Tạ Thời Quyết nắm lấy cổ tay hắn, "Không phải ta đã nói rồi sao? Có chuyện gì đều phải nói cho ta, được không? Trong lòng ngươi không thoải mái, cũng có thể nói cho ta, chúng ta là bạn bè mà."
"Ừm..."
"Vậy ngươi đáp ứng ta, về sau ngươi không cần phải hành lễ trước mặt ta, được không? Ở trước mặt ngươi, ta chỉ là Tạ Thời Quyết, không phải Cửu hoàng tử, giống như những bằng hữu khác của ngươi, được không?"
"Ừm."
"Cũng không được không thèm nói chuyện với ta, như vậy ta sẽ rất khó chịu."
"Ừm."
"Vậy đêm nay cùng ta về phòng ngủ được không?"
"Ừm... Hả..." Đoạn Hành Dư nhìn hắn.
"Không được sao?" Tạ Thời Quyết tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, không đợi hắn trả lời, liền lập tức thoát áo ngoài, "Vậy ta ở lại đây ngủ cũng được."
Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy hành động của Tạ Thời Quyết có điểm kỳ quái, giống như tiểu hài tử thích dính lấy người khác.
Nhưng hắn vẫn không định cự tuyệt y.
Tạ Thời Quyết ngoan ngoãn làm ổ trên giường, bàn tay nắm chặt góc chăn nhìn chằm chằm hắn.
Đoạn Hành Dư đi tắt nến, nương theo ánh trăng trở lại giường, nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời của đối phương, liền mò đến cạnh y nằm xuống.
Hắn vừa đặt lưng xuống, Tạ Thời Quyết ở bên cạnh liền duỗi tay ôm lấy hắn, Đoạn Hành Dư theo phản xạ có điều kiện mà duỗi tay đẩy y.
Đáp ứng cùng đối phương ngủ là một chuyện, cùng hắn tay chân tiếp xúc lại là chuyện khác, chung quy vẫn cảm thấy kỳ lạ khó quen.
"Có phải ngươi lại cảm thấy hối hận đúng không? Thái Vũ Quân thì có thể chạm vào ngươi, ta thì mới đụng một chút ngươi đã phản ứng thế này!"
Tạ Thời Quyết còn nhớ ngày ấy Thái Vũ Quân ở trên giường y, còn dùng chân đá y, cùng y đùa giỡn!
"Hắn cũng không có bất thình lình đòi ôm ta ngủ, ngủ thì ngủ đi, ôm ta làm cái gì."
"Bây giờ ta chỉ mới bất ngờ ôm ngươi, vậy ngươi nghĩ xem có khi nào ta dám bất ngờ ôm ngươi?" Tạ Thời Quyết nói, "Chỉ có hôm nay mới dám ôm ngươi hai lần, vậy mà cả hai lần ngươi đều đẩy ta ra."
Đoạn Hành Dư lần đầu tiên gặp phải trường hợp bị nói thẳng mặt thế này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Tạ Thời Quyết đành buông đối phương, nhưng vẫn cách rất gần, "Chỉ là ôm ngươi một chút, ta liền cảm thấy vô cùng vui vẻ."
"..."
"Như vậy thật tốt."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư có điểm ngốc, "Tốt cái gì?"
"Chỉ là tốt thôi."
Hắn ở trong phủ của chính mình, cùng chung chăn gối, giống như, đã đem hắn cưới về nhà.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Đoạn Hành Dư lại nói, "Ngươi cùng ngươi trong miệng người khác nói thật không giống nhau."
"Hửm?" Tạ Thời Quyết trong bóng đêm đưa mắt nhìn sườn mặt người nọ, "Có phải Thái Vũ Quân nói ta rất xấu đúng không?"
"Ừm."
"Đó là vì ta mặc kệ hắn, đương nhiên sẽ không đối xử giống với ngươi."
Mặc kệ hắn sao? Trong bóng đêm, Đoạn Hành Dư hơi hơi nhíu mày.
Hình như có chỗ nào kỳ quái.
"Vì sao?"
Tạ Thời Quyết không chút do dự, "Không vì gì cả."
Đoạn Hành Dư dở khóc dở cười, trở mình cùng người kia mặt đối mặt, đột nhiên hỏi, "Vị cô nương kia là ai?"
Lời này vừa nói, hắn sửng sốt một chút, không hiểu vì sao bản thân lại hỏi ra theo bản năng như vậy.
Chỉ là lời nói ra như nước đổ khó hốt, nếu nói thêm gì nữa lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
Huống hồ... Hắn cảm thấy thái độ của những người trong phủ đối với vị cô nương kia đều có chút không bình thường, tựa hồ nàng cũng không hoàn toàn sợ Thập hoàng tử.
Đoạn Hành Dư chỉ là có chút tò mò.
"Ai cũng không phải!"
Phản ứng của Tạ Thời Quyết lại càng làm hắn cảm thấy quái dị.
Hắn không định nói, thế nhưng trong lòng Đoạn Hành Dư vậy mà có điểm khó chịu, bất quá hắn cũng không có lập trường để nói cái gì, đành nghĩ cứ như vậy mà cho qua.
"À." Đoạn Hành Dư thở dài một hơi, lại trở mình, nằm thẳng bên cạnh Tạ Thời Quyết.
"Rồi rồi ta nói," Tạ Thời Quyết rầu rĩ nói, "Nàng là cháu ngoại nhà bà con xa của mẫu hậu ta, ta xem như biểu muội, mấy năm trước vẫn luôn ở trong phủ ta, tên là Vệ Linh."
"À." Thì ra là thế...
Tạ Thời Quyết lại nói bổ sung, "Ta tới bây giờ chưa bao giờ nói nàng phải hầu hạ ta! Bên người ta có Tiểu Đình, cũng là hài tử giống A Mao, còn có những nha hoàn khác, mới không cần nàng. Chỉ là cha mẹ nàng đều không còn nữa, những thân nhân khác cũng không có, ta không thể đem nàng tiễn đi, đành để nàng sống trong phủ, coi như nuôi thêm một người nữa trong phủ, cũng không có gì."
"Ừm." Lòng hiếu kỳ của Đoạn Hành Dư dừng tại đây, cơn buồn ngủ bắt đầu dấy lên.
Nhưng lòng Tạ Thời Quyết lại có chút căng lên, hắn biết Vệ Linh có vài phần tư sắc, rất sợ Đoạn Hành Dư sẽ coi trọng nàng.
Hắn cẩn thận mà hỏi thử, "Ngươi... Vì sao lại đột nhiên hỏi về nàng?"
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi." Đoạn Hành Dư nhắm mắt lại lẩm bẩm nói.
Tạ Thời Quyết không tin, nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi "Chẳng lẽ ngươi coi trọng nàng?"
"..." Đoạn Hành Dư đã buồn ngủ muốn chết, căn bản không nghe rõ y nói gì, chỉ thuận miệng trả lời, "....Ừm..."
Ừm?
Tạ Thời Quyết như bị sét đánh ngang tai, thân thể cứng đờ không nhúc nhích trong bóng đêm, thật lâu sau, mới hỏi, "Ngươi nói... cái gì?"
Phía bên kia không có lời hồi đáp khiến Tạ Thời Quyết mất ngủ đến tận nửa đêm, đến khi gần sáng mới hôn hôn trầm trầm nhắm mắt lại, mà đầu sỏ gây tội lại ngủ say đến hừng đông.
Đoạn Hành Dư duỗi người, xoay lại nhìn Tạ Thời Quyết vẫn luôn cau mày, do dự một chút rồi mới quyết định không gọi y dậy.
Thời điểm Đoạn Hành Dư thu thập xong xuôi rồi ra khỏi phòng, phát hiện Tiểu Đình đang đứng ở bên ngoài, vừa thấy hắn, liền đi lên đón, "Đoạn công tử, chúng ta không tìm thấy điện hạ trong phòng hắn, liền biết được hắn ở nơi này của Đoạn công tử, hắn còn chưa tỉnh sao?"
"Ừm." Đoạn Hành Dư gật đầu nói, "Vẫn còn sớm, để hắn ngủ tiếp một chút cũng không sao."
"Vâng. Vậy để ta hầu hạ công tử rửa mặt trước."
Tiểu Đình hầu hạ Đoạn Hành Dư xong, lại cùng một hạ nhân khác mang đồ ăn sáng đến phòng Tạ Thời Quyết, Đoạn Hành Dư cũng ở một bên hỗ trợ.
"Tiểu Đình, điện hạ đâu rồi?" Người tới vừa đúng là nguyên nhân khiến Tạ Thời Quyết mất ngủ cả đêm - Vệ Linh.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Điện hạ còn đang ngủ!"
"À", nàng liếc nhìn Đoạn Hành Dư một cái, vẫn không cùng hắn nói chuyện, "Ta đi kêu hắn dậy."
Vệ Linh nói xong liền xốc mành trướng đi vào bên trong.
"Vệ Linh tỷ tỷ, điện hạ đêm qua không ở nơi này nghỉ ngơi."
Vệ Linh sửng sốt, nhìn về phía Đoạn Hành Dư.
Tiểu Đình lại nói, "Đêm qua điện hạ sang phòng khác nghỉ ngơi."
"Hừ!" Vệ Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, một nha hoàn từ bên phòng cách vách chạy tới, thần sắc vội vàng, kêu Đoạn Hành Dư đi qua, nói là Tạ Thời Quyết muốn gặp hắn.
Thời điểm Đoạn Hành Dư cùng Tiểu Đình đến, một đám hạ nhân bao gồm cả Vệ Linh bị đuổi ra ngoài, đứng ngoài cửa lo lắng suông, cũng không biết chủ tử bị làm sao.
Thấy Đoạn Hành lại đây, mọi người sôi nổi tránh đường, để hắn đi vào.
Tạ Thời Quyết ngồi ở bên mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa, thời điểm Đoạn Hành Dư vén rèm đi vào, chỉ thấy đối phương cõi lòng đầy oán hận mà nhìn hắn.
Đoạn Hành Dư đến gần hắn hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ngươi đi đâu?"
"Tỉnh ngủ nên liền ra ngoài xem một chút."
"Vì sao không kêu ta?"
"...Vừa rồi còn sớm." Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút không hiểu được.
Tạ Thời Quyết nhìn chằm chằm hắn, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì, biểu tình lại càng thêm u oán.
"Làm gì? Nhanh lên còn dùng bữa?" Đoạn Hành Dư lấy xiêm y mang tới cho hắn.
Tạ Thời Quyết trực tiếp đứng lên, ở trước mặt hắn mở ra cánh tay.
Đoạn Hành Dư cũng không cự tuyệt, lưu loát dứt khoát giúp hắn mặc xiêm y, trong ngoài đều sửa sang lại cho thỏa đáng, lại đem ngọc hoàn đang đặt ở đầu giường mang lên cạnh hông.
Tạ Thời Quyết được trấn an một chút, chỉ là cảm xúc vẫn không hề tốt.
Trên bàn cơm, Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết ngồi, còn lại là các nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ, gã sai vặt ở ngoài cửa hầu. Đoạn Hành Dư nhìn Vệ Linh cùng người khác hoàn toàn có khí chất không giống nhau, giương mắt hỏi nàng, "Vệ Linh cô nương có muốn cùng dùng bữa không?"
Không đợi Vệ Linh trả lời, Tạ Thời Quyết liền đứng ngồi không yên, "Nàng không dùng bữa cùng chúng ta!"
"...À." Đoạn Hành Dư ngậm miệng đúng lúc.
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài hết, đừng ở lại chỗ này nhìn. Tiểu Đình, đi chuẩn bị xe, ăn xong lập tức đến học đường."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Tạ Thời Quyết lại không buồn nói chuyện, chỉ cúi đầu chọc chọc bát cơm.
Đoạn Hành Dư không hiểu vì sao cảm xúc của y không tốt, cũng không biết phải trấn an người khác thế nào, đành phải vùi đầu dùng bữa.
Cho đến khi ngồi xe ngựa, Tạ Thời Quyết vẫn luôn nhăn mày, không hề giãn ra chút nào, vẫn một bộ dáng hết đường xoay sở.
"Ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết nhìn đến hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc lắc đầu, thở dài.
Thấy hắn cứ lắc lắc đầu rồi lại thở dài, Đoạn Hành Dư lại càng không hiểu nổi, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Đoạn Hành Dư tạm dừng một chút, lại nói, "Không phải ngươi nói... Chúng ta là bằng hữu, vậy ngươi có gì không thoải mái, không thể nói cho ta nghe sao?"
Tạ Thời Quyết thấy khó có một lần y muốn cùng mình nói chuyện, trong lòng tuy vui mừng nhưng vẫn còn khó chịu, chỉ là chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm lần nữa, "Những lời đêm qua ngươi nói, ngươi còn nhớ rõ không?"
"Nói cái gì?"
"Chính là... ngươi coi trọng... Vệ Linh, phải không?" Tạ Thời Quyết rũ đôi mắt xuống, không dám nhìn thẳng mắt đối phương.
"Cái gì?" Đoạn Hành Dư trừ bỏ khiếp sợ thì không còn ý gì khác, "Ta nói coi trọng nàng lúc nào?"
"Ngươi có!" Tạ Thời Quyết lên án, "Đêm qua ta hỏi ngươi, ngươi liền nói vậy, sau đó ngủ luôn, làm ta một mình khó chịu suốt cả đêm!"
"Ta..." Đoạn Hành Dư bật cười, "Cho nên hôm nay ngươi bày ra bộ dáng khó chịu là vì việc này sao?"
"Ngươi cảm thấy đây là việc nhỏ sao? Nhưng ta không cho rằng như vậy."
Đoạn Hành Dư nhíu mi, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Tạ Thời Quyết không chỉ thích Thái Vũ Quân, mà còn coi trọng Vệ Linh cô nương?
Hắn biết thời cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng trong lòng hắn bỗng cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là hắn không có quyền chen vào khoa tay múa chân, nên cũng không định nhiều lời, chỉ dám liên tục đảm bảo bản thân không có tâm tư ở phương diện kia với Vệ Linh.
"Thật sự?"
Đoạn Hành Dư nói xong lại nghĩ có thể Tạ Thời Quyết không thích người khác nói xấu người trong lòng, tựa hồ có chỗ nào không đúng, vì thế liền bổ sung, "Bất quá Vệ Linh cô nương xác thực khí chất trác tuyệt."
Tâm tình Tạ Thời Quyết chợt cao chợt thấp, tâm bị xé rách khó chịu cực kỳ, bắt lấy tay Đoạn Hành Dư, tự cho là hung tợn mà uy hiếp, "Ngươi không được thích nàng, cũng không được thấy nàng đẹp, biết chưa?"
Đoạn Hành Dư suy đoán là do Tạ Thời Quyết đang nhớ thương nữ tử nên nổi tính ghen tuông, lại cảm thấy có chút thú vị, hắn cưỡng chế nội tâm quái dị, sắc mặt vô cùng nghiêm túc gật đầu đáp ứng.
Tạ Thời Quyết lúc này mới vừa lòng.
Đoạn Hành Dư ở trong phủ Tạ Thời Quyết mấy ngày, cho đến khi ngày kiểm tra số học kết thúc.
Hắn đang thu thập lại đồ vật trên bàn, liền cảm nhận được có người vỗ vỗ vai, "Cảm giác thế nào?"
Đoạn Hành Dư không có quay đầu lại, chỉ nói, "Tạm được."
Tạ Thời Quyết ở sau lưng hắn, tiến lại gần hơn, "Vậy hôm nay còn muốn đi đến chỗ ta không?"
Danh Sách Chương: