Em đi với tôi đi ~ "
Không chỉ Chu Tử Vũ mà Diệp Thanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Cảnh Đình.
Chưa kịp trả lời thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khúc Tử Yên bước vào đại sảnh.
Đại sảnh vừa nãy còn cười nói vui vẻ không biết từ khi nào đã yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Khúc Tử Yên.
Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ ngạc nhiên.
" Chiếc váy trên người Khúc Tử Yên lấy ở đâu vậy, đây là thương hiệu Sunshine cao cấp trên thế giới, chiếc váy mà cô ta mặc là trang phục trên sàn catwalk của Sunshine cho Tuần lễ thời trang Milan mùa hè này. "
" Hai hôm trước tôi còn nhìn thấy trên tạp chí thời trang, sao cô ta lại mặc?”
Rất nhiều phụ nữ là fan chân chính của Sunshine, mỗi mùa Sunshine có mẫu mới, các quý bà, quý cô ở thành phố này đều chỉ mạnh tay để mua thông qua nhiều đường khác nhau, chỉ cần ai mua được sẽ không e dè mà khoe khoang một phen.
Chỉ tiếc là phong cách của Sunshine quá cao, quá đắt, vẫn luôn đi theo con đường cao cấp sang trọng, còn có số lượng hạn chế nên người có thể mua được Sunshine quá ít.
Bây giờ chiếc váy trên sàn catwalk của Sunshine lại được một minh tinh nhỏ Khúc Tử Yên mặc lên người, bọn họ thật sự bị sốc rồi.
Khúc Tử Yên đương nhiên cũng biết đây là Sunshine, nhưng Sunshine là do Mặc Hàn Lâm chuẩn bị cô, không phải đồ của cô, không thích hợp để mang ra công kích người khác.
Nhìn thấy ánh mắt của đám người ở đây lộ vẻ kinh ngạc và cực kỳ hâm mộ, Khúc Tử Yên một tràng cười trong lòng. Đúng là người đẹp vì lụa. Buổi tiệc hôm nay, Khúc Tử Yên cô là nhân vậy chính, xinh đẹp tới mức tất cả mọi người đều phải ngước mắt nhìn.
Khẳng định là tâm trạng của Diệp Thanh sẽ phức tạp, ánh mắt Diệp Thanh bây giờ hẳn phải ghen tị tức giận lắm.
Thực chất lại không hề có, Diệp Thanh ngược lại ánh mắt thích thú mà nhìn ngắm Khúc Tử Yên, nữ chính quả nhiên thật đẹp, Diệp Thanh không nhịn được phải thốt lên: " Khúc Tử Yên thật xinh đẹp! " mà lúc quay đầu lại vừa hay chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Hạ Cảnh Đình, cô thoáng sửng sốt.
Hạ Cảnh Đình khẽ đưa mắt nhìn, cô gái trước mặt với thân mình thon thả với bộ váy đuôi cá màu trắng.
Tối nay cô bới tóc thả sang một bên vai, sóng tóc đen mượt và bả vai thon lộ rõ. Thiết kế của bộ lễ phục rất đơn giản, bên hông đính một chút đá, vạt váy lụa mềm mại thướt tha sau chân, phần xẻ phía trước để lộ ra cẳng chân trắng nõn thon dài, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Diệp Thanh đêm nay, đẹp không gì sánh nổi.
"Đẹp quá." khóe mắt Hạ Cảnh Đình khẽ cong lên, anh nói bằng giọng rất tự nhiên: " Thanh Thanh ngày hôm nay rất xinh đẹp! "
Diệp Thanh chợt cảm thấy cực kỳ căng thẳng, mặt cô nóng lên: "...Cảm ơn anh."
Danh Sách Chương: