Kiếp trước lúc Đỗ Vũ Hàm rời khỏi Đỗ gia, nhị phòng Đỗ gia không chịu được đại thiên tai đều bị chết đói, chủ yếu cũng là vì lão thái thái Đỗ gia nắm lấy lương thực, đem đồ ăn cứu mạng để lại cho con mình, rốt cuộc nhị phòng không phải thân sinh của mụ ta.Đỗ Vũ Hàm khi đó vừa đến Hàn gia cũng thập phần cẩn thận từng chút, chờ sau đó tốt hơn một chút, muốn giúp một nhà cha mẹ nuôi mới biết được một nhà năm người bọn họ đều bị chết đói rồi. Cô thương tâm hối hận thật lâu, đây cũng là đau xót mà cả đời cô không thể quên.
Kiếp này cô lại có một lần cơ hội, cô nhất định phải làm cho một nhà ba mẹ nuôi thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, có thể bình an sống sót.Đỗ Vũ Hàm lại nghĩ tới Hàn Nghĩa Tiên, người đàn ông kia phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. Vận mệnh lại khiến hắn gặp phải quá nhiều trắc trở, người giống như hắn nên giống như hùng ưng bay lượn phía chân trời, nhưng đột nhiên bị bẻ gãy cánh không bao giờ có thể bay lượn được nữa. Nhân tài trung niên cứ vậy mà rời nhân thế.
Hàn Nghĩa Tiên vốn là trưởng tử Hàn gia, thế gia kinh đô, là một người quân nhân. Bản nhân ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường đường, năng lực phi phàm, tiền đồ vô lượng, là người thừa kế gia chủ Hàn gia đời sau. Ở kinh đô có danh xưng là ngọc diện Gia Cát, là đối tượng mà rất nhiều trưởng bối nhắm tới, cũng là đối tượng yêu thầm của rất nhiều cô gái.
Nhưng tuệ cực tất thương, trên chiến trường Hàn Nghĩa Tiên vì cứu chiến hữu mà bị trọng thương, hai chân tàn tật vĩnh viễn không thể đứng dậy được.
Vốn dĩ một người nên trở thành tướng quân, mà từ đây lại trở thành một người tàn tật, hành động không tiện, phải ngồi trên xe lăn. Đả kích này đối với hắn rất có tính chất huỷ diệt. Hơn nữa vị hôn thê của hắn cũng hối hôn, bỏ mặc hắn, thái độ của người làm mẹ lại trở nên lạnh nhạt, làm tinh thần của hắn trở nên sa sút.
Tính tình Hàn Nghĩa Tiên trở nên táo bạo, bắt bẻ, đuổi rất nhiều hộ lý mà người trong nhà tìm cho hắn đi.
Vì muốn để Hàn Nghĩa Tiên quên đi quá khứ, để cuộc sống của hắn cháy lên hy vọng một lần nữa, cha của Hàn Nghĩa Tiên đã nhờ cậy em gái mình là Hàn Tú Cầm đem Hàn Nghĩa Tiên tới D tỉnh, rời khỏi kinh đô đầy thương tâm.
Hàn Tú Cầm muốn tìm cho cháu trai mình một người hộ lý trước, một cô gái nhỏ, hy vọng tương lai có thể cùng cháu trai bồi dưỡng ra tình cảm, có thể làm vợ cháu trai, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, cũng có thể lưu lại đời sau cho cháu trai.
Hàn Tú Cầm nhờ người hỏi thăm nhiều mặt, mới nhìn trúng Đỗ Vũ Hàm. Đỗ Vũ Hàm làm người cần mẫn biết chiếu cố người, ở nhà lại bị khinh bỉ, khẳng định có thể an tâm đi theo cháu trai sinh hoạt. Nhà mẹ đẻ lại cách xa, sẽ không có liên lụy gì.
Bà hứa hẹn với cái người gọi là Lưu Thúy Liên, bà nội của Đỗ Vũ Hàm kia, chỉ cần Hàn Nghĩa Tiên đồng ý cho Đỗ Vũ Hàm lưu lại, thì bà sẽ cấp cho Lưu Thúy Liên một số tiền cùng rất nhiều phiếu gạo, so với lễ hỏi của lão quang côn kia thì còn nhiều hơn.
Hàn Tú Cầm nói với Lưu Thúy Liên là để Đỗ Vũ Hàm làm vợ cháu trai, nhưng lại nói với Hàn Nghĩa Tiên là hộ lý tới chiếu cố hắn. Bà sợ cháu trai phản cảm trực tiếp cự tuyệt chính sách.Đỗ Vũ Hàm cùng Hàn Nghĩa Tiên ở chung nhiều năm, cô biết Hàn Nghĩa Tiên có người trong lòng, nhưng cô không biết là ai, có lẽ là vị hôn thê đã từ hôn với hắn. Cho nên, ở kiếp trước, cuối cùng Hàn Nghĩa Tiên cũng không cưới Đỗ Vũ Hàm, mà là giới thiệu cô cho chiến hữu của hắn là Đoan Chính Diệp. Cuối cùng Đỗ Vũ Hàm gả cho Đoan Chính Diệp.Đỗ Vũ Hàm nhớ lại kiếp trước, Hàn Nghĩa Tiên nghe Hàn Tú Cầm nói một hồi về tình cảnh đáng thương của cô xong, mới giữ cô lại.
Cô chiếu cố Hàn Nghĩa Tiên mấy năm, Hàn Nghĩa Tiên lại dạy cô rất nhiều đồ, tri thức văn hóa, một ít kỹ năng, đạo lý đối nhân xử thế,..., đem cô bồi dưỡng thành một thục nữ có thể so sánh cùng tiểu thư khuê các. Cũng vì đó, sau khi cô ly hôn có thể một mình sinh tồn, mà đánh ra một khoảng cơ sở kiên cố cho mình.
Cô thực sự cảm kích Hàn Nghĩa Tiên. Hắn đã trợ giúp cô rất nhiều, là thầy cũng là huynh trưởng. Chỉ là sau khi cô từ nước ngoài về nước, Hàn Nghĩa Tiên đã qua đời, cô không có cách nào hồi báo hắn, tiếc nuối cả đời, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội trọng sinh.Đỗ Vũ Hàm lại nghĩ tới cha mẹ thân sinh của mình. Cô đã tìm được cha mẹ thân sinh của mình, nhưng cha mẹ bởi vì thời kỳ náo động đã chịu đả kích, tổn thương thân thể nghiêm trọng không bao lâu liền qua đời, cho nên khi cô tìm được hai người anh trai, không gặp mặt cha mẹ thân sinh, chỉ có thể nhìn ảnh chụp.
Cô nghe người anh trai nói trước khi cha mẹ đi, vẫn luôn nhớ thương muốn tìm cô. Không có tìm được con gái nhỏ là tiếc nuối cả đời bọn họ.
Kiếp này cô muốn tìm được cha mẹ thân sinh trước tiên, chiếu cố tốt cho bọn họ, để bọn họ sống lâu trăm tuổi.
Trong lòng Đỗ Vũ Hàm hỗn độn, mà nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, cô còn có có rất nhiều chuyện phải làm.
Nhặt củi không sai biệt lắm, Đỗ Vũ Hàm tìm một nơi ẩn nấp, cản gió, chui vào trong bụi cỏ, không thấy bóng dáng.Đỗ Vũ Hàm tiến vào không gian đã đi theo cô khi trọng sinh.
Cô quan sát không gian của mình. Không gian là xuất hiện lúc cô bất lực nhất ở kiếp trước. Cô tốn thật nhiều năm mới hiểu rõ công năng của không gian, hơn nữa từng chút từng chút làm không gian thăng cấp.
Thẳng đến khi xuất hiện các loại tiểu thuyết về không gian cùng nông trường trò chơi, cô mới rộng mở thông suốt, cái không gian này giống như nông trường trò chơi, cần gieo trồng, nuôi dưỡng tới thu hoạch, để tăng giá trị kinh nghiệm, thăng cấp.
Hơn nữa đồ vật trong cửa hàng của không gian càng toàn diện hơn so với cửa hàng nông trường trò chơi. Nhưng đồ vật cửa hàng đều có hạn chế cấp bậc, chỉ có đạt tới cấp bậc nhất định, đồng vàng cũng phải đủ mới có thể mua sắm thương phẩm cần thiết.
Kiếp trước cô tốn thật nhiều năm cũng không thể đem không gian lên tới cấp cao nhất, chủ yếu là sau đó cô không dùng tới không gian nhiều lắm, cho nên đối với việc thăng cấp không gian, không quá bức thiết.
Lúc cô bị cướp bắt cóc, khi trung tâm thương mại bị nổ mạnh, lúc đó vừa lúc không gian thăng cấp, cô không vào không gian được, bằng không cũng sẽ không bị nổ chết. Có lẽ vận mệnh là muốn cho cô có cơ hội làm lại.
Hiện giờ cô trọng sinh, không gian lại trở về lúc ban đầu, chỉ có linh cấp, đồng ruộng là sáu khối đất lúc ban đầu.
Bởi vì cấp bậc hạn chế, mặt đất chỉ có thể gieo trồng cỏ nuôi súc vật, củ cải trắng cùng cà rốt. Còn những mục khác, ao cá đều không có, phải lên cấp thì những thứ đó mới xuất hiện. Cũng may bề ngoài biệt thự nhỏ trong không gian không có gì biến hóa, vẫn là bộ dáng kiếp trước.
Mấy ngày nay Đỗ Vũ Hàm vẫn luôn không có cơ hội tiến vào không gian, hôm nay mới tìm được cơ hội tới không gian nhìn một cái. Có không gian, cô lại càng thêm tin tưởng vào cuộc sống tương lai.
Biệt thự vẫn là bộ dáng đó, đồ vật cô bỏ vào trước kia cũng không có biến hóa, cái này làm cô thực thỏa mãn.
Căn biệt thự này chính là ngôi nhà thứ hai của cô, lúc trước cô tiêu phí rất nhiều tâm tư để bố trí. Sau đó lại đem rất nhiều đồ mình thích thả vào, trải qua vài thập niên tích góp ở kiếp trước, đồ trong biệt thự thực sự không ít.
Xem xét qua đồ trong biệt thự một lần, làm Đỗ Vũ Hàm yên tâm không ít.
Ra khỏi biệt thự Đỗ Vũ Hàm quan sát không gian một vòng, phát hiện một chỗ bất đồng, chính là phía sau biệt thự có một kiến trúc rất cao, cô nhìn kỹ, này không phải là trung tâm thương mại, chỗ cô đi mua quần áo, rồi bị bắt cóc sao? Như thế nào sẽ lại ở trong không gian của cô?Đỗ Vũ Hàm phi thường lo lắng, trung tâm thương mại này có thể tiến vào không gian của cô, vậy những người đó có thể cũng vào được hay không?Đỗ Vũ Hàm bất chấp cái khác liền trường chạy tới trung tâm thương mại. Đi vào cửa lớn, cô phát hiện trung tâm thương mại im ắng, trừ bỏ tiếng bước chân của chính mình ra, thì thanh âm gì cũng không có.
Danh Sách Chương: