Dư Sanh đứng ở trước mặt cô, hai ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhả khói. Hắn phun ra khói, khói mù hiện lên lượn lờ khi hắn khuôn mặt, mơ hồ, cô cũng thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Bình thường cơ hội cô cùng hắn gặp mặt không nhiều lắm, cho nên cũng không biết hắn có thói quen hút thuốc lá. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn hút thuốc. Hình như là hắn đang đợi cô đi ra?
Cô hơi cúi đầu, không nói một lời dự định lướt qua từ bên cạnh hắn.
Lại không nghĩ rằng cổ tay bị người níu mạnh lại.
Hắn kéo cô ôm chặt vào trong ngực hắn, thở ra khói thuốc trên khuôn mặt sạch sẽ nhẵn nhụi.
Từ trước đến nay Tô Tình phản cảm mùi thuốc lá, hơn nữa hiện tại cô đau đầu khó nhịn, bị hắn giam trong ngực rất là khó chịu. Cô giãy dụa muốn gỡ tay hắn ra, hắn lại càng thêm cố sức, thuận lợi đem khói lan ra khắp nơi."
Tô Tình, " hắn cúi đầu hỏi, giọng nói có chút lạnh và cứng rắn, "
Em rất sợ anh?"
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, khói tán đi, cô nhìn vào con ngươi sâu không lường được của hắn.
Cô không trả lời, hắn lại nói tiếp: "
Có lẽ là anh phải hỏi , rốt cuộc em đang sợ cái gì?"
Ngay cả lúc không cẩn thận va chạm vào hắn đều có một vẻ mắt hốt hoảng, cô rốt cuộc là sợ bị người nào thấy? Lòng bàn tay không tự chủ dùng lực thêm, bóp mạnh làm đau cô.
Cô thoải mái đón ánh mắt của hắn, trái lại hỏi: "
Vậy còn anh?" Thế nhưng, nỗi đau của cô thể hiện qua gắt gao nhíu mi tâm.
Hắn có chút táo bạo mà bỏ qua cô, xoay người đưa lưng về nhau, hung hăng đè xuống nóng nảy cùng với cảm giác vô lực xuống chỗ sâu nhất. Hắn thừa nhận, hiện tại hắn rất không bình thường.
Giờ khắc này, Tô Tình rõ ràng cảm giác được hắn tức giận. Thế nhưng, hắn tại sao lại tức giận với cô? Chẳng lẽ là hắn thấy người mình tâm tâm niệm niệm là Tô Tịnh ở trước mặt hắn cùng một người đàn ông khác ân ái, hắn liền đem tức giận trút lên trên người cô?
Từ trước đến nay giữa bọn họ thiếu nói chuyện, ngày hôm nay hắn không giải thích được hỏi ra vấn đề này, cô rất khó lý giải.
Cô chuyển động cổ tay, màu da vốn là trắng nõn, hơn nữa không cần phải nói bị hắn nắm thật chặc, nơi đó đã nổi lên một vòng hồng. Trong lòng nghĩ, tiệm ăn này sau này cô cũng sẽ không tới nữa.
Tô Tình kéo ống tay áo xuống, che cổ tay hơi sưng đỏ. Dư Sanh cũng theo phía sau đi ra.Đổng Văn muốn đưa Tô Tịnh về nhà, buổi chiều sẽ đi qua phòng làm việc nói chuyên án. Sở dĩ nhìn tình hình này, cũng chỉ có thể do Dư Sanh đưa cô quay về phòng làm việc.
Trên xe, hai người trầm mặc đáng sợ, nhưng hắn lái xe rất ổn, không đến nỗi không để cho cô an lòng.
Trước đây Tô Tình còn có thể chủ động tìm đề tài để nói, nhưng ngày hôm nay cô rất an tĩnh. Chỉ là quay cửa kính xe xuống, nghiêng đầu qua chỗ khác tựa ở trên cửa sổ xe.
Hiện tại mới hơn một giờ, thích hợp ngủ trưa một giấc. Cô có chút lao lực quá độ, hơi từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nỗ lực giảm bớt đau đầu.Ánh sáng mặt trời ấm áp rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trắng đến có thể lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt.
Hắn bên người, cô đương nhiên không có khả năng ngủ được. Chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ bỏ qua bầu không khí khó chịu xấu hổ này. Rõ ràng là vợ chồng nên quan hệ thân mật, bọn họ lại như người xa lạ vậy.
Cô nghe điện thoại di động hắn vang lên, hắn nhận, nghe hắn lạnh lùng phân phó, "
Tôi cố gắng chạy tới. Đối phương đến sớm, các ngươi làm tốt chuẩn bị."
Tô Tình lo lắng mở mắt ra, ngồi ngay ngắn, đuôi mắt dư quang lẳng lặng quét về phía hắn, hắn đã bấm tắt điện thoại, môi mỏng môi mím thật chặt.
Phòng làm việc của cô đi về phía nam, mà công ty hắn ở phía bắc, nếu như hắn phải đưa cô quay về phòng làm việc trước rồi quay trở lại trở lại công ty, ắt phải tốn phí một nữa giờ. Khách hàng hiện tại đã tới công ty, hắn làm người phụ trách làm sao có thể để cho đối phương chờ lâu như vậy?
Cô chỉ chỉ chỗ cách đó không xa, "
Anh đỗ xe ở phía trước, em tự mình bắt xe là tốt rồi."
Môi mỏng của hắn nói ra lời cự tuyệt: "
Không cần.""Đừng để khách hàng chờ ——" cô thử tự mình giải thích, hắn lại thắng mạnh xe, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, hắn hoàn hảo đưa cánh tay ra đỡ cô, mới không có khiến cho cô đυ.
ng vào phía trước.
Hắn ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc chăm chú nhìn cô: "
Vậy tôi còn phải đợi bao lâu?"
Có thể nói, anh còn muốn cho em đợi bao lâu?
Cô vẫn còn trong kinh sợ, hoàn toàn không có chú ý tới hắn hỏi cái gì, nghi hoặc hỏi hắn nói gì.
Hắn thu tay về, ấn nút khóa cửa xuống nói "
Xuống xe."
Tô Tình không nghe ra hắn hờn giận, lúc này mới nhanh chóng cầm túi xuống xe. Hắn rất nhanh nổ máy, nhanh chóng quay đầu đi. Cô có chút sững sờ, ấn cái đầu càng ngày càng nhức. Cô thật không biết Dư Sanh bộc phát cái gì, có chút khó hiểu.
Danh Sách Chương: