"Cô ấy đâu?"
Nghe giọng Bạch Doanh Thần có vẻ khá căng thẳng, Thổ Phi Thương cười cười đứng dậy khỏi ghế:"Bạch thiếu gia cứ từ từ, việc gì phải vội như thế. Hàng của tôi anh đã đem đến chưa?"
Bạch Doanh Thần quay đầu nhìn Trịnh Thiên. Hiểu ý, Trịnh Thiên liền ra lệnh cho vài người ra ngoài để đem hàng vào. Lập tức sau đó, ba thùng hàng được đặt trước mặt Thổ Phi Thương, hắn ta vội vàng đi tới, kiểm tra từng thùng. Đây quả thật là lô vũ khí mà hắn đang cần.
"Hàng thì tôi cũng đã đêm đến đầy đủ, giờ thì giao người ra đây!" Bạch Doanh Thần lạnh giọng ra lệnh, thái độ cử chỉ vô cùng nôn nóng.
Thổ Phi Thương nhếch cười, đóng nắp thùng lại, sau đó đi tới trước mặt Bạch Doanh Thần:"Tôi còn có một chuyện nữa, không biết Bạch thiếu gia có muốn nghe hay không?"
Thấy Bạch Doanh Thần không nói gì, Thổ Phi Thương dang hai tay nhảy nhót đi lại chiếc ghế của mình.
"Trong tay tôi đang nắm giữ hồ sơ mật của Hồng Tam Hội...." Hắn cười đắc ý:"Thế nào? Bạch Doanh Thần, chắc mày bất ngờ lắm chứ gì? Mày tin người, tin đàn em mới nhận của mày như vậy chả trách sao lại bị phản bội. Lần này mày chết chắc rồi?"
Bạch Doanh Thần vẫn dùng đôi mắt lãnh đạm để nhìn sự tẻ nhạt của Thổ Phi Thương. Anh không tỏ ra bất ngờ cũng không mấy tức giận.
"Là Đường Hân sao?" Bạch Doanh Thần chậm rãi nói.
"Không sai. Mày nói không sai, chính Đường Hân là người đã đưa cho tôi chiếc USB này. Bây giờ chỉ cần mày ký giấy chuyển nhượng Hồng Tam Hội lại cho tao thì tao sẽ không công bố nội dung này ra ngoài."
Nhìn thái độ tự tin của Thổ Phi Thương, Bạch Doanh Thần càng thêm thích thú.
"Vậy mày có xem xem, cô ta có đưa đúng chiếc USB chứa hồ sơ mật của Hồng Tam Hội không?" Bạch Doanh Thần nhếch môi:"Thổ Phi Thương à Thổ Phi Thương, dù cho mày có bỏ ra bao nhiêu công sức, thậm chí giở trò bỉ ổi lợi dụng người của tao, nhưng suy cho cùng, mày vẫn là kẻ thua cuộc, thua một cách thảm hại." Bạch Doanh Thần nhìn Thổ Phi Thương, giọng trầm bổng cất tiếng.
Mặt mày của Thổ Phi Thương thay đổi theo từng câu nói của Bạch Doanh Thần. Thừa biết chiếc USB này có vấn đề, nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra. Hắn ra lệnh cho tên đàn em của mình, đem một chiếc laptop tới, bắt đầu lắp đặt chiếc USB vào và kiểm tra.
Khi được khởi động, màn hình chiếc laptop bắt đầu chuyển động, hình ảnh xinh đẹp của Đường Hân được hiện lên:"Thổ Phi Thương, anh thấy bất ngờ vì món quà này chứ?"
"Chết tiệt, con đàn bà khốn khiếp!" Thổ Phi Thương siết chặt lòng bàn tay, nghiến răng ken két chửi thề. Sau đó liếc nhìn Bạch Doanh Thần với ánh mắt sợ hãi.
Đúng vậy, cho dù Thổ Phi Thương có bỏ ra bao nhiêu công sức thì cũng chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay Bạch Doanh Thần.
"Bây giờ không còn lý do để tao giữ lại mạng sống của mày."
Thổ Phi Thương lập tức phản bác:"Nếu mày dám động vào tao, lập tức tao sẽ giết Thẩm Gia Tuyết, đến lúc đó mày có ân hận cũng đã quá muộn."
Bạch Doanh Thần mỉm cười, xoay lưng lại với Thổ Phi Thương:"Chém giết tùy mày."
Thổ Phi Thương tròn mắt kinh ngạc, đến nước này mà cả Thẩm Gia Tuyết mà Bạch Doanh Thần cũng không cần. Xem ra lần này hắn không còn đường sống rồi.
Phía bên ngoài, người của Bạch Doanh Thần đến rất nhiều, đủ để khống chế người của Thổ Phi Thương.
"Bạch thiếu, giờ nên giải quyết hắn thế nào đây?" Trịnh Thiên hỏi ý kiến.
Bạch Doanh Thần lạnh giọng:"Cho nổ."
"Bạch... Bạch thiếu gia, tôi biết tôi sai rồi, xin Bạch thiếu tha cho tôi lần này..."
Nghe tin mình sắp tắm trong biển lửa, mặt Thổ Phi Thương cắt không còn chút máu, hắn cố chạy đến cầu xin Bạch Doanh Thần, nhưng bị cản lại.
"Muốn có lô hàng vũ khí tối thượng lắm sao? Vậy thì tao chôn nó cùng với mày. Thổ Phi Thương, đem nó xuống dưới mà dùng."
Giây phút Bạch Doanh Thần rời khỏi đó, cả khu công nghiệp đang được xây dựng phát ra tiếng nổ long trời lở đất, sau đó khói đen bay lên ngút ngàn, nhìn vậy cũng đủ hiểu vừa rồi đã có một cuộc thảm khốc xảy ra.
Trở về trụ sở, hình ảnh một người con gái quen thuộc đứng trước cửa chính của trụ sở, tư thế vô cùng lo âu, đi qua đi lại để chờ đợi ai đó.
Thấy vậy, Bạch Doanh Thần nở nụ cười hiền hòa.
Nhìn thấy Bạch Doanh Thần đã trở về, Thẩm Gia Tuyết hớn hở chạy tới, ôm chầm lấy người anh, không kìm được mà bật khóc.
"Thần, em nhớ anh lắm..."
Bạch Doanh Thần thấy Thẩm Gia Tuyết khóc, trong lòng anh cũng cảm thấy chật vật, buồn bã. Mấy tháng này anh đã để cô chịu khổ nhiều rồi.
"Không sao, an toàn rồi." Bạch Doanh Thần nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Gia Tuyết.
Đường Hân đứng kế bên, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi nên đã đi về phía người của Trịnh Mặc, cô đứng cạnh Swan, nhìn hai người kia từ xa.
Trịnh Mặc cất tiếng:"Lần này cô làm tốt lắm, không uổng công lão đại tin tưởng."
Đường Hân háy mắt trả lời:"Mấy người các anh cũng đừng có đánh giá tôi thấp như vậy chứ? Cho dù cho tôi có không ưa Bạch Doanh Thần tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ phản bội lại chủ nhân của mình."
[...]
Tuần trước, thời điểm Đường Hân được Long đưa về phòng.
....
Lúc Đường Hân trở về phòng, người của Thổ Phi Thương cũng đề cao cảnh giác hơn rất nhiều, phòng trường hợp Đường Hân giở trò sau lưng bọn chúng.
Trong phòng, Đường Hân nhắm mắt nằm thư giãn trên giường. Bỗng dưng, cô nhớ lại một chi tiết vừa nãy mà mình đã nhìn thấy. Sự hiếu kỳ của Đường Hân quá lớn, không hành động tìm hiểu cô không chịu được.
Đường Hân ngồi dậy, mở cánh cửa sổ của căn phòng mình ra, đảo mắt quan sát xung quanh. Phía dưới khuôn viên, bên trước bên sau, bên phải bên trái, khắp mọi nơi đều có vệ sĩ vác súng canh gác. Bản thân cô hiện giờ nếu lơ là hành động thì rất dễ bị phát hiện.
Căn phòng mờ ám kia nằm ở bên trên căn phòng của cô đang ở hiện tại, nếu muốn bên trong đó giấu gì thì buộc cô phải đột nhập vào.
Đường Hân nhẹ nhàng lách người ra khỏi cánh cửa sổ, sau đó đứng khép nép vào vách tường để không bị vệ sĩ phát hiện.
Rất nhanh, Đường Hân đã đột nhập được vào căn phòng đó. Cánh cửa sổ của căn phòng không khóa, Đường Hân khẽ kéo nhẹ rồi nhảy vào.
"Phụp." Đường Hân tiếp đất với một tiếng động vô cùng nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người đang nằm trên giường cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Sống trong sự khống chế của Thổ Phi Thương đã lâu, Thẩm Gia Tuyết tập cho mình tính cảnh giác. Cho nên, khi nghe tiếng động ấy của Đường Hân, mặc dù rất nhỏ nhưng Thẩm Gia Tuyết vẫn có thể cảm nhận được.
Thẩm Gia Tuyết giật mình mở mắt, sau đó nhanh nhẹn bật đèn ngủ trong phòng mình lên, theo hướng phát ra tiếng động, có một bóng đen liền phi tới.
Theo phản xạ, Thẩm Gia Tuyết muốn thét lên nhưng liền bị người kia bịt miệng lại, không kịp để Thẩm Gia Tuyết làm gì.
"Suỵt."
Thẩm Gia Tuyết trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, đến lúc này cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó. Đó là một cô gái rất trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đặc biệt, cô gái này có một đôi mắt rất đẹp.
Đó không ai khác chính là cô gái mà Thẩm Gia Tuyết đã nhìn thấy khi nãy, cũng chính là người trong ảnh đi cùng với Bạch Doanh Thần và không ai khác chính là Đường Hân.
"Cô là..." Thẩm Gia Tuyết nhíu mày.
"Tôi là Đường Hân."
Thẩm Gia Tuyết nghe vậy thì nhanh chóng hất tay Đường Hân ra rồi chạy ra xa để giữ khoảng cách với Đường Hân. Vì cô biết Đường Hân là một người không đơn giản.
Đường Hân tỏ ra bất ngờ vì hành động này của Thẩm Gia Tuyết nên cũng không làm gì thêm nữa, sợ rằng một khi Thẩm Gia Tuyết manh động sẽ rất dễ để lộ sơ hở.
Thế là Đường Hân đứng dậy lùi ra xa, nhỏ giọng cất tiếng:"Cô có phải là Thẩm Gia Tuyết không? Tôi là Đường Hân, đang làm việc cho Bạch Doanh Thần."
Thẩm Gia Tuyết nhanh chóng cắt lời:"Cô không cần phải diễn trước mặt tôi làm gì... Nếu cô là người của Bạch Doanh Thần thì tại sao lại làm việc cho Thổ Phi Thương, không lẽ cô muốn phản bội lại anh ấy?"
Đường Hân khẽ nhíu mày:"Làm sao cô biết?"
"Nếu cô không được sự cho phép của hắn thì cô không một cách nào có thể vào được nơi này, cho dù cô có thể tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa."
Nghe Thẩm Gia Tuyết nghe vậy, Đường Hân có hơi buồn. Không ngờ bản thân cô lại bị người khác xem thường tới như vậy.
"Tôi cũng bị ép thôi, suy cho cùng tôi cũng đâu muốn như vậy." Đường Hân nhún vai thản nhiên nói, lúc sau thì nhìn Thẩm Gia Tuyết với ánh mắt nghiêm trọng:"Tôi đang nằm trong tầm kiểm soát của Thổ Phi Thương, cho nên hiện giờ tôi không có nhiều thời gian giải thích từng chuyện với cô. Nếu cô muốn an toàn rời khỏi đây mà không gây bất lợi gì cho cô và cả Bạch Doanh Thần thì nghe theo lời của tôi."
Nhìn vào ánh mắt đó của Đường Hân, một nhà tâm lý học như Thẩm Gia Tuyết suy luận thì Đường Hân không hề nói dối. Sau vài phút suy nghĩ, cuối cùng Thẩm Gia Tuyết cũng chịu hợp tác.
....
Phía ngoài, hai người vệ sĩ canh gác căn phòng của Thẩm Gia Tuyết cảm thấy có chút bất thường nên liền mở cửa để kiểm tra, nhưng khi cánh cửa được mở ra thì mọi thứ vẫn bình thường, hai tên vệ sĩ đó cho rằng mình chỉ nghĩ nhiều, nên liền đóng cửa lại, tiếp tục nhiệm vụ canh gác.
Đường Hân đứng phía ngoài cửa sổ, thở phào một hơi, suýt chút nữa thì bị phát hiện rồi.
______________
Vốn đã biết trước việc Đường Hân đã cứu được Thẩm Gia Tuyết, cho nên khi Thổ Phi Thương uy hiếp anh, anh không chút suy nghĩ mà quyết định ngay.
....
Thẩm Gia Tuyết ôm chặt lấy Bạch Doanh Thần như thể bị dán keo, dù chỉ một giây cô cũng không muốn buông anh ra, nỗi nhớ anh trong mấy tháng này, không thể dùng một từ là có thể diễn tả.
Bạch Doanh Thần từ từ buông Thẩm Gia Tuyết ra, cười nhẹ rồi lau đi những giọt nước mắt của cô:"Không sao rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện ổn cả rồi, anh hứa sau này sẽ không để em phải chịu những việc như này nữa."
Thẩm Gia Tuyết rất biết nghe lời, cô gật đầu mỉm cười:"Vâng, em biết rồi."
"Đi vào thôi."
Đứng từ xa, Swan tặc lưỡi khen ngợi:"Tình cảm của họ tốt thật đấy."
Đường Hân khẽ gật đầu, miệng thì nói:"Đúng vậy." Nhưng thực chất trong lòng cô đang có gì đó khiến cô không mấy vui vẻ.
"Thẩm tiểu thư đã ở bên lão đại hơn ba năm rồi, cô ấy đã giúp lão đại rất nhiều chuyện, thậm chí cả mạng sống cô ấy cũng đồng ý bỏ vì lão đại, vì vậy lão đại rất tốt với cô ấy." Trịnh Thiên chậm rãi nói.
Khoảnh khắc Swan khen ngợi, Trịnh Mặc nhìn cô một lúc lâu, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bạch Doanh Thần cùng Thẩm Gia Tuyết đi tới phía của Đường Hân.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy Đường Hân, Thẩm Gia Tuyết lại có một cảm giác bất an, xen lẫn sự ganh tị, chán ghét. Hay là do bản thân cô đang lo sợ, sợ rằng sẽ có một ngày, Đường Hân sẽ cướp đi người cô yêu.
Thẩm Gia Tuyết nắm chặt lấy tay Bạch Doanh Thần, nhìn Đường Hân ôn tồn nói:"Lúc đó là tôi đã hiểu lầm cô nên xử sự có hơi vô lễ, mong cô bỏ qua."
Vốn đã quen thuộc với cách sống như thế này nên Đường Hân không để tâm cho lắm, cô mỉm cười:"Không sao. Bây giờ mọi chuyện cũng đã giải quyết xong cả rồi, đến lúc tôi và Swan nên rời khỏi."
"Bây giờ cô muốn trở về Trung Quốc sao?" Bạch Doanh Thần hỏi.
"Đúng vậy."
"Vừa hay chúng tôi cũng đã xong việc và cũng muốn trở về thành phố T, nếu tiện đường thì đi chung, như thế cô và Swan sẽ an toàn hơn, một khi tiếp đất Trung Quốc, tôi sẽ trả tự do cho cô."
Đường Hân khoanh tay mỉm cười, vừa nói vừa xoay lưng đi vào thang máy:"Nếu không trả tự do chẳng lẽ anh sẽ tiếp tục khống chế tôi à." Đường Hân đùa đùa, sau đó nói tiếp:"Nếu Bạch thiếu đã nói vậy rồi thì tôi không còn ý kiến."
Danh Sách Chương: