Tới trước cửa, Khúc Sênh thở hồng hộc đóng sầm cửa lại.
Thư Tử Viện trong phòng đang đắp mặt nạ, Khúc Sênh giật mình với khuôn mặt xanh lè của cô: "Cậu chạy cái gì? Bị ma đuổi à? "
Khúc Sênh kiên định gật đầu.
Đợi đến khi Thư Tử Viện hiểu rõ mọi chuyện.
Cô cười đến nỗi rách cả mặt nạ.
"Có cái gì buồn cười chứ, may mà em chạy nhanh, nếu không con mẹ nó đã bị bắt lại rồi!"
Khúc Sênh thật sự không dám nhớ lại. Sau khi Kinh Tùng Triệt nhìn thấy cậu thì ngay lập tức bước tới, cậu không kịp nghĩ ngợi gì đã quay người bỏ chạy.
Địa hình của Thanh Hồng rất quen thuộc với cậu, cậu dùng tốc độ nhanh nhất đi con đường ngắn nhất phi ra ngoài.
Gió mùa xuân thổi cả một đường mà tim cậu thì đập như sấm.
Thư Tử Viện như bị khùng: "Con mẹ nó cậu...Ha ha ha ha! Mẹ nó cậu lại chạy thắng Kinh Tùng Triệt!"
"Anh ấy mặc vest nên đi lại không tiện, nếu không em đã bị đuổi kịp... Nhưng em chạy nước rút rất nhanh, lúc đi học em còn lấy được giải đấy, ít ra hơn anh ấy chỉ một điểm này."
Khúc Sênh cũng có chút hoảng hốt, sau khi bỏ người lại cậu nhanh chóng bắt một chiếc taxi về nhà. Bây giờ tỉnh táo lại lại nhớ ra, chuyện gì đang xảy ra vậy cơ chứ, để một người đàn ông luôn luôn trầm ổn chạy nước rút một trăm mét đằng sau mông cậu...
Nếu thực sự bị Kinh Tùng Triệt bắt được, chắc chắn anh sẽ lột da cậu ra mất!!
Thư Tử Viện cười lăn lộn trên sô pha, Khúc Sênh ôm đầu ngồi xổm xuống: "Em chết chắc rồi."
Hai tay Thư Tử Viện ôm bụng, gạt nước mắt do cười quá nhiều: "Chị cứ tưởng cậu đã sớm tỉnh ngộ rồi chứ, đi trêu chọc người như vậy mà còn muốn toàn thân trở về sao? Anh ta với Sầm Ngư là cùng một loại người, Sầm Ngư còn non nên vẫn lộ ra vài sơ hở, nhưng tâm tư của cậu cả Kinh quá nặng."
Khúc Sênh đã bất lực với cách gọi của Thư Tử Viện, chạy về nhà cả người đã đầy mồ hôi, đứng dậy kéo lỏng cổ áo ra cho dễ thở, tiện đà còn che mặt nói: "Hiện tại làm sao bây giờ, anh ấy nhất định cảm thấy em đang đùa với anh ấy."
Cậu không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới thì Thư Tử Viện lại cười điên cuồng.
"Chị không biết, cậu đừng hỏi chị, chị chỉ cung cấp một chỗ tránh nạn thôi, nếu Kinh Tùng Triệt tìm tới cửa thì cậu có thể mời anh ta vào ngồi, chị rất hoan nghênh ha ha ha... Hai ngươi có thể trao đổi bí quyết chạy bộ cũng được."
"Đừng nói giỡn, chuyện này liên quan đến sự sống chết đó!"
Tưởng tượng đến việc Kinh Tùng Triệt sẽ xuất hiện ở trước cửa nhà Thư Tử Viện, Khúc Sênh càng thấy sợ hãi hơn.
Thư Tử Viện thật sự cười không ra tiếng, cô khoát tay, nghỉ ngơi một lát rồi mới nói: "Cậu thực sự cảm thấy Kinh Tùng Triệt sẽ để ý sao? Anh ta ngâm mình trong quán bar cả đêm, đã từ chối ít nhất hai mươi người cả nam cả nữ, không một ai ở trước mặt anh ta nói chuyện được quá một phút. Chị nghĩ anh ta không tùy tiện trong chuyện tình cảm như vậy đâu, chẳng phải cậu cũng nói anh ta nói thích cậu à, nhỡ đâu là thích thật thì chẳng phải là lời to rồi sao."
Khúc Sênh: "Em được nhà họ Kinh nuôi lớn đó."
Thư Tử Viện chống cằm, hơi hơi hí mắt cười, "Thì sao chứ, lúc ở nhờ hai người cũng có xảy ra chuyện gì quá đáng đâu, có gì mà phải áy náy."
"Anh ấy luôn gây chuyện vì em, bị chú Kinh chỉ trích, cấp Ba một lần, một lần vì tên Triệu Hằng kia nữa."
Khúc Sênh nhất thời cảm thấy mê mang. Tính cách của cậu không phải không quả quyết, theo lý mà nói cậu không nên phiền muộn vì việc này. Nhưng hai người ở bên nhau, chính là để đối phương bước vào cuộc sống của mình, phải nhẫn nhịn thỏa hiệp lẫn nhau. Khúc Sênh cũng học được không ít điều từ Kinh Tùng Triệt.
"Vậy không phải là anh ta tự nguyện sao?" Thư Tử Viện muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt, đi ngang qua Khúc Sênh lại nâng tay vỗ lên đầu cậu: "Không phải càng chứng minh anh ta rất để ý tới cậu à, đồng ý vì cậu mà bỏ qua tất cả các nguyên tắc."
Mặc dù Thư Tử Viện chưa từng yêu đương nhưng cũng là chuyên gia tình cảm danh xứng với thực.
Tối đó Khúc Sênh trợn trừng mắt đến tận gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được.
Buổi sáng chín giờ mười lăm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Khúc Sênh mê man rời giường, Thư Tử Viện không ở nhà mà đã đi làm rồi, trên bàn có một cái bánh mì chưa bóc.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép, qua hôm nay cậu sẽ trực tiếp đối mặt với Kinh Tùng Triệt.
Nắng buổi sáng ấm áp xuyên qua ban công rơi trên mu bàn chân, cậu bỗng nhiên cảm thấy không còn gì quá đáng sợ nữa, Kinh Tùng Triệt lại không có khả năng giết người diệt khẩu, cùng lắm thì chỉ nhốt cậu lại thôi.
Ban nhạc mất liên lạc với cậu, chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với cậu.
Nghĩ như vậy nên cậu cũng cảm thấy không còn quá khủng bố nữa.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Khúc Sênh thảnh thơi đi qua: "Đến đây, ai vậy?"
Cậu đoán là đơn hàng của Thư Tử Viện mua. Mấy ngày cậu mới được tiếp thu năng lực mua sắm của phụ nữ, ngay cả tăm xỉa răng cũng phải mua ship về tận nhà.
Khúc Sênh không phòng bị gì liền mở cửa ra, sau đó thấy một bàn tay đập lên bên cạnh khung cửa.
Kinh Tùng Triệt đứng ở ngoài cửa, tay kia dùng sức giữ chặt cổ tay Khúc Sênh rồi mượn lực đẩy cánh cửa ra. Anh vẫn mặc nguyên bộ vêt hôm qua, áo sơ mi bên trong cũng đã nhăn nhúm.
Vẻ mặt Kinh Tùng Triệt vẫn bình tĩnh chào hỏi cậu: "Buổi sáng tốt lành, em ngủ ngon chứ?"
Khúc Sênh: "..."
Khúc Sênh nhớ lại câu nói hôm qua của Thư Tử Viện, cung kính mời Kinh Tùng Triệt vào phòng khách.
Kinh Tùng Triệt nhìn quanh bốn phía: "Em ở phòng nào?"
Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, chỉ vào căn phòng góc trái ngoài cùng, căn phòng cách phòng Thư Tử Viện cả một hành lang.
Kinh Tùng Triệt: "Chuyển về đi, cứ ở nhà con gái mãi cũng không tốt, nam nữ thụ thụ bất thân."
Khúc Sênh há hốc mồm, lấy tay chỉ vào chính mình: "Em đồng tính."
Ý tứ của cậu là cậu với Thư Tử Viện chỉ là tình bạn thuần khiết, Kinh Tùng Triệt lại nói: "Liên quan gì chuyện chuyện này? Anh cũng vậy."
Khúc Sênh: "?"
Khúc Sênh: "Không, anh không phải."
Kinh Tùng Triệt không vội vã phản bác, tiếp tục chuyện ban nãy: "Cứ ở nhờ nhà người khác có rất nhiều bất tiện, ngay cả hành lý của em cũng chỉ có thể để ở ngoài ban công."
"Em vốn không định ở lâu, đã tìm được phòng khác rồi..." Khúc Sênh không cẩn thận nói ra hết dự định của mình, vội vàng dừng lại: "Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng để thử em, anh cũng biết đầu óc em không tốt rồi còn gì."
Kinh Tùng Triệt nhìn thẳng xuống: "Công việc của em, em định không chịu trách nhiệm mà bỏ đi vậy à?"
Khúc Sênh trực tiếp nhìn lại anh: "Đương nhiên không có, em chỉ đang xin nghỉ phép, lúc về sẽ bàn giao lại công việc."
Kinh Tùng Triệt nhạy bén phát hiện từ ngữ của cậu: "Em muốn từ chức? Anh sẽ không phê chuẩn."
"Em không cần phê chuẩn của anh, chỉ cần trình đơn xin từ chức..." Khúc Sênh thấy Kinh Tùng Triệt đi tới gần cậu, vô thức lùi ra sau một bước.
Kinh Tùng Triệt nhanh chóng dừng lại, biểu tình âm trầm lại có chút bi thương, "Ngày hôm qua nhìn thấy anh sao lại chạy? Sợ anh đến vậy sao?"
"...Em có để lại cho anh một tờ giấy ở nhà rồi, anh không thấy sao?"
"Có thấy." Kinh Tùng Triệt nói.
"Vậy chắc anh cũng biết rõ nguyên nhân rồi."
"Không rõ lắm." Kinh Tùng Triệt nói: "Có thể do đầu óc anh không tốt."
Để lại giấy ghi chú là do Kinh Tùng Triệt sử dụng trước nhưng cuối cùng lại để cho Khúc Sênh sử dụng thành thạo, đến mức không cần gọi điện thoại không cần nhắn tin, quan hệ của hai người bị Khúc Sênh đơn phương chấm dứt bằng một tờ giấy nhỏ.
Khúc Sênh tránh sang một bên, bóng của Kinh Tùng Triệt cũng chiếu xuống sàn nhà, ánh mặt trời dừng trên người anh, ánh vàng rực rỡ lóe sáng: "Em đã nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy chúng ta không thích hợp, em thích đàn ông, đây là trời sinh, nhưng anh không giống vậy, lúc ở nước ngoài anh quen nhiều bạn gái như vậy, anh..."
Kinh Tùng Triệt nhíu mày ngắt lời cậu: "Anh quen nhiều bạn gái? Có ai cơ?"
Khúc Sênh tạm ngừng: "Em không rõ lắm, nghe Lạc Hựu nói."
Kinh Tùng Triệt nghiêm túc nhìn cậu:"Cậu ta nói em cũng coi là thật sao?"
Khúc Sênh: "..."
"Không biết anh còn có nhớ hay không, lần đầu tiên anh chạm mặt với Triệu Hằng là ở dưới lầu công ty." Khúc Sênh cũng không muốn nhắc tới cái tên này, nhìn thấy mặt Kinh Tùng Triệt ngày càng đen hơn, cậu cố gắng nói nhanh: "Anh cảm thấy sinh hoạt cá nhân của em rất hỗn loạn, không học vấn không nghề nghiệp, muốn em chuyển đến nhà anh sống, muốn quản giáo em."
"Sênh Sênh, bây giờ em đang muốn lôi chuyện cũ ra với anh sao?"
"Phải, không phải, tùy anh nghĩ như thế nào, chắc là anh không nhớ rõ, Kinh Tùng Triệt, lúc ấy em có hỏi anh, em nói --"
Khúc Sênh vẫn nhớ rõ ngày đó, cậu bất lực trước sự áp chế của Kinh Tùng Triệt, anh bắt cậu phải đi theo hướng anh muốn.
Cậu không phục, la lên với Kinh Tùng Triệt: "Làm ơn! Bạn gái anh cũng không người nào giống người nào, có tư cách gì mà quản tôi?"
Lúc ấy Kinh Tùng Triệt đã trả lời như thế nào?
Kinh Tùng Triệt thuận nước đẩy thuyền nói: "Cậu nói đúng, tôi làm anh phải làm gương tốt, từ hôm nay trở đi cậu dọn qua ở với tôi, chúng ta giám sát lẫn nhau."
Anh không giải thích.
Bởi vì đó là điều không cần thiết.
Anh không cần giải thích với một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, anh chỉ cần đạt được thứ mình muốn.
Làm sao Khúc Sênh có thể tin rằng, vì mình, Kinh Tùng Triệt sẽ từ bỏ tương lai đã định để chọn một con đường đầy bất trắc cơ chứ,
Giống như cách Kinh Tùng Triệt sàng lọc, Khúc Sênh cũng học được, rồi áp dụng vào mối quan hệ của bọn họ.
Khúc Sênh nghĩ là, lúc trước bọn họ không cần thiết phải đi đến bước cuối cùng kia.
Ai cũng có thể nói lời tách ra, cậu chỉ là người ra tay trước thôi.
Khúc Sênh còn chưa giải thích xong, Kinh Tùng Triệt đã lấy điện thoại ra gọi.
Vừa nói xong chữ cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối, trong điện thoại truyền đến âm thanh ngái ngủ của Lạc Hựu: "Trời ạ, giờ mới có mấy giờ cơ chứ, có chuyện gì không thể để đến trưa sao?"
"Nghe nói lúc tôi đi du học đã quen rất nhiều bạn gái."
Lạc Hựu ngơ ngác.
Khúc Sênh cũng ngơ theo.
Chỉ có Kinh Tùng Triệt vẫn bình tĩnh: "Cậu nghe ai nói"
Lạc Hựu: "A? Ai...Tôi? Tôi chưa từng nói vậy."
Kinh Tùng Triệt giương mắt nhìn Khúc Sênh: "Khúc Sênh nói em ấy nghe cậu nói."
Khúc Sênh giật mình một cái, sao lại bán đứng cậu vậy chứ?!
Lạc Hựu cũng giật mình, vốn đang say không được tỉnh táo lắm nhưng giờ cũng đã tỉnh táo hơn, đầu óc vội vàng suy nghĩ.
"Tôi nói ai quen nhiều bạn gái... Căn bản tôi không có nói cậu, là Vương Nhị! Không phải lúc ấy cậu ta cũng ở Anh sao? Không phải ở nước ngoài cậu chỉ có một người kia sao, ai nhỉ, không nhớ nổi tên nữa..."
Kinh Tùng Triệt không kịp cắt ngang lời nói khác lạ của Lạc Hựu, rõ ràng là không nói lên lời.
Ngay lập tức, đầu dây bên kia liền im lặng, ngay cả Khúc Sênh cũng phải nín thở.
"Vậy được rồi, liên lạc lại sau."
Anh cúp điện thoại.
Kinh Tùng Triệt nhìn về phía Khúc Sênh: "Hiểu lầm đã được giải quyết, không có rất nhiều bạn gái, hơn nữa hiện tại anh cũng là người đồng tính."
Khúc Sênh như muốn nổ tung: "Rõ ràng anh không phải!"
"Anh không phải sao? Vậy như nào mới phải?" Kinh Tùng Triệt hỏi rất nghiêm túc, thậm chí còn có một chút hoang mang với nhiều hơn là sự tủi thân: "Anh phải làm sao em mới về với anh? Anh đã làm sai chuyệ gì mà em đi không lời từ biệt, quà anh tặng em cũng không cần, tối qua nhìn thấy anh còn chạy trốn nhanh hơn cả lúc anh bắt em đi chạy bộ cùng nữa."
Vốn đang không có gì, nghe được câu cuối cùng, Khúc Sênh bỗng cảm giác áy náy.
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Văn Văn đoán đúng rồi, anh Triệt không biết cách dỗ người, sẽ chỉ chăm chăm nói sự thật.
Sênh Sênh: Ngại quá, chạy có hơi nhanh chút...
Danh Sách Chương: